Ông Lâm bấy giờ cảm thấy vô cùng lạnh, và rồi ông cảm nhận được như có một ai đó đang xuất hiện trước mắt mình, nhưng bóng hình đó lại mờ ảo. Nó là bóng hình của một đứa bé, đứa bé kia nhìn trong rất thảm thương, nó giờ đây lên tiếng :
"Ông làm ơn giúp cháu với ! Vì cháu cũng đã giúp ông thoát khỏi nguy hiểm rồi đấy ! Huhuhu cháu chết oan lắm. Nên không thể đầu thai được nếu người nhà không đến nhận xác huhuhu..."
Ông Lâm nhìn linh hồn của đứa bé đang dịu tay lên mắt không ngừng khóc, ông cảm thấy có chút thương xót vô cùng mà nhớ đến đứa con chưa chào đời của mình. Ông bắt đầu lên tiếng vỗ dành đứa bé kia :
"Con cháu đừng khóc nữa ! Có cháu cần ta giúp cháu chuyện gì ? Cháu hãy mau nói đi !"
Đứa bé nức nở bảo rằng : "Cháu muốn ông đến báo cho cha mẹ cháu về cái chết của cháu. Và chỉ đường cho họ đi tìm xác của cháu..."
Ông Lâm nghe đến đây mà liền đồng ý với yêu cầu của con quỷ kia. Sau đó con quỷ ấy bắt đầu dắt ông Lâm về nhà của mình.
Trong khi Lão Đạo Sĩ ở bên cạnh thì không ngừng suy nghĩ : "Vậy là ma lực đó của hắn đã thật sự thất tỉnh. Và đây là một điều rất tốt..."
Sau đó cũng đi theo Ông Lâm, bọn họ băng qua một khu rừng cho tới giữa trưa thì mới đến được căn nhà nơi cô bé ở. Giờ đây Ông Lâm bắt đầu tiến đến chỗ căn nhà mà lên tiếng : "Có ai ở nhà không ? Có ai ở nhà không ?"
Từ bên trong cũng có người bước ra đó là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, bà ta giờ đây đưa mắt nhìn chăm chăm Ông mà thắc mắc hỏi : "Ông là ai vậy ? Ông đến tìm tôi có việc gì không ?"
Ông Lâm giờ đây định trả lời, thì đứa bé quỷ đã níu tay ông lại nó lên tiếng : "Không...Không được nó cho bà ta biết ! Bởi bà ta là một kẻ độc ác. Bà ấy không phải là mẹ ruột của tôi, nên bả đã bán tôi cho đám người tàn nhẫn kia. Và hãy hỏi về cha tôi và ông ấy mới có thể giúp được tôi..."
Ông Lâm nghe đến đây thì cũng đã dần hiểu ra mọi chuyện, đó là do người mẹ kế độc ác tàn nhẫn đó đã nhẫn tâm ra tay với con riêng của chồng mình. Nghĩ đến đây ông cảm thấy vô cùng bức xúc mà tự hỏi tại sao trên đời lại có cái loại độc ác như này cơ chứ ?
Nhưng rồi ông đã cố gắng chìm chế sự tức giận mà lên tiếng hỏi rằng chồng bà ta đang ở đâu ? Có thể kêu ông ta ra nói chuyện với mình được không ? Với lại hai người là dân làm ăn với nhau, và ông đang có một mối làm ăn rất lớn và muốn hợp tác cùng chồng bà...
Bà ta nghe mối làm ăn lớn mà khuôn mặt sáng sủa ra, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên trong sự vui mừng. Bởi vì sau vụ làm ăn này ả sẽ có một số tiền thật lớn. Thế là ả đã ngay lập tức vào trong nhà để gọi chồng của mình ra.
Ông bước ra với dáng đi loạng choạng như một kẻ đã say rượu, trên khuôn mặt là đôi mắt đỏ ngầu như đã khóc rất nhiều. Còn bà vợ thì lên tiếng càm ràm ông :
"Ông già này ! Ăn với cha uống ! Tôi nói rồi nó chắc chỉ đi chơi đâu đó nên quên đường về thôi ! Ông cần gì phải lo lắng hả ?"
Hai người họ chốc lát đã đứng trước mặt hai người, người vợ gượng cười lên tiếng : "À mong hai người thông cảm nha ! Thật ra thì con gái tôi bỏ nhà đi chơi ở đâu không thấy tung tích mấy ngày nay nên ông mới như vậy. Còn giờ hai người muốn bàn về việc làm ăn gì với chồng tôi thì cứ bàn đi !"
Ông Lâm mỉm cười và đáp : "Được thôi ! Và tôi sẽ cho ông biết một bí mật đó, đó là con gái của ông đã bị người đàn bà này giết chết ! Chứ không có việc làm ăn gì ở đây cả..."
Người phụ nữ với vẻ vô cùng ngạc nhiên, bà ta chốc lát với vẻ vô cùng sợ hãi, mà quát lớn trong sự tức giận : "Ông ăn nói xà lơ gì vậy ? Cái gì mà tôi đã giết chết con của mình chứ ? Bộ ông bị điên sao ? Hay là mấy người tiếp cận bọn tôi với mục đích lừa đảo gì hả !"
Người trong nhìn chăm chăm Ông Lâm và vợ mình. Sau giờ đây tâm trạng vô cùng rối bời, ông lên tiếng hỏi : "Gì chứ ? Rốt cuộc chuyện này là sao ông có thể giải thích rõ hơn được không ?"
Người vợ liền lên tiếng ngăn chồng mình lại rằng :
"Ông đừng tin lời bọn nó, tôi nghĩ chắc chắn bọn nó là một nhóm lừa đảo và đang muốn chia rẽ gia đình mình, hơn hết chúng ta nên bảo chúng biến khỏi đây đi thì hơn..."
Mặc kệ câu nói của bà ông vẫn tiếp tục chờ đợi để nghe câu chuyện từ Ông Lâm về việc tại sao lại bảo rằng con gái của ông đã chết, và rồi người đàn ông đó lên tiếng : "Ông hãy mau nói đi ! Rốt cuộc là vì điều gì mà con tôi lại chết chứ ?"
Đứa bé quỷ giờ đây bắt đầu kể lại cho ông Lâm nghe, và ông Lâm cũng kể lại mọi chuyện cho người chồng nghe về cái chết thương tâm của cô bé gái tội nghiệp này...
Ngày hôm đó, cô bé Kim Nhã vẫn đang làm việc nhà trong khi bố đi vắng và chỉ có mẹ ở nhà, bà ấy lúc nào cũng vậy, bà ta luôn gắt khe với cô. Bà ấy luôn bắt đầu phải làm việc nhà quần quật, không cho cô nghĩ ngơi, hơn hết nếu cô không hoàn thành kịp thì bà ta sẽ cho cô nhịn đói thậm chí là đánh đoàn cô. Hơn hết bà ta còn hâm dọ cô rằng nếu dám nói cho cha cô biết thì chắc chắn cô sẽ không được yên thay. Nên cô bé phải một mình ghánh chịu tất cả.
Cho tới một ngày nọ cũng là cái ngày mang đến sự kinh hoàng cho cô bé, khi mẹ kế của cô đã mang hai người đàn ông về nhà, bà ta để họ bắt cô đi trong sự sợ hãi và rào hét cố gắng cầu cứu bà. Nhưng bà vẫn vô tâm măc kệ cô bé kêu rào thảm thiết trong tuyệt vọng : "Mẹ ơi cứu con ! Cứu con với hhuhhu..."
"Cứu mày à ! Mày đừng mơ bởi vì để mày ở lại nhà này thì chỉ là ghánh nặng cho tao thôi ! Hơn hết mày cũng đâu muốn ở đây chịu cảnh bị hành hạ đâu nhỉ ? Vì thế nên tao sẽ giải thoát mày bằng cách bán mày cho đám làm thịt người...Để mày được giải thoát không còn bị tao hành hạ nữa háhahhahaha..."
Sau đó bà ta đã đến chỗ bán con mình cho đám làm thịt người, và lấy một số tiền thật lớn. Và nhìn đứa bé sắp bị làm thịt mà bậc cười trong sự hả hê bà ta lên tiếng rồi rời đi : "Đứa con yêu dấu của mẹ à ! Con không nên câm hận mà mẹ đâu mà phải cảm ơn mẹ bởi vì, mẹ đã giúp con có một cuộc sống mới tốt hơn háhahhahaha..."
Cô bé nhìn bà ta rời đi mà nước mắt không ngừng rơi, cô chìm trong sự tuyệt vọng mà suy nghĩ không biết rốt cuộc chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra với bản thân của mình đây ?
Rồi chuyện gì đến cũng đến, đám người tàn ác kia đã đi vào họ cố gắng lôi cô bé ra khỏi lồng trong sự sợ hãi rào hét của cô bé :
"Mấy người định làm gì vậy hhuhhu ? Mau thả tôi ra, mau thả tôi ta huhuhu..."
Mặc kệ cho sự la hét của công bé tội nghiệp, bọn chúng đã dùng khăn bịt miệng cô bé lại, mà lên tiếng nói chuyện với nhau rằng : "Tha cho mày sao con nhóc mày đừng mơ ! Và giờ chúng ta phải nhanh lên để còn kịp cho bà ta làm nguyên liệu nữa. Không bà ta giết chết chúng ta làm thịt cho thức ăn luôn giờ..."
Tên còn lại trả lời : "Cái gì thì cũng từ từ chứ đừng nóng vội. Và sau một lúc thì sẽ xông thôi !"
Cứ như vậy bọn họ đã kéo cô bé một lát lâu, và đưa nó đến chỗ người phụ nữ kia. Bà ta trên tay cầm một con dao như đang chờ đợi gì đó. Bà ta nhìn bọn họ đã đưa đứa bé ra mà quát lớn : "Hưm bọn mày lúc nào cũng lề mề ! Toàn ăn với chả báo còn giờ cầm lấy tiền cút hộ tao..."
Nói rồi bà lấy ra túi tiền ném về phía bọn chúng, bọn chúng vô cùng vui mừng cầm lấy số tiền kia rồi bỏ đi. Trong khi bà ta lại cầm con dao tiến đến chỗ cô bé, trong sự sợ hãi của cô không ngừng rên rỉ vùng vẫy để chống cự nhưng chỉ là bất lực...
Bà ta nhìn cô bé đang sợ hãi mà bậc cười với vẻ thích thú bà ấy nói trước khi làm thịt cô :
"Cô bé tội nghiệp à ! Cháu đừng lo lắng mà hãy vui lên. Khi được chết trong tay của ta ! Bởi vì ta là một người rất thiện lương, nên ta luôn giúp người khác có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn Hahhahahahaha.. "
Từng nhát dao bắt đầu được chặt xuống cơ thể của cô bé, khiến cô bé rào hét trong sự đau đớn đến tột cùng. Máu cũng dần chảy lên láng khắp nơi, trong không gian tĩnh lặng của một kẻ sát nhân máu lạnh giết người cho những món ăn bệnh hoạn của bà ta...
Sau khi kể lại những lời đứa bé quỷ cho mình biết về cái chết mà bà mẹ kế ác độc kia gây ra với mình. Ông Lâm đã khóc, nước mắt chảy dài trên đôi má ông nghẹn ngào lên tiếng : "Bà đúng là một người mẹ độc ác mà ! Bà không những hành hạ con bé thì thôi đi. Và không ngờ bà lại không có tính người luôn, khi mang con bé đến chỗ đám ác quỷ kia. Để nó chết một cách đầy thương tâm..."
Người phụ nữ chốc lát đã tiến đến, bà ta đưa tay tát vào mặt ông một cái bóp thật mạnh. Bà đưa tay chỉ vào mặt của ông mà quát lớn :
"Ông hãy câm miệng nghe rõ chưa ? Và đừng ở đó ăn nói xà lơ khi không có bằng chứng với mục đích vu khống cho người khác. Bằng không tôi sẽ cho ông lên quan vào nhà giam bốc lịch như chơi đó !"
Ông Lâm giờ đây nức nở trong sự buồn bã tiếc thay cho đứa bé tội nghiệp mà nói : "Bằng chứng à được thôi ! Giờ chúng ta hãy lên báo quan đi. Và tôi sẽ đưa mấy người đến nơi đứa bé, bị người phụ nữ độc ác kia dấu xác ở đâu !"
Người chồng tỏ vẻ tinh tưởng và bắt đầu đi theo họ. Trong khi người phụ nữ thì vô cùng hoang mang bởi bà ta không biết rốt cuộc tội ác của mình có bị vạch trần hay là không ?
Sau đó bọn họ đã lên báo quan và rồi tất cả đã theo chân ông Lâm đến nhà của người đàn ông bán quán thịt người kia. Nơi đây giờ là một đám hoang tàn khi đã có ba ngày đã chết, gồm bà chủ quán và hai kẻ lạ mặt như cướp vậy. Khi quan bắt đầu kiểm tra thì phát hiện ra rằng bọn họ bị thứ gì đó tấn công vào bụng mà chết. Nhưng lại không biết ai là người đã làm ra điều này rồi quan đã bảo lính của mình mang thi thể họ về để điều tra sau...
Trong khi Ông Lâm lại tiếp tục đưa họ đi sâu vào bên trong căn nhà, bấy giờ bọn họ đã đến một nhà khoa. Nơi này được khóa kính bằng một ổ khóa, sau đó quan đã kêu người phá ổ khóa kia, mà mở cửa ra xem thử bên trong có gì. Mở cửa ra tất bọn họ điều kinh ngạc khi bên trong có rất là nhiều xác người được treo lên thậm chí là nằm trong cái lu ước đá.
"Eo ơi nơi đây quả thật là kinh tởm, và tất cả đúng như ông nói. Nhưng sao ông lại có thể biết được chuyện này chứ ?"
Nghe quan nói như vậy bà ta từ vẻ sợ hãi, giờ đây đã lên tiếng tra hỏi ông trong sự đắc ý : "Phải rồi ! Làm sao ông có thể biết được chỗ này ? Và đưa bọn tôi đến đây hay vậy ? Hay tất cả điều là do ông bịa ra và mục đích đưa bọn tôi đến đây để đổ tội cho tôi. Và hơn hết có phải đám người ngoài kia là do ông giết đúng không ? Và ông chính là đồng phạm của họ, nên mới bịa ra chuyện này để hãi hại tôi..."
Sau những lời nói của bà tất cả mọi người với ánh mắt nghi ngờ nhìn chăm chăm vào Ông Lâm, bởi bọn họ đã thắc mắc rằng vì sao ông Lâm lại biết được chuyện này, và nếu ông Lâm không phải chủ mưu thì là ai ? Bởi chỉ có ông mới biết được việc này...
Sau đó trong sự nghi ngờ của mọi người quan đã sai quân lính đến với mục đích bắt ông Lâm lại. Ông Lâm vô cùng bối rối mà giải thích là do đứa bé đã chết hiện hồn về báo cho ông biết, vì ông có ma lực...
Nhưng không ai tin ông cả.
Cho tới bọn họ đã bắt ông Lâm, và rồi một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, khi bọn họ lại nhìn thấy ông Lâm bắt đầu vùng vẫy, và tạo ra một sức mạnh vô thường mà đỏ khiến tất cả mọi người văng ra xa. Ánh mắt của ông giờ đây trắng rã rồi bay lên không trung, ông nhìn chăm chăm đám người kia mà lên tiếng với giọng của một đứa trẻ khiến mọi người điều bàn hoàng :
"Không...Không phải là người đàn ông này đã giết con và là hung thủ của vụ thảm sát này...
Mà chính bà ta người đàn bà độc ác đó đã bán con vào đây, khiến con phải chết oan uổng trong sự đau đớn. May mắn sao con gặp được người đàn ông này, người có thể liên kết giữa âm và dương. Và ông ấy đã giúp con giải oan. Và tiêu diệt những kẻ xấu xa kia...
Nhưng mọi người lại không tin điều đó, vậy nên con buộc lòng phải nhập vào sát ông ta để nói cho mọi người biết sự thật. Còn giờ người phụ nữ kia phải trả giá cho những tội ác của mình..."
Chốc lát người mẹ kế độc ác kia đã bị một thế lực vô hình nào đó nhất bỗng lên, cả người bà bị đẩy dính vào một vách tường. Bà ta trong sự sợ hãi đến tột cùng trước sự hoang mang của mọi người mà lên tiếng : "Không đừng mà con gái con hãy tha cho mẹ ! Mẹ biết mẹ sai rồi !"
Mặc kệ những lời xin tha của bà, con bé ấy đã dùng dao đâm vào cơ thể bà, rồi con dao kia bắt đầu duy chuyển chặt đứt tay rồi đến chân bà khiến bà khóc thét trong sự đau đớn đến tột cùng, tuyệt vọng cầu cứu mọi người. Nhưng ai cũng đứng đờ người ra đó không dám đến để cứu bà. Linh hồn của đứa bé kia nói : "Mẹ à đây là những gì mẹ đã gây ra cho con. Và giờ mẹ hãy trả giá đi !"
Sau đó linh hồn của đứa bé đang trong thân xác ông Lâm bắt đầu tiến đến chỗ cha mình, nó ôm cha mình lại, nước mắt không ngừng rơi nó nói và chỉ tay về phía một cái xác be bét không còn nguyên vẹn :
"Cha kể từ giờ con phải xa cha rồi ! Và cha nhớ sống tốt nha ! Còn kia là xác con. Chả hãy chôn cất nó cho thật cẩn thận vào nhé !"
Sau đó Ông Lâm đã ngất đi, trong khi người cha thì tiến đến chỗ xác con gái mình bậc khóc nức nở trong sự đau đớn. Còn ông quan sau khi thấy tất cả những chuyện đã xảy ra, và kẻ thủ ác đã chết. Ông ta đã kép lại vũ án và cho đây là việc nhân quả báo ứng sau đó cũng rời đi.
Trong khi Lão Đạo Sĩ thì đã đến chỗ Ông Lâm. Ông ta bế cậu dậy và đưa cậu rời khỏi đó trong khi cậu đang hôn mê mà suy nghĩ : "Không ngờ chỉ trong chốc lát ông đã đạt được thêm một bậc nữa trong ma lực khi có thể cho vong nhập vào cơ thể. Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi...Bởi vì ma lực của ông nó còn lợi hại hơn như vầy nhiều ! Và tôi nhất định sẽ cố gắng đánh thức tất cả, để đạt được mục đích của bản thân..."