Cảm giác lạnh thấu xương cùng những cơn gió thổi qua mang theo tiếng vù vù cùng tiếng kêu rào của các linh hồn tội lỗi đang bị giam giữ ở đây để chịu phạt. Lão Đạo Sĩ bắt đầu tiến sâu hơn vào địa ngục Bạch Linh kia, thì đã có những con quỷ dần lao đến về phía chỗ ông mà lên tiếng :
"Ngươi là kẻ nào mà dám xông vào địa ngục Bạch Linh hả ?"
Lão Đạo Sĩ đưa mắt nhìn chăm chăm lũ quỷ mà nhẹ nhàng lên tiếng : "Thật ra thì ta là một phán quan, và ta đến đây là để giải cứu một linh hồn còn sống đang bị giam giữ ở đây. Bởi vì những chuyện vô tình mà ta đã gây ra..."
Bọn quỷ nghe đến đây mà cảm hoảng sợ ngay lập tức bọn chúng đã quỳ xuống rồi lên tiếng :
"Ngài là thám quan à ! Vậy thì chúng tôi thật thất lễ khi không biết điều đó..."
Lão Đạo Sĩ mỉm cười đáp rằng : "Không sao đâu không biết là không có tội. Còn giờ ngươi hãy đưa ta đi gặp linh hồn này đi. Và ta cần cứu linh hồn ấy thoát khỏi địa ngục này !"
Những con quỷ đã đồng ý với Lão Đạo Sĩ, bởi bọn chúng cứ tưởng rằng ông chính là một phán quan, và thám quan thì có địa vị cao hơn những con quỷ khác, và là người có thể đi qua được cả âm dưới và dương giới, nên quỷ ở dưới địa ngục này luôn luôn phải cuối đầu trước ông.
Còn ông thì bậc cười mà tự nói :
"Những con quỷ này thật là ngu mà ! Mình nói mình là phán quan mà nó cũng nghe Hahhahahahaha...
Không ngờ bọn nó lại dễ dàng bị lừa đến như vậy..."
Con quỷ ấy giờ đã đưa Lão Đạo Sĩ vào bên trong cánh cửa của địa ngục Bạch Linh, nơi giam giữ các linh hồn trong bể máu đóng băng sau thẩm với cái lạnh cắt da cắt thịt. Giờ đây Lão Đạo Sĩ đã bảo lũ quỷ hãy lấy ra sổ sinh tử của nơi này ra cho ông ta xem thử. Bọn quỷ ngây thơ đã lấy ra cuốn sổ ấy mà đưa cho ông. Lão Đạo Sĩ ngay lập tức do tìm tung tích của Ông Lâm bên trong sổ sinh tử kia.
Sau một lát tìm kiếm thì ông cũng đã tìm Ra được tung tích của Ông Lâm. Ông Lâm hiện tại đang bị giam giữ ở trong bể máu thứ 15 tại địa ngục Bạch Linh này. Và rồi lão ta đã đưa bảo những con quỷ hãy đưa mình đến tầng thứ 15 ấy.
Lũ quỷ lại đưa ông đến tầng thứ 15 kia, sau đó ông đã nhìn thấy Ông Lâm. Ông ta đang bị giam giữ ở một cái bình lớn chứa đầy máu.
Chốc lát lão đạo sĩ đã ngay lập tức gạch tên Ông Lâm ra khỏi sách sinh tử, điều này khiến cái bể máu kia bị vỡ tan, bên trong máu không ngừng đổ xuống và Ông Lâm cũng rơi xuống mặt đất. Lão Đạo Sĩ đã ngay lập tức giang tay ra mà bắt được Ông Lâm. Lão ôm chầm lấy ông ta trong đôi bàn tay lạnh lẽo. Rồi tạo ra một luồng ánh sáng màu vàng chuyền vào cơ thể của Ông Lâm Lão lên tiếng :
"Năng lượng này nó sẽ giúp cậu chống trả lại cái rét đến thấu xương thấu tỷ ở đây. Và giờ cậu đã bình an rồi đấy..."
Sau một lát ánh mắt của Ông Lâm cũng đã dần mở ra, ông vô cùng vui mừng mà ôm chầm lấy lão đạo sĩ sau đó lên tiếng trong nghẹn ngào : "Lão Đạo Sĩ là ông sao ? Cảm ơn ông đã đến đây cứu tôi ! Chứ ông biết không ? Tôi ở đây lạnh lắm, lạnh đến cắt da cắt thịt..."
Lão Đạo Sĩ đáp lại và lâu nước mắt của ông Lâm, khi đang dần chảy dài trên đôi má : "Được rồi đừng khóc nữa ! Giờ thì ông đã an toàn rồi ! Tôi sẽ đưa ông khỏi đây sớm thôi ông Lâm..."
Lão Đạo Sĩ cười đắc ý vì nghĩ rằng mình đã thành công cứu được Ông Lâm và họ sẽ thoát ra khỏi đây dễ dàng, nhưng rồi ông cảm nhận được sự nguy hiểm đang cần kề khi ánh mắt của những con quỷ lại đang nhìn chăm chăm ông một cách đầy nguy hiểm như muốn lao vào tấn công ông. Lão Đạo Sĩ hỏi :
"Mấy người có chuyện gì mà nhìn chăm chăm tôi một cách kỳ lạ như vậy ?"
Bọn quỷ kia gầm gừ mà trả lời rằng : "Ta cảm thấy ngươi rất lạ, tại sao hắn ta lại gọi ngươi là đạo sĩ ? Không lẽ nào ngươi không phải là phán quan mà là kẻ giả mạo. Để vào đây cứu lấy linh hồn này à ?"
Lão Đạo Sĩ nghe đến đây có chút lo lắng trong sự bối rối ông trả lời : "Phải ta là một đạo sĩ, nhưng cũng là một phán quan và ta đến đây là để cứu linh hồn tội lỗi này. Hơn hết các ngươi sao dám vô lễ với phán quan hả ? Bộ các người muốn chết sao ?"
Lũ quỷ có chút sợ hãi, nhưng rồi cũng vứt bỏ sự sợ hãi kia, bọn chúng lên tiếng : "Được rồi nếu ngươi là phán quan vậy thì hãy cho ta thấy cờ âm phủ của phán quan mà diêm vương đã ban tặng cho ngươi đi !"
Lão Đạo Sĩ nghe đến đây mà ấp úng, ông không hề có cái mà nên định sẽ đánh lén họ, thế là ông đưa tay vào túi nào như muốn lấy thứ gì ra và rồi ông đã tạo ra nguồn sức mạnh ở tay, rồi khi rút tay ra ông đã chưởng nguồn sức mạnh kia về phía bọn họ :
"Chuyện này... Chuyện này ! Do giờ hãy đi chết đi !"
Luồng sức mạnh kia bay về phía họ, nhưng những con quỷ đã né ra được ngay lập tức. Nó nhìn Lão Đạo Sĩ đang nắm tay của Ông Lâm bỏ trốn mà lên tiếng :
"Hưa Lão Đạo Sĩ Thối ngươi không thoát khỏi được đây đâu. Và ngươi dám lừa bọn ta hả ? Hưa...Bọn ta rồi sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá vô cùng đắc. Đó là sự giam cầm vĩnh cửu trong bể máu ở đây như hắn..."
Nói rồi những con quỷ đã đuổi theo hai người, bọn chúng giờ đây bắt đầu tấn công, những con quỷ ấy đã tạo ra những quả cầu băng tấn công về phía hai người nhưng bọn họ đã né tránh được. Và rồi chúng lại chưởng vào chân của hai người điều này khiến bọn họ đã đóng băng đôi chân lại không thể chạy được. Những con quỷ ấy giờ bao vay hai người nói lên tiếng : "Hưa các ngươi quả thật là to gan khi dám lừa quỷ ở dưới âm phủ. Và hôm nay coi như các người tôi đời rồi. Sẽ không ai cứu được các người thoát khỏi sự giam cầm ở đây đâu..."
Sau đó bọn chúng lại dùng băng tấn công với mục đích làm hai người bị đóng băng lại, rồi giam cầm họ : "Còn giờ ta sẽ khiến các ngươi bị giam cầm mãi mãi trong tảng băng lạnh giá ở đây."
Những tầng băng dần bắn vào người ông, rồi lang rộng từ chân lên người của hai người, bọn họ cảm thấy rất lạnh mà run rẩy bấy. Lão Đạo Sĩ giờ đây đã nhắm mắt lại lão ta không ngừng đọc thần chúa gì đó, rồi lấy ra một lá bùa lão dán vào người của mình và Ông Lâm lão nói : "Lá bùa này sẽ dữ ấm và giúp chúng ta thoát khỏi tảng băng này. Còn giờ thì chúng ta cần phải tiêu diệt lũ quỷ này để thoát khỏi cái nơi chết tuyệt này..."
Lão Đạo Sĩ biến ra một thanh kiếm lửa, rồi tấn công vào lũ quỷ kia, những tia lửa không ngừng phun ra, khiến lũ quỷ ấy tránh né, giờ tảng băng đã nứt ra, lão đạo sĩ bước ta khỏi tảng băng, rồi tiến gần đến lũ quỷ. Lão dùng thanh kiếm kia phun lửa vào chúng khiến chúng hoảng sợ lùi lại. Chúng đưa tay lên lại tạo ra băng để tấn công ông, nhưng bất lực không thể làm được gì.
Trong khi ông thì nhào đến cầm thanh kiếm lửa kia mà chém từng con quỷ một khiến, bọn chúng đau đớn rào hét trong nổi sợ hãi tột cùng mà tan biết thành những hạt nước, chốc lát những con quỷ kia đã bị giết chết hết giờ đã không còn con nào ngăn cản được bọn họ trên con đường quay trở về nhà của mình.
Thế là Ông Lâm đã nắm lấy tay của Ông Lâm mà lên tiếng bọn họ rời đi : "Giờ thì mọi chuyện đã hết khúc chúng ta rồi lại khỏi chỗ này thôi..."
Bỗng chốc có một trận động đất vô cùng dữ dội, nó làm mọi thứ rung chuyển rồi một giọng nói của người phụ nữ nào đó trong sự tức giận vang lên :
"Lũ người phàm trần các ngươi thật quá quắc sao lại dám đến địa ngục của ta quậy phá và còn giết chết những nô lệ của ta hả ? Các ngươi thật là quá quắc và đáng tội chết ! Và hôm nay ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá cho những sai trái kia của mình..."
Lão Đạo Sĩ nghe giọng nói kìa liền run rẩy trong sự sợ hãi mà lên tiếng : "Người phụ nữ với nói lúc nãy không lẽ nào là Bạch Linh ngươi cai quản nơi này sao ?"
Ngay lập tức Lão Đạo Sĩ đã nắm tay của Ông Lâm bỏ chạy trong sự sợ hãi : "Chúng ta hãy mau rời khỏi đây thôi ! Bằng không sẽ gặp nguy hiểm đó. Bởi vì chúng ta không thể nào đấu lại với người cai quản địa ngục Bạch Linh này đâu..."
Những tiếng cười ma mị vang lên cùng giọng nói mỉa mai, ả giờ xuất hiện khắp chỗ bọn họ chạy mà đứng ngay trước mặt họ, ả mĩa mai nói : "Cho dù các ngươi có chạy đằng trời cũng sẽ không thoát được khỏi lòng bàn tay của ta đâu ! Và giờ ta sẽ chơi đùa với các ngươi. Cho các ngươi cảm thấy nỗi sợ hãi đến tột cùng khi dám đắc tội với người cai quản địa ngục là như nào..."
Ả ta bắt đầu đưa tay tạo ra một cái vòng tròn băng trên bầu trời, sau đó dần duy chuyển nó xuống chỗ hai người, giờ đây bọn họ đã rơi vào trận pháp hàng băng trận của ả ta. Ông Lâm lên tiếng :
"Đây...Đây không phải là hàm băng trận à ?"
Ả bậc cười và trả lời : "Đúng vậy đây chính là hàm băng trận, và với trận pháp này hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy nổi sợ đến tột cùng khi chết trong sự lạnh giá là gì..."
Sau đó hàm băng trận cũng bắt đầu khởi động, từ bên trên là hàng ngàn cây kiếm băng đang lao xuống chỗ bọn họ, hai người đã cố gắng né trúng và tạo ra một kết giới lửa để làm những tảng băng kia tan đi.
Nữ Quỷ Bạch Linh giờ đây tiếp tục tấn công mạnh hơn, khi băng một lúc một rơi nhanh hơn :
"Hưa để xem thử các người sẽ trống chọi với băng giá mà ta tạo ra như thế nào ha !"
Bọn họ bất lực không biết phải làm gì, thì giờ ánh mắt của Ông Lâm đã dần phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ chói chói, ông nhìn về phía nữ quỷ và một tia lửa đã xuất hiện khiến nữ quỷ phải cố gắng tránh né.
Ông Lâm nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy vui mừng, bởi vì ông biết chắc chắn họ sẽ vượt qua nguy hiểm này nhanh thôi khi mà ma lực tiếp theo của Ông Lâm đã thức tỉnh. Lão Đạo Sĩ nói :
"Giờ thì cơ hội chiến thắng cũng như rời khỏi nơi này của bọn ta là khá con. Còn con đường chết của ngươi thì đang đến gần đó nữ quỷ à !"
Lão chốc lát đã nhìn lên trên bầu trời, nơi Ông Lâm đang chiến đấu với ả nữ quỷ Bạch Linh. Những quả cầu băng được chưởng ra thì ngay lập tức bị quả cầu lửa của Ông Lâm làm tan chảy ả nữ quỷ tự hỏi :
"Tại sao hắn ta lại mạnh đến như vậy chứ ?"
Trong câu thắc mắc của bản thân cô càng cố gắng hết sức hơn nữa để có thể tiêu diệt được Ông Lâm. Nhưng tất cả cũng chỉ là bất lực, giờ cô dùng hàm băng trận, dời nó về chỗ Ông Lâm mà tạo ra hàm trăm cây kiếm băng lao vào ngươi ông. Ngay chốc lát Ông Lâm đã bị đóng băng lại, ả nữ quỷ bậc cười trong sự đắc ý mà nghĩ rằng mình đã giam cầm được ông : "Hahhahahahaha...Ta cứ tưởng là hắn mạnh như nào cơ chứ ? Không ngờ chỉ có thể như vậy thôi sao ? Và giờ hắn đã trở thành một tảng băng mãi mãi rồi. Hơn hết hắn sẽ không thoát ra khỏi đó được đâu. Còn giờ thì đến lượt ngươi...Ta bây giờ sẽ đưa ngươi đi đoàn tụ với hắn ta..."
Nói rồi ả bắt đầu dùng băng tấn công Lão Đạo Sĩ, những bỗng nghe những âm thanh rắc rắc từ sau lưng, giờ ả vô cùng hoang mang khi thấy Ông Lâm đã thoát khỏi đó, cả người ông bảo phủ một ngọn lửa cháy hừng hực làm ả vô cùng hoang mang :
"Chuyện này rốt cuộc là sao chứ ? Sao hắn lại có thể thoát ra khỏi đó và cả người lại bốc ra lửa đang không ngừng cháy dữ dội thế kia ? Rốt cuộc chuyện này là sao vậy ?"
Đang suy nghĩ thì Ông Lâm đã tấn công về ả hai quả cầu lửa, ả ta tránh né trong sự hoang mang đến tột độ ả lên tiếng : "Đám người này thật là khó đối phó mà. Nhưng dù gì mình cũng là người cai quản nơi này. Nên mình không thể thua được, vậy nên mình cần phải chiến thắng...Băng Tầm Đại Pháp..."
Nói rồi ả ta đã dùng đến băng tầm đại pháp, ả đưa tay lên trời khiến cho tay tạo ra hàng trăm sợi dây bằng băng, nó không ngừng lao đến tấn công và quấn lấy Ông Lâm. Ông Lâm cố gắng vùng vẫy để thoát, trong khi ả thì cảm thấy vô cùng đau nhói khi bị lửa của Ông thiêu đốt ả nói : "Ta sẽ không dễ dàng thua cuộc như vậy. Bằng mọi giá nhất định hôm nay ta sẽ tiêu diệt được ngươi..."
Ả há họng ra mà phun băng phủ kính cơ thể của Ông Lâm, sau đó tạo Ra một bể máu, mà lôi ông đến bể máu đó ả ném ông vào bên trong, rồi tạo ra một cái nấp để bị miệng bể lại không cho ông có thể thoát ra. Trong khi Lão Đạo Sĩ thì kết cục cũng chả khác gì Ông Lâm, ảnh ta tống ông ta vào trong một cái bể máu khác mà bậc cười nói :
"Giờ thì hai ngươi điều đã bị giam giữ trong bể máu lạnh giá rồi ! Rồi hai ngươi sẽ bị đóng băng và bị giam cầm ở đây mãi mãi HáhhhhaHà...Hơn hết ta biết các người không thoát khỏi được đó đâu. Bởi vì thần tiên cũng khó có thể mà thoát ra khỏi được đây. Còn giờ ta sẽ đi kêu diêm vương đến thu phục các ngươi..."
Ả đang rời đi thì đã nghe tiếng rào hét dữ dội, giờ đây âm thanh nức nở cũng đã vang lên, nữ quỷ nghe đến đây mà vô cùng lo lắng ả bắt đầu quay người lại với khuôn mặt đầy lo lắng : "Chuyện... Chuyện này là sao chứ ? Sao hắn ta lại có thể thoát ra được khỏi đó ?"
Bể máu bắt đầu nức vỡ ra thành hàng trăm mảnh, ông Lâm đã thoát ra khỏi đó. Mà tiến tới bể máu của Lão Đạo Sĩ phun ra lửa để giải cứu Ông. Lão Đạo Sĩ rơi xuống được Ông Lâm bế. Lão ta đã ngất đi rồi được Ông Lâm đặc xuống đất Ông Lâm lên tiếng :
"Ngài đã bảo vệ tôi nhiều rồi ! Và bây giờ là tôi phải bảo vệ ngài. Hơn hết tôi sẽ tiêu diệt ả nữ quỷ kia. Kẻ đã gây ra rắc rối cho hai ta trên con đường trở về nhà..."
Nữ quỷ nghe đến đây mà vô cùng hoảng sợ, thế là ả bắt đầu chạy trốn : "Mình phải chạy khỏi đây thôi ! Bởi vì mình biết chắc chắn mình đã đụng nhầm người rồi ! Và nếu mình không chạy thì bọn chúng sẽ giết chết mình mất !"
Ả chưa kịp chạy được bao xa thì giờ đây Ông Lâm đã xuất hiện tên đầu ả, mà phun ra lửa bao trùm xung quanh ả tạo ra một vòng tròn khiến ả không thể thoát được. Ả lo lắng mà ngã ngụy xuống mặt đất trong sự sợ hãi ả nói : "Giờ mình phải làm sao đây chứ ? Không lẽ một người đầy quyền năng như mình lại phải bỏ mạng dưới tay một tên phàn nhân như vậy à ?'
Đang rơi vào trong suy tư thì Ông Lâm đã tạo ra một cơn mưa lửa làm cho nó rơi xuống cái vòng tròn lửa kia, giờ đây những giọt lửa ấy rơi vào cơ thể cô khiến cô đau đớn la hét trong sự tuyệt vọng cố gắng cầu cứu trời trong sự đau đớn và bất lực không thể thoát ra được khỏi con đường tử thần này. Giờ đây ả bắt đầu cầu xin Ông Lâm hãy tha thứ cho ả, và đừng giết chết ả ta...
Ông Lâm cười nhạt lạnh lùng nói : "Vậy à ! Tha cho ngươi sao ? Nhưng ngươi đừng mơ ! Và hôm nay ta sẽ cho ngươi chìm vào trong địa ngục biển lửa. Giống như cái cách mà ngươi đã giam ta trong bể máu lạnh lẽo kia..."
Cứ như vậy cơ thể của ả cũng đã dần tiêu diệt bị biến dạng mà chảy ra một chất lỏng màu đỏ tươi như nước. Ả la hét trong sự đau đớn đến tột cùng bởi cảm giác giác nóng vô cùng, một tiếng hét thảm vang lên ả đã tan biến hoàn toàn thành những giọt máu li ti hoà vào băng. Lão Đạo Sĩ cũng đã tỉnh lại, ông đưa tay đặc lên vai cậu mà bảo rằng : "Cậu làm rất tốt. Giờ hãy thu hồn con quỷ đó vào đây đi ! Rồi chúng ta cùng trở về nhà !"
Ông Lâm gật đầu sau đó đã cầm lấy chiếc bình kia thu hồn của ả nữ quỷ vào bên trong chiếc bình, rồi cơ thể ông đã trở lại bình thường. Sau đó Lão Đạo Sĩ đã mở ra cánh cửa liên kết giữa hai thế giới một lần nữa, bọn họ bước qua nơi đó. Giờ đây Lão ta lại làm phép cho lĩnh hồn hai người nhập vào xác nhau.
Một lát sâu hai người đã tỉnh lại. Lão Đạo Sĩ đưa mắt nhìn chăm chăm ông Lâm mà ôm chầm lấy ông trong khi Ông Lâm có chút bối rối không biết tại sao lão đạo sĩ lại ôm mình. Giờ đây lão đạo sĩ lên tiếng :
"Tôi thật sự xin lỗi. Bởi vì tôi mà cậu phải chịu sự đau đớn trong địa ngục bể máu kia. Và nếu như ngày đó tôi không đi tìm củi lâu như vậy. Thì cậu sẽ không như thế này !"
Ông Lâm đột nhiên xoa đầu của Lão Đạo Sĩ mà nói: "Không sao đâu. Giờ chúng ta bình an là được rồi ! Hơn nếu ông cũng đã xuống địa ngục cứu tôi còn gì. Còn giờ tôi phải đi tắm đã. Với lại tôi cũng đói rồi ! Chúng ta đi ăn và uống một chút gì đó để hàng duyên với nhau sau cuộc chia ly đi..."
Lão Đạo Sĩ đồng ý. Và rồi Ông Lâm đã đi tắm.
Lão Đạo Sĩ nở một nụ cười đầy nham hiểm trên môi mà lên tiếng : "Giờ chỉ còn 6 linh hồn nữa thôi thì kế hoạch của mình sẽ thành công mỹ mãn háhahhahaha..."
Sau câu nói đó thì Lão Đạo rời đi. Lão kêu người mang rượu và đồ ăn cho Lão và Ông Lâm ăn. Chốc lát người ấy đã mang đến. Ông Lâm tắm xông rồi ra bên ngoài, ông ta đã ngồi xuống và bắt đầu ăn với Lão Đạo Sĩ. Bọn họ rót rượu cho nhau uống và nói chuyện tâm sự với nhau một lát lâu, vì uống nhiều quá nên hai người cũng đã say mèm.
Ông Lâm vì quá mệt nên đã ngã xuống dưới mặt đất nằm bất động. Trong khi Lão Đạo Sĩ thì đã nằm xuống dưới người ông, và dùng tay ôm chặt ông Lâm lại Lão ta lên tiếng : "Anh biết không ? Tôi yêu anh rất nhiều và hận anh cũng rất nhiều...Vì vậy nên tôi đã bày ra cạm bẫy này để trả thù anh HáhhhhaHà...
Và tôi muốn nhìn thấy sự đau đớn sự khốn khổ của anh. Như cái cách mười tám năm trước anh đã làm với tôi !"
Lão Đạo Sĩ bậc cười thật lớn mà chốc lát đã không tự chủ được bản thân, ông đã nhào lên hôn đôi môi đỏ thẫm mềm mại của Ông Lâm. Ông Lâm vẫn không có phản ứng gì, điều này khiến Lão Đạo Sĩ càng lấn tới khi sờ vào có thể của ông, và hôn lên bụng ông, thậm chí muốn lột luôn cả đồ của ông ra...
Cảm thấy vô cùng khó chịu như đang có ai đó làm gì với cơ thể mình, ông Lâm đã ngay lập tức tỉnh lại mà mở mắt ra. Ông kinh ngạc khi thấy Lão Đạo Sĩ đang sờ soạng cơ thể mình, còn bên dưới đã lột quần ông ra mà bú cây côn thịnh điều này khiến Ông Lâm hoang mang tột độ.
Ngay chốc lát ông đã đẩy Lão Đạo Sĩ Ra mà hét lớn :
"Ông...Ông làm gì vậy cái đồ biến thái này ?"
Nghe đến đây mà Lão Đạo Sĩ đã dựt mình thoát khỏi sự mơ màng không tự chủ được bản thân, ông lên tiếng : "Tôi...Tôi thật ra thì chắc tôi say quá nên mới..."
Ông Lâm trong sự tức giận im bặt một lát lâu mà trả lời : "Kể từ giờ ông làm ơn hãy tránh xa tôi một chút dùm cái..."
Nói rồi Ông Lâm trong sự tức giận đã rời khỏi căn phòng. Còn Lão Đạo Sĩ thì vô cùng hoang mang ông tự trách mình đã làm ra những việc gì khi không kìm chế bản thân. Và điều ông sợ nhất đó là kế hoạch của mình sẽ thất bại sau việc này. Vì Ông Lâm đang tránh né và cảm thấy vô cùng kinh tởm ông. Và liệu rằng Ông Lâm có cắt đức mối quan hệ bạn bè giữa hai người hay là không ?
Lão Đạo Sĩ thở dài trong sự mệt mỏi và rồi uống rất nhiều rượu, sau đó hất tất cả mới thứ trên bàn rượu xuống đất làm vang lên những âm thanh đổ vỡ Lão nói : "Tại sao chứ ? Tại sao mình vẫn còn yêu và có tình cảm với hắn ? Và chuyện này đã làm cho một phần trong kế hoạch của mình bị đổ vỡ...Và giờ mình không biết phải làm sao ?
Liệu rằng hắn có vì chuyện đó mà quay mặt với mình hay là không ? A mình quả là ngu mà !"
Càng nói lão ta càng đập phá mọi thứ nhiều hơn trong sự tức giận. Sau đó thở dài nói :
"Không ! Mình sẽ tìm mọi cách để hắn ta không trở mặt với mình. Và mình rồi sẽ tiếp tục với âm mưu đó cho tới khi đạt được mục đích..."
Cứ như vậy Lão Đạo Sĩ giờ đây bắt đầu đi ra ngoài để tìm kiếm Lão Đạo Sĩ với mục đích giải thích cho ông hiểu và xin lỗi ông...
Cứ như vậy Lão Đạo Sĩ đã đi tìm ông trong khu rừng mờ ảo dưới ánh trăng mang theo cơn gió lạnh lẽo không ngừng thở qua những cánh cây mang tiếng xào xạc.
Từ trong bụng rậm là một đôi mắt đỏ đang ăn cái gì đó, chốc lát nó đã bay lên không trung với cái đầu tròn bên dưới là những cơ quan nội tạng lòng thồng khi thấy Lão Đạo Sĩ bước đến. Lão nghe tiếng động liền quay mặt xem thử thì không thấy có gì cả. Vậy là lão ta bắt đầu bước đi tiếp để tìm kiếm Ông Lâm trong màn đêm tối mịch kia, mà vô cùng lo lắng tự hỏi : "Không biết Ông Lâm đã đi đâu rồi ! Và Ông ấy có ổn không ?"