Cạm Bẫy Của Quỷ!

Chương 8




Ánh sáng ban mai đã dần ló dạng soi sáng khắp nơi,Người phụ nữ ở bên cạnh đang ngủ say thì đã tỉnh giấc, ả ta với khuôn mặt vô cùng hốt hoảng nhìn quay sang định ôm một ai đó, và có lẽ đó là chồng ả ta.

Nhưng giờ đây người chồng của ả đã trở thành một cái xác vô cùng kinh dị, với cơ thể chỉ toàn xương trắng.

"A nữ quỷ nữ quỷ ả ta lại xuất hiện rồi ! Huhuhu chồng tôi chồng của tôi"

Nghe tiếng khóc của người phụ nữ giờ đây đã có rất nhiều người vay quanh, bọn họ không ngừng xì xầm bàn tán với nhau rằng : "Ả ta lại đến nữa rồi ! Và không biết sau ba ngày nữa ai sẽ là người chết tiếp đây ?"

Lão Đạo Sĩ và Ông Lâm giờ đây cũng đã có mặt tại đó, bọn họ nghe những gì mấy người đó nói với nhau về việc sẽ có người phải chết tiếp sau ba ngày. Và điều bọn họ vô cùng thắc mắc rằng đó là chuyện gì đã xảy ra mà sau ba ngày nữa sẽ có người ở trong thôn này phải chết ! Và liệu người đàn ông kia chết là có liên quan gì đến việc đó hay không ?

Trong sự tò mò lão đạo sĩ đã bắt đầu hỏi một người phụ nữ gần đó, cũng là người đang bàn tán về chuyện kia : "Này cô cho tôi hỏi được không ? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ? Và sau ba ngày nữa sẽ có người chết là sao ?"

Người phụ nữ kia trước câu hỏi đó liền thản nhiên trả lời : "Ông có phải là người từ nơi khác đến đúng không ? Vì vậy ông không biết chuyện này là đúng rồi ! Với lại tôi nói cho ông nghe nè ! Ở đây có một con quỷ trong gương. Cứ cách ba ngày là nó sẽ xuất hiện và lấy mạng một người đàn ông ở làng đó...

Vậy nên mới có chuyện xảy ra như này. Và hơn hết tôi nói cho nghe này ! Hãy cẩn thận vào trời tối bằng không con quỷ kia sẽ từ gương bước ra bắt ông đấy..."

Lão Đạo Sĩ nghe đến mà nở nụ cười đầy đắc ý như đã đạt được mục đích gì đó ông suy nghĩ : "Hưm thật là may mắn cho mình khi đến đây. Bởi vì ở đây có quy và việc mình cần làm là để ông Lâm bắt con quỷ ấy..."

Lão Đạo Sĩ đang suy nghĩ thì người phụ nữ kia lên tiếng và rời đi : "Hai người nhớ là hãy cẩn thận đó nghe chưa..."

Ông Lâm nhìn người phụ nữ rời đi mà nhìn chăm chăm lão đạo sĩ trong sự lo lắng và nói :

"Con quỷ đó thật là tàn ác. Và ông có cách nào để thu phục nó không Đạo Sĩ ?"

Lão Đạo Sĩ bắt đầu đưa tay lên vuốt râu của mình, và nhìn chăm chăm vào ánh mắt của Ông Lâm mà trả lời : "Có nhưng kẻ thu phục con quỷ đó không phải là tôi. Mà chính là ông đó ông Lâm..."

Ông Lâm nghe đến đây mà cảm thấy vô cùng khó hiểu thế là ông đã hỏi : "Gì chứ ? Kẻ thu phục nó là tôi sao ? Nhưng làm sao có thể được ? Bởi vì tôi đâu phải là pháp sư đâu thì làm sao có thể..."

Lão Đạo Sĩ bậc cười rồi trả lời :

Mặc dù ông không phải là một pháp sư nhưng mà ông có ma lực, và đầu là một loại năng lực vô cùng mạnh, nó không những có thể liên kết với âm giới. Mà còn có thể nhìn thấy ma thậm chí là tiêu diệt chúng. Nhưng cần làm được điều này ông phải biết sử dụng ma lực của mình !"

Trong sự thắc mắc ông Lâm lại tiếp tục hỏi :

"Vậy làm sao tôi mới có thể dùng ma lực của mình để tiêu diệt con quỷ kia đây ?"

Lão Đạo Sĩ trả lời : "Được rồi ! Tôi sẽ dậy ông cách dùng ma lực của bản thân..."

Thế là lão đạo sĩ bắt đầu việc giúp ông Lâm đánh thức ma lực của bản thân.

Lão ta bảo ông cần phải nhắm chặt mắt lại, tập chung vào mọi thứ xung quanh. Cố gắng để hình dung hình ảnh của mọi vật xung quanh, sau đó hãy cảm nhận mọi thứ, cố tình lấy hơi thật sâu và chuyền vào cơ thể nguồn sức mạnh từ không khí để tạo ra nguồn năng lực bao quanh cơ thể. Nhưng ông Lâm lại không thể làm được điều này...

Lão Đạo Sĩ thở dài nói : "Hazz tôi nghĩ là hiện tại đây vẫn chưa là thời điểm thích hợp để ông có thể điều khiển ma lực của mình. Nhưng ông hãy cố gắng và tôi tin rằng ông sẽ đánh thức được ma lực của bản thân trong thời gian sắp tới mà thôi ! Còn giờ tôi mệt rồi chúng ta hãy đi kiếm gì ăn, sau đó chờ đợi đến tối khi con quỷ xuất hiện. Và chúng ta sẽ bắt nó..."

Vậy là bọn họ đã kết thúc việc đánh thức ma lực, mà đi vào một cái quán để ăn cơm. Từ bên trong một người phụ nữ mập đang dần bước ra, bà ta đưa mắt nhìn chăm chăm hai người, sau đó hỏi họ ăn cái gì...

Lão Đạo Sĩ đã gọi hai phần cơm cho hai người, bà ta bước vào bên trong làm cơm sau đó mang ra cho họ. Bọn họ ăn dần ăn ngấu nghiến với vẻ rất ngon miệng như đã bị bỏ đói rất nhiều ngày chưa được ăn gì...

Sau khi ăn xông bọn họ đã trả tiền cho bà ta mà rời đi.Trong khi người phụ nữ đó thì bậc cười và lên tiếng : "Hưm có mồi ngon rồi, và các người hãy đi theo họ và làm những điều tương tự với những kẻ khác khi đến đây nghe rõ chưa ?"

Sau đó một đám người đã đi theo bọn họ

Bọn họ đi trên con đường trải đầy những ngọn cỏ, mà im lặng không nói với nhau một lời nào. Thì giờ đây bỗng Ông Lâm nghe thấy một tiếng nói vang vọng bên tai : "Hãy cẩn thận ! Hãy cẩn thận ! Bởi đang có một nguy hiểm đang dần ập đến với ông..."

Ông Lâm nghe đến đây mà có chút lo lắng ông chốc lát đã quay sang hỏi lão đạo sĩ rằng : "Ông có nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ không ? Và nó nói rằng chúng ta hãy cẩn thận bởi có một mối nguy hiểm nào đó đang dần ập đến với chúng ta !"

Lão Đạo Sĩ bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng mà ông chẳng thấy gì cả và cũng chẳng nghe tin gì m Lão Đạo Sĩ rơi vào suy tư : "Tại sao mình lại không nhìn thấy hay nghe thấy vong linh kia nói gì chứ ? Nhưng thôi mặc kệ đi, bởi vì điều quan trọng nhất và mình cảm thấy vui là hình như hắn ta đã bắt đầu thức tính ma lực nên mới nghe được tiếng nói của linh hồn kia. Và linh hồn đó chắc chắn nó chỉ còn lại một phách nên mình mới không thấy hay nghe được giọng nó..."

Thế là ông đã trả lời rằng mình chẳng nghe thấy gì cả, để cho Ông Lâm tự mình xử lý linh hồn kia khi ma lực đang dần thất tỉnh, và chắc chắn một mối nguy hiểm nào đó đang đến với họ, hơn hết lão sẽ để ông Lâm tự mình đối đầu với nó. Sau những suy nghĩ ấy Lão Đạo Sĩ nói rằng mình cảm thấy khó rất chịu và muốn đi vệ sinh. Thế là Lão đã rời đi trong khi Ông Lâm thì đứng đợi lão, mà tự nhủ rằng có lẽ mình đã gặp ảo giác nên mới nghe lầm như vậy...

Cứ thế ông đã đứng chờ Lão Đạo Sĩ ở đấy, trong khi Lão ta thì đang núp tại một bụi rậm nhìn ra phía Ông Lâm mà suy nghĩ : "Giờ mình sẽ ở đây để quan sát xem thử rốt cuộc những gì Ông ta nói có đúng không ? Và liệu rằng ma lực của ông ta có thật sự thất tỉnh và cứu ông ta thoát khỏi nguy hiểm kia không ?"

Cứ như vậy thời gian bắt đầu trôi qua, giờ đây từ đằng sau lưng của Ông Lâm đã có hai người đàn ông bí ẩn mặt đồ đen, bọn họ đang dần tiến đến chỗ của ông nhưng ông lại chả hay. Giờ đây giọng nói kia lại vang lên : "Chạy đi ! Chạy đi !"

Nhưng Ông Lâm đã không kịp bỏ chạy mà liền bị đám người kia dùng cây đánh ngay sau lưng khiến ông bất tỉnh, và rồi bọn họ đã đưa ông rời đi :

"Hhahahaha mặc dù là không bắt được hai tên. Nhưng một tên cũng đủ rồi ! Và chúng ta mang về cho bà ta để nhận tiền thưởng thôi !"

Sau đó bọn họ đã mang Ông Lâm đi đến chỗ người phụ nữ ở cái quán lúc nãy mà hai người vừa ăn cơm ở đó. Bà ta nhìn thấy có một mình ông Lâm mà vẻ mặt vô cùng tức giận bà ta lên tiếng : "Gì chứ ? Sao lại chỉ có một người thôi ? Mà không khi lúc nãy bọn chúng đi hai người lận mà ?"

Bọn chúng có chút bối rối mà trả lời : "À thật ra thì bọn chúng đã tách ra và tên khi đi đâu rồi. Nên là bọn tôi mới không thể bắt được cả hai !"

Bà ta với sự tức giận quát lớn : "Hưm các người là kẻ vô dụng mà. Có hai tên không mà bắt cũng không xông..."

Tên khác giờ đây xen vô : "Vậy ha ! Thế thì bà thử đi bắt đi. Và nếu như bà không còn thì bọn tôi sẽ không bán cho bà nữa..."

Người đàn bà cố về chìm chế sự tức giận của mình lại và nói rằng bà ta sẽ mua sau đó trả cho bọn họ một số tiền, và rồi bọn họ đã rời đi với vẻ mặt vô cùng hài lòng. Trong khi ả ta thì vẫn còn trong sự tức giận, bà nhăn mặt rồi lôi cậu ta vào bếp. Sau đó lấy con dao với ý định giết ông Lâm :

"Hưa nguyên liệu cho món ăn thơm ngon của ta ! Giờ ta sẽ bắt đầu làm ngươi thành nguyên liệu..."

Lão Đạo Sĩ vẫn ẩn nấp mà cảm thấy vô cùng lo lắng cho Ông Lâm bởi vì không biết ông Lâm liệu có đánh thức được ma lực hay không ? Hơn hết ông cũng cảm thấy vô cùng kinh tởm khi phải ăn thịt người ở cái quán này mà chả hay.

Người đàn ông bắt đầu vung dao lên để chặt tay Ông Lâm, thì giờ đây đã có một nguồn sức mạnh cực kỳ lớn hất bay bà ta ra khiến bà ta ngã xuống đất trong tiếng hét thất thanh và sự ngỡ ngàng cố ngồi dậy mà tự hỏi : "Chuyện gì vừa xảy ra vậy ? Tại sao mình lại như bị ai đó kéo văng ra chỗ này chứ ?"

Lão Đạo Sĩ nhìn cảnh này ông vô cùng vui mừng nói: "Vậy là Ông Lâm lại đánh thức được ma lực của mình thêm một lần nữa rồi HáhhhhaHà...Và đây là một điều rất tốt cho âm mưu của mình !"

Còn Ông Lâm thì giờ đây lại nghe thấy giọng nói của đứa trẻ kia, mà cũng dần mơ màng tỉnh lại. Trong khi người phụ nữ kia lại tiếp tục cầm con dao bà đã xông đến với mục đích giết chết ông Lâm :

"Mặc dù ta không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà khiến ta lại như vậy. Nhưng ta nhất định sẽ phải giết ngươi..."

Ông Lâm nhìn thấy bà cầm con dao trên tay xông đến mình mà vô cùng hoảng sợ, ông hét lớn mà vô thức đưa tay ra khiến tay ông tạo ra một luồng ánh sáng màu đỏ bay về phía bà ta khiến bà ta ngã nhào xuống mặt đất, miệng đã phun ra máu và chết tươi tại chỗ. Ông Lâm giờ đây tự hỏi : "Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Tại sao mình lại có thể giết bà ta trong khi mình lại không hề làm gì bả chứ ? Không lẽ đây chính là thần lực mà lão pháp sư nói sao ?"

Đang suy nghĩ thì từ bên ngoài đám bắt cóc cậu đã xông vào, bọn chúng vì nghe tiếng hét của bà chủ quán nên mới chạy vào đây. Bọn họ nhìn bà ta đã chết mà tỏ vẻ vô cùng lo lắng, nhưng rồi cũng bắt đầu cầm dao lao đến chỗ Ông Lâm :

"Hưm tên sát nhân kia ! Hôm nay bọn tao sẽ khiến mày phải trả giá khi đã giết người..."

Bọn họ lao đến quơ dao qua lại nhưng không thể nào đâm trúng Ông Lâm được bởi ông né rất nhanh, chốc lát ông đã đưa tay lên tạo ra một sợi dây màu xanh và khiến nó trói bọn họ lại kéo họ lên không trung ông nói : "Hưa một kẻ độc ác như bà ta thì chết là đáng lắm khi hai biết bao nhiêu người vô tội. Và các ngươi cũng vậy. Và hôm nay với ma lực đầy quyền năng trong tay. Ta đây sẽ khiến các ngươi trả giá cho những sai trái của mình..."

Sau đó lửa bắt đầu xuất hiện và dần thiêu cháy bọn họ trong sự hoảng sợ của cả hai khi không ngừng rào thét trong tuyệt vọng mà cố gắng thoát ra...

Sau khi bọn chúng đã chết hết, lão đạo sĩ giờ đây mới xuất hiện ông đã vô tay liên hồi mà lên tiếng : "Thành thật xin lỗi khi tôi đã để cậu rơi vào nguy hiểm và thật ra thì tôi không đủ sức để cứu cậu. Nhưng điều đáng ngạc nhiên ở đây đó là cậu lại có thể đáng thức được ma lực của mình. Và đây là một điều vô cùng tuyệt vời..."

Nghe đến đây Ông Lâm cảm thấy vô cùng vui sướng khi mình đã có được sức mạnh để chiến đấu với những mối nguy hiểm sắp tới, mà trả lời lão đạo sĩ về việc ông a đã mặc kệ cậu rằng :

"Không sao đâu ! Dù gì ông cũng đã cứu tôi nhiều lần rồi. Và ông không cứu tôi được lần này thì cũng không sao. Hơn hết nhờ ông mà tôi có có ma lực để tự cứu bản thân mình..."

Nói rồi Ông Lâm đã đến ôm chầm lấy Lão Đạo Sĩ với những lời cảm ơn đầy chân thành. Trong khi lão ta lại cười trong sự xảo trá đầy mưu mô lão suy nghĩ :

"Không ngươi phải cảm ơn là ta mới đúng ! Bởi vì ngươi đã và đang giúp ta rất nhiều trong âm mưu của mình..."