Sáng hôm sau Lão Đạo Sĩ đã tỉnh lại, ông giờ đây đi đến chỗ Ông Lâm đang ngủ, ông đưa mắt nhìn chăm chăm Ông Lâm một lúc lâu trong sự thửng thờ ông lên tiếng : "Sẽ không còn lâu nữa đâu ! Tôi sẽ mang ông từ cõi chết trở về..."
Sau đó Lão Đạo Sĩ đã đi ra bên ngoài, lão biến ra tấm lưới đã bẩy con cá kia, rồi thu tấm lưới lại chỉ còn con cá khổng lồ ấy. Sau đó ông đưa tay tạo ra một vòng tròn, sau đó duy chuyển phép thuật và một ngọn lửa lớn đã xuất hiện, chốc lát ngọn lửa kia đã thiêu cháy con cá, sau một lúc nó đã chín, rồi ông đưa tay biến ra một cây quạt, rồi dùng cây quạt ấy để quạt vào con cá, con cá chốc lát đã bốc ra một làng khói cùng mùi thương thơm lừng của cá nướng. Lão Đạo Sĩ cười đắc ý nói :
"Mùi Hương bốc ra từ con cá này sẽ thu hút ngươi đến đây quỷ miêu. Và ngươi sẽ không chống cự lại được nó. Hơn hết ngươi cũng không biết được rằng ta đang dăng cái bẫy gì để chờ người đến thu phục ngươi đâu..."
Mùi Hương bay khắp nơi rồi lang tỏ vào bên trong hang động của con quỷ miêu. Quỷ Miêu hưởng mùi hương đó mà ánh mắt sáng rực lên, mà nước dải cũng dần chảy ra trong sự thèm thuồng nó lên tiếng :
"Đây là mùi của cá ở nơi có cỏ hoàng hồn mà ! Và không biết ai đã bắt được và nướng nó lên vậy ? HáhhhhaHà đây quả là một điều tuyệt vời và mình sẽ đến đó ! Để ăn cắp con cá kia rồi thưởng thức nó một cách ngon lành !"
Cứ thế con quỷ miêu đã lên tiếng gọi những anh em của nó cùng nhau đi tìm con cá kia. Vậy là bọn chúng đã ra khỏi hang động, và dần đi mãi theo mùi hương kia, sau một khoảng thời gian bọn chúng cũng đã đến chỗ con cá nướng ấy. Bọn chúng nhìn chăm chăm con cá kia trong sự thèm thuồng mà có chút do dự không dám tiến lên, bởi vì bọn chúng biết rằng chắc chắn đây là một cái bẫy nào đó mà ai đã dăng ra với mục đích bẫy bọn họ. Quỷ Miêu lên tiếng :
"Hưa...Ta biết ngay mà làm gì có việc con cá ở hồ có cỏ hoàng hồn lại bị bắt dễ dàng như vậy ? Bởi nó rất là khó đối phó và đây là một cái bẫy nào đó để bảy ta..."
Suy nghĩ đến đây Quỷ Miêu đã không đi tiếp mà đứng đờ người trong những suy nghĩ một lát lâu, rồi nó định rời đi. Nhưng mà đi được vài bước nó đã quay đầu lại mà lên tiếng : "Không chúng ta không thể bỏ miếng mồi ngon đó như vậy ! Và cho dù có biến cố gì xảy ra thì chúng ta cũng phải lấy được miếng mồi đó ! Và ta không tin chúng ta không thể phá tan cái bẫy này để có được miếng mồi kia !"
Thế thì bọn chúng như những kẻ điên bắt đầu lao vào miếng mồi kia, rồi khi nhào vào bọn chúng đã ngay lập tức ăn ngấu nghiến miếng mồi kia. Lão Đạo Sĩ nhìn cảnh tượng này mà nở nụ cười đắc ý ông lên tiếng : "Ta biết ngay mà mèo thì làm sao có thể chê được cá chứ ? Và giờ các ngươi đã mắc bẫy của ta rồi !"
Lão Đạo Sĩ bấy giờ đã xuất hiện, bọn quỷ miêu đang ăn cá, bấy giờ đã chú ý đến lão ta, ánh mắt chúng nhìn chăm chăm về phía lão. Lão bậc cười và nói :
"Hưa...Đúng là có câu mèo thấy cá không ăn là không được. Mặc dù biết đó là cạm bẫy tử thần...
Và các ngươi cũng vậy như câu nói trên. Và giờ với cạm bẫy này ta sẽ dễ dàng tiêu diệt các ngươi..."
Con quỷ miêu đứng đầu giờ đây đưa mắt nhìn chăm chăm lão đạo sĩ, bọn đưa tay lên lâu miệng của mình mà lên tiếng : "Hưm là tên đạo sĩ nhà ngươi sao ? Hưa ta chưa tìm đến ngươi tính sổ khi dám giết đồ đệ của ta. Mà ngươi đã tự tìm đến ta rồi à ! HáhhhhaHà đúng là tự mình tìm con đường chết mà ! Và hôm nay ta sẽ giết chết ngươi để trả thù. Hơn hết cạm bẫy này sẽ không làm được gì ta đâu. Ta sẽ phá nó một cách vô cùng dễ dàng mà thôi !"
Lão Đạo Sĩ bậc cười trả lời :
"Vậy à thế thì để xem thử các người thoát khỏi cái chết của mình như nào ha ! Khôn Đạo Trận khỏi động."
Khôn Đạo Trận giờ đây bắt đầu khởi động, nó tạo ra những ngọn lửa và bắt đầu thiêu đốt những con quỷ miêu kia, trong cái nóng hàng ngàn độ c :
"Ta không tin với lửa trong Khôn Đạo Trận này. Các ngươi sẽ không bị thiêu đốt thành tro !"
Ngọn lửa chốc lát đã bị gói thổi tắt, tất cả những con quỷ miêu khác đã chết. Nhưng vẫn còn ba con quỷ miêu vẫn sống sót, và bọn này chắc chắn là những con quỷ miêu mạnh nhất trong đám quỷ. Người cầm đầu nhóm quy miêu. Ba còn quỷ miêu đưa mắt nhìn xác các đồng loại của mình vì tu vi không cao nên đã bị thiêu cháy thành tro bụi.
Con quỷ miêu ấy ánh chốc lát trở nên đỏ ngầu, nó nghiến chặt răng mà lên tiếng :
"Tên đạo sĩ thối ! Ta sẽ phá tan cái trận pháp này của ngươi.. Và không tha cho ngươi bởi việc làm mà ngươi đã gây ra với đồng loại của ta !"
Quỷ Miêu với ánh mắt đỏ ngầu đưa tay tạo ra những vết cào về phía trước mặt để phá tan kết giới của Lão Đạo Sĩ nhưng lại không thể làm được gì. Lão Đạo Sĩ mỉm cười, và đưa tay tạo ra những quả cầu lửa khiến nó dần dịch chuyển qua lại tấn công ba con quỷ miêu kia. Lão đắc ý nói :
"Hưa Quỷ Miêu à ! Ngươi đừng mơ sẽ thoát khỏi được trận pháp này của ta. Bởi vì trận pháp này vô cùng lợi hại và không có gì có thể phá hủy được nó. Còn giờ ta sẽ sẽ cho ngươi xem uy lực của nó là như thế nào."
Những quả cầu ấy va vào cơ thể của ba con quỷ khiến bọn chúng té ngã, ánh mắt của chúng nhìn chăm chăm những quả cầu kia, mà há miệng ra phun ra một cơn gió và thổi về những quả cầu lửa đó, chốc lát những quả cầu kia đã bị cơn gió làm tan biến. Bọn chúng đứng dậy lên tiếng :
"Ngươi nghĩ rằng bọn ta sẽ dễ dàng bị thu phục bởi lửa sao ? Nhưng bọn ta không hề sợ lửa đâu. Vậy nên nó không làm được gì bọn ta cả. Mà bây giờ bọn ta đã phá trận pháp này để thoát ra và tiêu diệt ngươi..."
Cả ba con quỷ miêu bắt đầu đưa tay lên tạo ra ba quả câu móng sắt nhọn, bọn nó chưởng vào kết giới ngay lập tức kết giới vỡ tan tành. Bọn chúng đắc ý nói :
"Lão Đạo Sĩ à ! Giờ trận pháp kia của ông đã không còn nữa. Vậy để xem ông sẽ thoát khỏi những nguy hiểm và cái chết mà bọn tôi sẽ gây ra như nào đây !"
Chốc lát ba con quỷ miêu đã đứng ba nơi bao vay tên đạo sĩ, bọn chúng giờ đã khởi động trận pháp móng vuốt ma lực của mình, tay bọn chúng dơi lên trên cao, và tạo ra hàng ngàn chiếc móng vuốt sắt nhọn như những mũi dao lao đến chỗ lão đạo sĩ vậy...
Ông dùng tay tạo ra tấm kiên để bảo vệ bản thân, nhưng tấm kiên đó đã bị những chiếc móng làm tan nát, bọn chúng bậc cười nói :
"Hahhahahahaha...Lão Đạo Sĩ à ! Giờ đây ngươi đang nằm trong thế bất lực không thể làm được gì. Hơn hết ngươi sẽ chết trong sự đau đớn bởi những chiếc móng vuốt sắc nhọn này sớm thôi !"
Lão Đạo Sĩ đã không còn trống chọi nữa, lão đã tạo ra một thanh kiếm và đưa về phía họ tạo ra một ngọn lửa vô cùng lớn, những lửa kia lao về phía đám quỷ miêu, khiến bọn chúng ngưng tấn công và tránh né. Sau khi ngọn lửa dần tan, bọn chúng đã không còn nhìn thấy lão Đạo Sĩ đâu nữa :
"Ông ta đâu rồi chứ ?"
"Phải ông ta đâu rồi ?"
"Không lẽ nào ông ta đã chạy rồi à ?"
"Vậy à thế thì chúng ta phải tìm ra ông ta mau thôi ! Rồi tiêu diệt ông ta để ông ta phải trả giá."
Thế thì bọn họ đã bắt đầu đi tìm Lão Đạo Sĩ. Lão ta bắt đầu chạy trong sự mệt mỏi vô cùng mà thở hồng hộc lão nói : "Giờ thì mình cần phải kéo thời gian mới được. Cho tới khi chất độc kia hoàn toàn nhắm vào tim gan của bọn chúng rồi phá hủy nó. Khiến bọn chúng chết ! Và mình sẽ lấy được nội đan kia..."
Cứ như vậy Lão Đạo Sĩ không ngừng bỏ chạy một lát lâu. Trong khi đám quái vật đó cũng đã tìm ra được Lão, bọn chúng lại bao quay ông mà lên tiếng :
"Ngươi sao vậy ? Không phải ngươi đang sợ hãi vì sắp thua cuộc nên mới bỏ chạy như vậy không ?"
"Phải ! Và ngươi yên tâm đi. Ta sẽ để cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng nhất chứ không hề đau đớn như ngươi đã nghĩ đâu..."
Giờ đây bọn chúng tiến sát đến chỗ Lão Đạo Sĩ với đôi bàn tay đầy móng vuốt, bọn chúng đã dữ ông lại, còn một tên khác đã đưa tay đâm vào trong bụng ông hắn nói : "Giờ thì ta sẽ môi hết tất cả mọi thứ bên trong cơ thể ngươi ra để ngươi cảm nhận được sự đau đớn đến tột cùng. Cho đến chết để trả thù cho đồng loại của ta !"
Cảm giác đau đớn đến tột cùng Lão Đạo Sĩ bất lực nghĩ rằng mình sẽ chết vào lúc này, thì đã có một nguồn sức mạnh nào đó tấn công vào lũ quỷ miêu kia khiến bọn chúng sợ hãi mà tránh né rồi đưa mắt nhìn về phía sau. Trước mặt chúng là một cô gái mặt áo xanh vô cùng xinh đẹp. Cô ta lên tiếng :
"Các người đang định làm gì vậy Lũ Mèo kia ?"
Bọn mèo đó nhìn chăm chăm cô mà lên tiếng :
"Ngươi là ai ? Tại sao lại dám xen vào chuyện của bọn ta ? Ngươi muốn chết à ?"
Người phụ nữ đó trả lời :
"Ta là ai sao ? Ta chính là tiên nữ trong khu rừng này ! Và ta cảm thấy các ngươi thật đáng chết khi dám hợp sức lại làm hại người vô tội như vậy. Và các ngươi hãy mau cút đi. Không thì đừng trách ta tại sao lại ra tay tàn nhẫn nghe rõ chưa lũ mèo đáng ghét !"
Những con quỷ miêu ấy vô cùng tức giận bọn chúng nói với nhau rằng : "Con ả đó dám kêu chúng ta là mèo kìa ! Hưa đây là một sự nhỉ nhục lớn với chúng ta !"
"Phải ! Chúng ta không thể nào khuất phục trước ả được. Và xem thử rốt cuộc ả ta mạnh đến đâu ? Hơn hết chúng ta sẽ dạy cho ả một bài học.. Rồi cắt lưỡi ả khi ả dám nói vậy với chúng ta..."
Nói rồi bọn chúng đã bắt đầu xông lên để tấn công cô gái kia, trông khi cô thì lắc đầu thở dài nói :
"Hazz... Các ngươi quả thật là cứng đầu mà ! Nếu đã dậy thì hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học mới được..."
Dứt lời người phụ nữ kia đã đưa tay tạo ra một quả cầu màu xanh lục chưởng về phía bọn Quỷ Miêu, bọn chúng bị quả cầu kia va vào người mà chốc lát đã ngã ngăn xuống dưới mặt đất. Người phụ nữ kia cười đắc ý nói : "Giờ ta cho bọn ngươi cơ hội cuối cùng để chạy thoát khỏi nơi này ! Bằng không thì đừng trách !"
Bọn chúng vẫn cố chấp không nghe những gì người phụ nữ ấy nói, mà ngay lập tức biến ra ba thanh kiếm trên tay ba người. Sau đó ba bọn chúng lại lao lên tấn công cô, nhưng cô chỉ cần quơ tay một phát đã khiến họ ngã nhào xuống dưới mặt đất.
Chốc lát cô lên tiếng : "Lũ xúc sinh bọn ngươi ! Giờ đây ta sẽ thu phục các ngươi bởi sự cố chấp của bản thân..."
Sau đó ả tạo ra một quả cầu màu xanh lá với ý định tấn công về phía bọn họ. Thì một tên trong số chúng đã ngay lập tức quỳ xuống và lên tiếng :
"Chúng tôi mong cô hãy tha cho chúng tôi ! Chúng tôi biết sai rồi ! Và chúng tôi sẽ không làm hại ai thêm một lần nào nữa đâu !"
Người phụ nữ ấy trước sự vang xin của bọn chúng mà nói : "Ừm được rồi ta sẽ tha cho các ngươi..."
Sau đó đám quỷ miêu kia đã rời đi trong sự sợ hãi. Còn người phụ nữ đó đã đến chỗ của Lão Đạo Sĩ mà đưa tay chạm vào cơ thể của ông, sau đó một luồng sức mạnh màu xanh đã bao phủ cơ thể làm ông dần bình phục. Ông tỉnh lại đưa mắt nhìn cô mà hỏi :
"Cô là ai ? Tại sao cô lại cứu tôi ?"
Người phụ nữ trả lời với nụ cười thân thiện trên môi :
"Tại sao à ? Bởi vì tôi thấy chuyện bất bình nên mới can thiệp vào giúp đỡ anh thôi ! Hơn hết tôi chính là tiên rừng. Vậy nên tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ con người thoát khỏi tay của đám quỷ trong khu rừng này ! Vậy nên tôi mới cứu anh..."
Lão Đạo Sĩ lên tiếng : "Thế à vậy cảm ơn cô rất nhiều. Nếu không có cô thì chắc tôi đã bị bọn chúng giết chết rồi !"
Tiên rừng đáp rằng : "Giờ ông không sao là tốt rồi. Và hãy rời khỏi khu rừng này đi ! Nhớ đừng bao giờ quay lại. Bởi ở đây có rất nhiều nguy hiểm nghe rõ chưa ?"
Lão Đạo Sĩ gật đầu tỏ ý rằng mình đã hiểu những gì mà tiên rừng đã nói, sau đó ông đã đứng dậy và rời đi. Nhưng trước khi đi cô có tặng cho ông một sợi dây để bảo vệ bản thân và chỉ ông cách dùng nó, đó là lúc gặp nguy hiểm phải lấy sợi dây này ra và bảo trói lại, thì nó sẽ ngay lập tức trói kẻ xấu lại để ông có cơ hội để bỏ trốn...
Lão Đạo Sĩ lại cảm ơn ả ta một lần nữa, sau đó cũng đã rời đi trong khi ả tiên rừng đã đi vào lại trong một cái cây.
Lão Đạo Sĩ vừa đi vừa suy nghĩ với vẻ mặt nham hiểm : "Hưa hiện tại đám Quỷ Miêu ấy chỉ còn lại thời gian rất ít, vì chất độc kia đang nhắm vào cơ thể của bọn chúng. Và sẽ không lâu nữa đâu, bọn chúng sẽ chết hết ngay thôi. Và cảm ơn ông trời vì đã giúp đỡ con. Khi đột nhiên lại xuất hiện ả tiên rừng gì đó đến trợ giúp con...
Hơn hết điều quan trọng là mình cần phải tìm chỗ đến nơi bọn chúng đang ẩn náu mới được..."
Sau đó lão đưa tay tạo ra một cái thâu nước, và những ngọn nến, lão khiến những ngọn nến được thấp lên. Giờ đây ánh lửa từ ngọn nếu đã chiếu vào bên trong thâu nước, và lão đã đọc thần chúa gì đó. Rồi trong cái thâu kia cũng đã hiện ra hình ảnh của nơi bọn quỷ miêu đang ở. Đó là một cái hang động nào đó...
Lão Đạo Sĩ nhìn chăm chăm cái hang động kia mà suy nghĩ một hồi cũng đã biết được đường đến đó, sau đó lão bắt đầu đến hang động của con quỷ miêu. Trong khi ở trong động ba con quỷ miêu kia đang uống rượu với nhau trong sự tức giận. Bọn chúng không ngừng nói về việc thất bại khi giết Lão Đạo Sĩ để trả thù cho đồng loại...
Nhưng rồi từ bên ngoài Lão Đạo Sĩ đã bước vào điều này khiến bọn chúng vô cùng vui một tên lên tiếng :
"Hưa không ngờ mới vừa nhắt hắn. Hắn đã đến đây để nộp mạng rồi ! Hhahahaha điều này quả thật là may mắn..."
Lão Đạo Sĩ giờ đây bậc cười đáp : "Vậy ha ! Thật ra ta đến đây là để xem các ngươi chết ra sao đó, chứ không phải để các người ấy mạnh của ta đâu !"
Bọn Quỷ Miêu lên tiếng đáp trả rằng :
"Ồ vậy à ? Ngươi đã thua trong cuộc chiến lúc nãy với bọn ta ! Thì làm sao có thể chiến thắng trong cuộc chiến nầy này hả ?"
Lão Đạo Sĩ : "Hưa thật ra thì ta biết ta sẽ đánh không lại các người rồi ! Và hơn hết là ta chỉ đang canh me thời gian để chất độc từ con cá đó các người đã ăn phát tan để các ngươi chết mà thôi ! Còn giờ thì ta e rằng chất độc đó sắp nhắm vào tim để giết chết các người rồi !'
Lũ Miêu Quỷ vô cùng hoang mang khi nghe đến đây, bọn chúng tự hỏi nhau rằng không lẽ hắn đã bỏ độc diệt miêu quỷ vào trong rồi sao ? Bọn họ nghĩ đến đây mà vô cùng tức giận, thế là đám quỷ miêu đã bắt đầu nhào đến trong sự tức giận với ý muốn kéo theo Lão Đạo Sĩ cùng chết với mình.
"Hưa ngươi đúng là một kẻ xảo trá. Và có chết bọn ta cũng sẽ lôi ngươi theo..."
Cả ba bọn chúng đã lao đến để tấn công Lão Đạo Sĩ, nhưng rồi chất độc kia đã phát tán khiến bọn chúng cảm thấy vô cùng đau đớn ở tim, mà ôm chặt lấy ngực của mình. Bọn chúng rào thét :
"A ! Đau quá đau quá đi ! A !"
Lão Đạo Sĩ bậc cười nói : "Đây chính là cái giá mà các ngươi phải trả khi dám đối đầu với ta đó ! Còn giờ thì hãy chịu chết đi ! Lũ quỷ miêu vô dụng kia !"
Sự đau đớn đến tột cùng làm cho tim bị bóp lại, bọn chúng rào hét trong vô vọng rên rỉ. Sau đó đã ngất đi mắt dần nhắm lại. Lão Đạo Sĩ lên tiếng :
"Giờ thì đã đến lúc ta lấy nội đan từ ngươi rồi !"
Chốc lát ông đã biến ra một thanh kiếm mà đi đến chỗ bọn Quỷ Miêu, sau đó dùng thanh kiếm kia chém đầu bọn chúng. Rồi cả ba tên đã tan thành tro bụi ngay lập tức, trong khi viên nội đan đã rơi ra từ người tên thủ lĩnh cầm đầu. Mà dần hất thụ những làng khói linh hồn của những con quỷ miêu kia vào trong viên nôi đan đó.
Lão Đạo Sĩ trong sự vui mừng đã ngồi xuống nhặt viên nội đan kia lên mà nói : "Giờ thì mọi chuyện đã kết thúc. Mình có thể cứu Ông Lâm rồi !"
Sau đó Lão Đạo Sĩ đã quay trở lại nhà của mình đã thuê, ông nhìn chăm chăm ông Lâm, mà đặc viên nội đan lên người của ông ta. Chốc lát viên nội đan đã bắt đầu phát sáng và khiến cơ thể ông Lâm trở nên hồng hào. Nhưng mà Ông Lâm vẫn chưa mở mắt tỉnh lại.
Thế là Lão Đạo Sĩ đã lay người ông Lâm để ông để tỉnh dậy nhưng vẫn không có tác dụng gì, ông Lâm vẫn nằm đó bất tỉnh. Lão Đạo Sĩ tự hỏi :
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy ? Tại sao mình đã cho Ông Lâm hấp thu viên nội đan kia nhưng ông ấy vẫn không tỉnh lại ?"
Suy nghĩ một lát lâu thì Lão Đạo Sĩ chợp nhớ ra một điều gì đó : "Nếu ông lâm không tỉnh lại thì ? Không lẽ nào ? Linh hồn của ông ấy đã bị đầy xuống địa ngục Bạch Linh bởi hồn lìa khỏi xác quá lâu rồi à ?"
Nghĩ đến đây mà Lão Đạo Sĩ thở dài trong sự mệt mỏi lão nói : "Hazz nếu như vậy thì mình cần phải xuống dưới địa ngục Bạch Linh một chiến. Và trải qua những nguy hiểm để mang mang linh hồn của Ông Lâm quay về ! Hazz thật là mệt mỏi mà !"
Thế thì Lão Đạo Sĩ đã bắt đầu bày ra một bàn phép rồi thấp nhan để lìa hồn xuống dưới địa ngục kia để cứu Ông Lâm. Và rồi luồng ánh sáng không ngừng xoay xoay kia đã xuất hiện, Lão Đạo Sĩ chốc lát đã bước qua cái vòng ấy. Và rơi vào bên trong, sau một lát lão đã đến được địa ngục Bạch Linh, nơi bao phủ bởi một màng tuyết dày đặc trắng xóa...