Cạm Bẫy Của Quỷ!

Chương 7




Sau khi lấy được cỏ hoàng hồn bọn họ giờ đây cũng đã trở về nhà của lão pháp sư, và rồi lão pháp sư đã bảo Ông Lâm rằng hãy bỏ loại cỏ kia lên trên cơ thể của ông ấy, và rồi Ông Lâm đã làm theo, bấy giờ một luồng ánh sáng tím xuất hiện lan khắp cơ thể ông. Lão Đạo Sĩ giờ đây cũng đã tỉnh lại.

Ông chốc lát ngồi dậy đưa tay ôm chặt lấy Ông Lâm mà lên tiếng : "Cảm ơn ông rất nhiều bởi vì ông đã cứu tôi. Nhưng mọi rắc rối chỉ mới bắt đầu thôi ! Bởi chúng ta cần phải đối đầu với 10 con quỷ, rồi bắt linh hồn của bọn chúng để cứu con ông thoát khỏi sự giam cầm.

Chưa hết chúng ta còn phải đối đầu với một mối nguy hiểm lớn đó là đám người âm phủ, bởi chúng ta đã xuống đó và tạo ra những rắc rối. Vậy nên tôi chắc chắn Diêm Vương sẽ không tha cho chúng ta !"

Thế là Ông Lâm bắt đầu hỏi lão đạo sĩ rằng, giờ bọn họ phải làm sao ? Nhưng ông ta lại trả lời rằng mình cũng không biết phải làm sao nên cần phải tìm cách...

Ông Lâm thở dài trong sự mệt mỏi, giờ đây ông mới nhớ ra rằng đã hơn 3 ngày rồi ông vẫn chưa về nhà mai táng cho vợ mình. Thế là ông đã xin ông đạo sĩ hay cho mình về mai táng cho vợ, nhưng ông đạo sĩ cũng đi theo Ông Lâm.

Bọn họ về nhà của Ông Lâm và bắt đầu mở cửa ra, khu cảnh ở đây vô cùng hoang tàn, không gian bao trùm sự kinh tởm, bởi những vệt máu văng tung tóe khắp nơi dính vào mọi thứ, không những vậy bàn ghế cũng bị ngã đổ từa lưa. Và rồi bọn họ đã tìm xác của vợ ông Lâm trong đám đổ nát nhưng chả thấy gì cả.

Giờ đây ông Lâm bậc khóc và nghĩ rằng chắc chắn mọi người đã mang thi thể vợ ông đi chôn. Nhưng buồn thay là ông chưa đưa tuyển vợ mình trên con đường cuối cùng. Thế là ông đã ngồi xuống dưới đất, nhặt lên một khúc gỗ đưa tay lên miệng cắn và vẻ tên người vô mình lên tấm gỗ kia :

"Vợ ơi ! Em hãy an nghỉ nhé ! Và giờ anh sẽ làm cho em một cái bàn vị hơn hết anh sẽ mang theo bên người để em không phải cô đơn. Với lại anh xin lỗi vì đã không thể đưa tuyển em trận đường cuối cùng xuống hoàng tuyền..."

Từ bên ngoài đã có một đám người đi ngang qua bọn họ nhìn vào bên trong mà không ngừng chỉ trỏ bàn tán : "Nhìn kia hẳn ta là kẻ giết người đó !"

"Phải đúng vậy ! Tôi nghe đồn là hắn ta đã nhẫn tâm hành hung vợ mình bởi vì hắn đang luyện tà thuật gì đó, rồi giết vợ hắn sau đó bỏ đi vì sợ tội..."

Giờ đây có một người phụ nữ khác xen vào :

"Ừm hắn ta thật là độc ác. Và giờ thì chúng ta hãy mau lên báo quan để quan bắt hắn đi. Không thì hắn ta sẽ chạy thoát đó !"

Nói rồi một người phụ nữ đã chạy đi báo quan, trong khi hai người phụ nữ còn lại thì đã gọi dân làng ra với mục đích bao vay họ để họ không thể nào chạy thoát.

Bên trong tên đạo sĩ đã đưa tay đặc lên vai ông Lâm mà thở dài nói : "Ông đừng buồn nữa ! Dù gì đây cũng là ý trời ! Vậy nên cô ấy chết cũng là do số tận. Vì thế nên ông đừng đau buồn nữa. Mà việc quan trọng là chúng ta phải cố gắng để cứu con ông thoát khỏi lời nguyền kia..."

Nghe đến đây mà Ông Lâm đã đưa tay lâu đi nước mắt, ông cố gắng dặn lòng mình phải cố gắng lên không được mền lòng, hãy bỏ qua chuyện này bởi ông còn nhiều trách nhiệm khác trong tương lai hơn hết việc quan trọng đó là cứu con ông thoát khỏi lời nguyền...

Vậy là Ông Lâm cầm trên tay bài vị cùng với lão đạo sĩ bước ra bên ngoài để rời đi, nhưng lại nhìn thấy mọi người xếp hàng kính mích nhìn về phía mình điều này khiến Ông Lâm vô cùng thắc mắc mà hỏi : "Có chuyện gì mà mọi người lại tu họp ở đây dữ vậy ? Không lẽ là vì cái chết của vợ tôi sao ? Hơn hết mọi người có biết mộ vợ tôi ở đâu không ? Làm ơn có thể chỉ đường cho tôi biết được không ?"

Ông vừa chấm dứt câu hỏi, thì từ đằng xa đã có râu quả ném về phía ông cùng những lời chỉ trích khiến ông vô cùng hoang mang : "Ngươi còn ở đó mà giả vờ nữa sao ? Ngươi là một kẻ có tội, khi người dám xử dụng tà thuật để giết vợ mình ! Và hôm nay bọn ta sẽ khiến ngươi nhất định phải trả giá... Bởi việc giết vợ mình..."

Tất cả mọi người trong đám đông điều lên tiếng chỉ trích cậu, trong khi Ông Lâm thì cố gắng giải thích trong sự hoang mang : "Không... Không có tôi không có giết vợ mình và mấy người hiểu lầm rồi ! Thật ra thì..."

Ông Lâm đã kể hết lại mọi chuyện cho họ nghe, nhưng bọn họ lại không tin, giờ đây đã có một nhóm người bắt đầu nhào đến theo ý của bọn người kia, chúng bắt cậu lại mà lên tiếng :

"Đối với tên độc ác như ngươi thì cần phải trả giá. Và giờ bọn ta sẽ đưa ngươi lên quan phủ chịu tội..."

Thế là bọn họ bắt đầu kéo Ông Lâm và Lão Đạo Sĩ rời đi, nhưng rồi Lão đạo sĩ đã dùng phép khiến trên bầu trời xuất hiện hàng trăm con quạ đen lao đến tấn bọn họ, lũ người đó vô cùng hoang mang mà hét thật lớn :

"Chuyện gì vậy ? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ?"

Chốc lát một người chỉ tay về phía ánh mắt của lão đạo sĩ đang màu vàng nhìn lên trên bầu trời để điều khiển những con quạ đen : "Nhìn kìa ! Mọi người nhìn kìa ánh mắt của hắn ta đã trở thành màu vàng, vậy có nghĩa hắn là kẻ đã điều khiển những con quạ đen này. Thế thì hắn ta là yêu quái. Và hắn cùng với tên này chắc chắn đã âm mưu dùng tà thuật để hại chết vợ của Ông Lâm..."

Tất cả mọi người nghe đến đây ai ai cũng điều phẫn nộ, bọn họ giờ đây bị những con quạ kia tấn công mà chịu không được nữa nên ngã xuống dưới mặt đất. Tất cả điều la hét trong sự đau đớn khi bị đám quạ kia mổ, bấy giờ ông Lâm lên tiếng :

"Này ông hãy dừng lại đi đạo sĩ ! Mặc dù bọn họ cư xử không đúng với chúng ta, nhưng chúng ta cũng không nên làm như vậy với bọn họ !"

Lão Đạo Sĩ thở dài ánh mắt dần trở lại bình thường mà lên tiếng : "Cậu nói đúng chúng tôi không nên làm vậy với họ. Nhưng mà bọn họ đã quá đáng lắm rồi ! Vì vậy chúng ta không làm vậy để tự vệ là không được... Nhưng vì cậu tôi sẽ dừng việc này lại !"

Nghe đến đây Ông Lâm lên tiếng : "Phải như vậy là tốt lắm. Còn giờ chúng ta phải rời khỏi đây thôi ! Để tránh mọi người phẫn nộ rồi mọi chuyện lại không hay..."

Bọn họ lúc này định rời đi, thì đã có một tấm lưới được thả xuống nhốt bọn họ lại, hai người giờ đây cố gắng vùng vẫy, lão đạo sĩ trong sự hoang mang lên tiếng : "Chuyện này là sao chứ ? Sao lại có một tấm lưới ma thuật xuất hiện ở đây để bắt mình thế này ?"

Đang suy nghĩ thì bỗng có một người đàn ông bắt đầu xuất hiện với nụ cười đầy nham hiểm trên môi ông ta nói : "Đồng môn à ! Ngươi còn nhớ ta không ?"

Nhìn người đàn ông cũng mặc y phục đạo sĩ như mình mà ông vô cùng hoang mang sau đó lên tiếng : "Là huynh sao ? Và tại sao huynh lại làm vậy với đệ ?"

Tên kia mỉm cười và đáp : "Tại sao à ? Tại vì ta muốn mạnh hơn. Và cũng như đệ thôi, đó là phải có được tên mang trong người sức mạnh ma lực kia !"

Nghe đến đây mà Ông Lâm vô cùng bối rối ông tự hỏi rốt cuộc ma lực là gì ? Và tại sao bọn họ lại muốn nó như vậy ? Đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng những âm thanh lớn vang lên, Lão Đạo Sĩ đã tạo ra một thanh kiếm để tấn công vào hắn ta. Nhưng kết quả cũng chỉ là thất bại khi sức mạnh của thanh kiếm kia lại bị tấm lưới ma thuật chặn lại. Hắn ta bậc cười thật lớn : "Sư đệ à ! Giờ thì đệ hãy chấp nhận thua cuộc đi ! Bởi giờ đệ như con cá bị nhốt trong lồng rồi và không thể thoát ra được đâu. Hơn hết ta sẽ giết chết tên có ma lực kia, để cướp đi ma lực của hắn..."

Nói rồi hắn ta đã cầm con dao lên và bắt đầu đâm vào người của Ông Lâm trong tiến hét cầu xin của Lão Đạo Sĩ : "Khu đừng mà hãy dừng lại đi ! Huynh đừng mà làm ơn đừng làm hại cậu ấy !"

Hắn ta bậc cười trong sự hả hê mà nói rằng :

"Ồ vậy à ! Và ta nghĩ rằng chắc chắn ngươi đang rất đau đớn vì hắn. Và nếu như muốn cứu hắn thì hãy cố gắng thoát thân đi. Mà chắc gì ngươi thoát được khỏi đó háhahhahaha..."

Cứ như vậy hắn ta đã không ngừng đâm liên tục vào người của Ông Lâm trong sự bàn tán của mọi người đang cố khích lệ ông ta : "Phải rồi làm tốt lắm. Hãy giết chết kẻ sát nhân đó, rồi giết luôn com yêu quái kia đi !"

Lão Đạo Sĩ bấy giờ đã chịu không nỗi cảnh tượng này nữa, ông bắt đầu cố gắng dùng hết sức để thoát khỏi sự dây xích ông rào hét thật lớn khi cố gắng hất tấm lưới kia ra, và rồi tấm lưới đó đã bị văng ra. Chốc lát ông nhìn chăm chăm sư huynh của mình mà nói :

"Ngươi quả là một kẻ độc ác xấu xa mà ! Ngươi vì lợi ích cá nhân mà sẵn sàng hại người vô tội. Và hôm nay ngươi nhất định sẽ phải bị chừng phạt !"

Hắn ta bậc cười mà đáp lại rằng : "Vậy ha chứ không phải hai ta ai cũng như ai sao ?"

Nói rồi hắn bậc cười thật lớn trong khi lão đạo sĩ thì vô cùng tức giận, mà đưa tay tạo ra một quả cầu chưởng về phía hắn. Nhưng hắn ta đã ném tránh được, mà tạo ra một thanh kiếm lao đến tấn công ông.

Lão Đạo Sĩ giờ đã dùng tay cố gắng dữ chặt thanh kiếm kai không cho đâm vào minh, trong khi lão ta thì lên tiếng : "Sư đệ à ! Cho dù đệ có cố gắng đến mấy thì...Đệ cũng sẽ là kẻ thua cuộc mà thôi !"

Sau đó hắn gồng mạnh hơn nữa để thanh kiếm có thể đâm vào cơ thể lão đạo sĩ, nhưng không được mà còn bị lão đạo sĩ dùng tay tạo ra lực cực mạnh làm gẫy luôn thanh kiếm kia...

Hắn ta với vẻ mặt vô cùng hoang mang mà tự hỏi tại sao cậu lại trở nên mạnh như vậy ? Nhưng rồi cũng đành thôi !

Cậu Lão Đạo Sĩ cũng lên tiếng trong sự tức giận ông nói : "Hưa... Kể từ bây giờ tình huynh đệ giữa hai ta đã kết thúc. Và chúng ta chính là kẻ thù của nhau nghe rõ chưa ? Và tôi nhất định sẽ tiêu diệt anh kẻ phản bội..."

Nói rồi cậu đã tạo ra một thanh kiếm mà hướng về phía hắn ta, rồi đặc tay lên đầu kiếm để nhiệm chúa gì đó. Chốc lát thanh kiếm kia đã tạo ra một ngọn lửa và bắt đầu thiêu rụi hắn ta trong nước mắt của lão đạo sĩ : "Đây là hình phạt mà huynh phải ghánh vì vậy đừng trách ta !"

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này ai nấy cũng điều hoảng sợ mà bắt đầu bỏ chạy, trong khi lão đạo sĩ thì đã cố gắng đỡ Ông Lâm dậy và nhìn chăm chăm ông đang bị thương thở hỗn hễn như một chú chó sắp chết...

Sau đó lão đạo sĩ đã đặc tay lên người Ông Lâm và rồi một luồng ánh sáng xuất hiện, nó đã chữa lành vết thương cho Ông Lâm. Ông Lâm bấy giờ lại cảm ơn Lão Đạo Sĩ một lần nữa, sau đó đã được Lão Đạo Sĩ nắm tay bỏ trốn khỏi nơi đó. Trong khi đám lính triều đình đã bắt đầu đuổi theo...

Nhưng bọn họ cũng theo không kịp mà buộc phải dừng lại.

Trong khi hai người họ đã thoát khỏi được vòng bàn tay của tử thần, bọn họ đã lén vào một nhà người dân gần đó và lấy đồ từ bọn họ che mặt đại và cố gắng ngụy trang để không ai phát hiện ra mình là ai. Bởi họ chắc chắn biết mình sẽ bị truy nã...

Cứ như vậy bọn họ đã đi trên con đường đông đúc trải đầy những khu trọ, bọn họ bắt đầu mua đồ ăn mà ngồi xuống ăn ngấu nghiến thật nhanh để rời đi. Bọn họ giờ đây lang thang trên đường mà không biết phải đi về đâu. Thế là bọn họ đã quyết định sẽ ngủ ở ngoài đường, bởi vì bản thân đã quá mệt...

Cứ như vậy màn đêm đã bắt đầu buông xuống, thì bọn họ cũng đã chìm vào trong giấc ngủ say, nhưng giờ đây ở phía bên hông kia đường đang có một tấm gương được treo lủng lẳng ở đó, nó đang soi về phía của bọn họ nhưng hai người đã ngủ nên chả hay.

Bỗng trong chiếc gương lại xuất hiện một người phụ nữ với mái tóc dài đang dùng lượt trải đầu mà bậc cười thật lớn người phụ nữ kia nói : "Tướng Công...Tướng Công ơi ! Ta sẽ chờ đợi và cố gắng tìm ra chàng sớm thôi ! Tình yêu của ta. Cho dù là cả thế gian này có chết bao nhiêu đàn ông đi chăng nữa... Hahahahaha..."

Nói rồi giờ đây mái tóc của cô ta bắt đầu dài ra và bò ra khỏi tấm gương, nó chốc lát đã lan rộng khắp nơi và muốn tiến đến chỗ lão đạo sĩ nhưng lại thôi bởi nó biết lão ta khá mạnh....

Trong khi mái tóc kia đã bắt đầu lang rộng đi những chỗ khác, và rồi nó đã bò vô từng nhà. Sau đó bò đến chỗ đám đàn ông đang ngủ say. Giờ nó đã dùng tóc của mình quấn lấy cổ người đàn ông kia, khiến ông ta cố gắng vùng vẫy và ngợp thở chết...

Trong khi con quỷ thì bậc cười trong sự đắc ý nói mở to đôi mắt trắng rã ra mà nói : "Hưm...Mặc dù hắn ta không phải là chàng. Nhưng mà linh hồn của hắn ta thật ngoan và có thể giúp ta tăng công lực... Háhahhahaha..."