Giờ đây Lão Đạo Sĩ bắt đầu đi xung quanh mặt hồ để tìm kiếm con cá kia và lùa nó vào bên trong chiếc lưới ông đã dăng ra, cái hồ này rất rộng nên ông khó có thể tìm ra được con cá kia, đang trong lúc tìm kiếm con cá ấy, thì từ dưới mặt nước lạnh lùng, đã có một thứ gì đó nhày nhụa như là một cánh tay, nó chạm vào chân ông rồi nắm chặt lấy đôi bàn chân, khiến ông cảm nhận được cái lạnh thấu da thấu thịt.
Lão Đạo Sĩ thở dài trong sự lo lắng, ông cố gắng dùng đôi chân vùng vẫy, và dùng chân còn lại cố gắng đạp vào chân kia để cái thứ đang nắm chân của mình phải buông ra, trong khi hai tay cố gắng trèo trên mặt nước để dữ thăng bằng khi bơi. Lão Đạo Sĩ nhăn mặt trong sự lo lắng lên tiếng :
"Vậy là bọn chúng, lũ ma da kia đã bắt đầu hành động. Chúng đang cố gắng kéo chân mình xuống nước để dìm chết mình. Và ở dưới mặt nước này sức lực của mình rất yêu nên không thể đấu lại bọn chúng...
Hơn hết mình phải cố gắng dữ thăng bằng trên mặt nước, đề phòng chúng kéo mình xuống làng nước kia. Không thì một khi mình bị kéo xuống đó thì e rằng chỉ còn con đường chết trong tuyệt vọng. Chứ khó nhô lên được..."
Lão Đạo Sĩ vô cùng lo lắng ông không biết phải làm sao, thì bỗng chân còn lại của ông cũng bị kéo theo khiến ông không thể nào dữ thăng bằng được nữa, ông không ngừng cố gắng nhô lên nhưng chỉ có thể bất lực trong sự vùng vẫy dưới làng nước kia.
Rồi Lão cũng đã bị kéo chìm xuống mặt nước, ông giờ đây nhìn xung quanh mình thì thấy có rất nhiều bóng đen bao vây với ánh mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm ông, trong khi dưới chân ông lại là hai đôi bàn tay đen xì với những chiếc móng vuốt nhọn đang cố gắng dữ chân ông lại. Lão Đạo Sĩ thở dài rơi vào suy tư : "Hazz mình hiện tại đang bị bao vây bởi đám ma da, và mình phải làm gì đó để tiêu diệt bọn chúng đã thôi ! Bằng không mình sẽ tiêu đời..."
Sau một hồi suy nghĩ ông đã đưa tay lấy trong người ra những lá bùa, ông chưởng về phía đám ma da kia khiến những lá bùa ấy va vào người của chúng, bọn chúng la hét trong sự đau đớn mà dần biến mất, nhưng vẫn có vài con ma da đã tu luyện ở dưới mặt hồ này hơn trăm năm. Nên khá lợi hại mà không dễ dàng bị bùa phép của ông làm cho bị thương hay hoảng sợ mà bỏ chạy. Bọn chúng vẫn đang cố gắng dìm chết ông...
Lão Đạo Sĩ nhìn bốn con ma da còn lại hai con nắm chặt lấy chân mình, còn hai còn thì đứng gần đó bọn chúng đang cười trong sự vui vẻ đầy đắc ý. Lão Đạo Sĩ nói : "Hưa bọn ma da này quá mạnh và rất khó để tiêu diệt được chúng. Giờ mình phải làm sao đây ?"
Đang suy nghĩ thì ông đã dần một lúc bị kéo sâu hơn dưới làng nước sâu kia, giờ đây ông đã bị bọn chúng đè xuống dưới đáy của dòng sông khi bị chúng lôi xuống đáy.
Những dợi dây leo quấn chặt lấy ông, ông cố gắng vùng vẫy trong sự bất lực không thể thoát ra. Rồi những con ma da ấy đã biến ra một cây dao, con dao kia bắt đầu đưa đến chỗ cổ của ông với ý muốn cứa cổ ông để ông chết bọn chúng nói :
"Giờ đây ngươi sẽ phải chết ! Và bọn ta sẽ có được sức mạnh của ngươi. Để có thể đi đầu thai Hahhahahahaha..."
Lão Đạo Sĩ bị bọn chúng kề dao vào cổ, rồi cảm thấy rất đau, khi cảm nhận được con dao kia đang dần chạm sâu vào da thịt, rồi máu dần chảy ra. Hơn hết sau một lát nữa thôi, khi bọn chúng rạch một đường thì chắc chắn ông sẽ chết !
Trong sự bất lực không biết phải làm gì, thì bỗng có một giọng nói dữ dội vang lên : "Lão Đạo Sĩ ông không được bỏ cuộc. Hãy cố gắng lên và chiến thắng tất cả để đạt được mục đích của bản thân."
Lão Đạo Sĩ chốc lát đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Ông Lâm, ông ấy đang tiến gần đến chỗ của Lão rồi đặc tay lên đầu của lão, sau đó vuốt xuống bên dưới cơ thể cho đến chân.
Giờ đây Lão Đạo Sĩ đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nó làm cơ thể ông phát ra ánh sáng, trên đầu ông cũng xuất hiện một con mắt thứ ba trên tráng, chốc lát ông mở mắt ra, và la lớn trong sự tức giận, luồng ánh sáng kia đã hất bay lũ ma da ra phía xa.
Lão Đạo Sĩ ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra với bản thân mà tự hỏi tại sao mình lại mạnh như vậy ?
Nhưng rồi cũng nhận ra rằng : "Thì ra là nhờ việc uống máu của Ông Lâm nên mình đã có được ma lực của ông ấy. Và bỏ đã thức tỉnh khi mình gặp nguy hiểm như ông Lâm vậy...
Còn việc bây giờ là mình phải chiến thắng lũ ma da này. Tiêu diệt chúng trước khi ma lực biến mất thì mình sẽ lại rơi vào nguy hiểm một lần nữa..."
Sau những suy nghĩ của bản thân, lão đạo sĩ đã đưa tay tạo ra một quả cầu lửa mà tấn công vào phía hai con ma da kia, hai con ma da ấy cố gắng thoát khỏi ngọn lửa khi bị tấn công nhưng bất thành, rồi bị ngọn lửa ấy thiêu đốt cho đến chết. Bọn chúng la hét trong sự đau đớn.
Hai con ma da còn lại đưa mắt nhìn nhau với vẻ sợ hãi đến tột cùng. Con thứ nhất đeo một sợi đây truyền trên cổ dường như là một người phụ nữ nào đó lên tiếng : "Không ngờ rằng chỉ trong chốc lát mà hắn ta đã trở nên mạnh như vậy rồi ! Và nếu chúng ta không làm gì đó thì chắc chắn hắn sẽ tiêu diệt chúng ta !"
Con ma da còn lại có một chiếc vòng cổ trên tay, nó với vẻ mặt hung tợn và dường như là một gã đàn ông nó đáp : "Phải ! Và chúng ta nên dùng ma thủy trận để tiêu diệt hắn thôi ! Trước khi hắn đánh bại chúng ta !"
Ma da nữ giờ đây gật đầu, rồi bọn họ bắt đầu sử dụng trận pháp ma thuỷ trận để đấu với Lão Đạo Sĩ.
Bọn chúng nhắm mắt lại đưa hai tay chạm vào nhau, sau đó tách ra rồi mỗi người đã đứng một hướng phía đối diện với Lão Đạo Sĩ bọn chúng lên tiếng :
"Lão Đạo Sĩ thối à ! Ông đừng nghĩ rằng mình sẽ thắng được và tiêu diệt bọn tôi. Nhưng không kẻ thua sẽ là ông, và giờ bọn tôi sẽ dùng tuyệt chiêu mạng nhất để giải quyết ông...Đó là Ma Thủy Trận !"
Lão Đạo Sĩ với sắc mặt hoang mang khi nghe những gì bọn chúng nói : "Cái gì chứ ? Ma Thuỷ Trận ? Và đây là một trận pháp vô cùng mạnh của loài ma da sống hơn trăm năm dưới mặt nước. Và không ngờ bọn chúng lại có thể sống đến một trăm năm và tu luyện được trận pháp kia. Hơn hết mình không biết với ma lực hiện mình đang có thì có thể chiến thắng và phá bỏ được Ma Thủy Trận này hay là không ?"
Ma Thuỷ Trận giờ đây chính là bắt đầu, hai con ma da đó dơ tay lên trước mặt hướng về phía Lão Đạo Sĩ. Và rồi từ trong lòng bàn tay đã xuất hiện những sợi rông màu đen tuyền trong rất ghê rợn, nó dần dài ra như một cộng tơ được phun ra từ nhện vậy, chốc lát đã bao phủ tạo thành những sợi dây bắt trồng qua nhau khiến ông không thể bước ra những cái lỗ nhỏ kia, vì chỉ có thể bước qua được những cái lỗ ấy mới thoát ra được. Nhưng nếu không đề phòng thì sẽ bị cắt đứt da thịt trong sự đau đớn.
Hơn hết trận pháp này một khi được khỏi động sẽ đầy nguy hiểm và mang rợn hơn rất nhiều. Đó là chúng ta duy chuyển và cắt vào da thịt của đối phương quấn họ lại trong những vết cứa đầy đau đớn như bị cắt ra hàng trăm mảnh.
Hai con ma da kia bậc cười thật lớn trong sự đắc ý nhìn khung mặt lo lắng của lão đạo sĩ mà lên tiếng '
"Giờ thì trận pháp này sẽ bắt đầu. Và hãy đón nhận sự đau đớn khi cả cơ thể bị cắt ra hàng triệu mảnh, cho đến khi chỉ còn lại những xúc xương và máu Hahhahahahaha..."
Sau đó hai con ma da kia đã điều khiển trận pháp, những sợi rông biển bắt đầu thu lại và bao phủ lấy cơ thể của ông, tay ông đã bị những sợi rông biển đó cứa vào khiến máu chảy không ngừng. Lão Đạo Sĩ đau đớn rơi vào trầm tư : "A giờ mình cần phải tạo ra một lá chắng bảo vệ và loại bỏ những sợi dây rông sắt nhọn này ra khỏi cơ thể mình mới được..."
Lão chốc lát đã cố gắng dùng sức phá tan những sợi dây rông kia, rồi tạo ra một kết giới để bảo vệ bản thân mình, trong khi hai tay đã bị cứa rất sâu máu đang không ngừng chảy ra ngoài hoà với dòng nước khiến nó tạo ra một màu đỏ thẫm.
Một trong hai con ma da ấy lên tiếng :
"Hưa ngươi tưởng mình tạo ra kết giới đó thì bảo vệ được ngươi bao lâu hả lão đạo sĩ kia ? Và giờ trận pháp này của ta sẽ phá tan kết giới đó để lao vào cắt ngươi khiến ngươi thành hàng trăm mảnh trong sự đau đớn..."
Những sợi rông bắt đầu phá kết giới kia, nó không ngừng đâm vào trong trung và một luồng sức mạnh đã hất nó không cho nó đi vào chỗ Lão Đạo Sĩ. Sau một lúc lâu thì kết giới kia cũng đã dần xuất hiện và nó đang dứt ra dần. Hai con ma da nhìn nhau bậc cười nói : "Giờ thì mọi thứ sẽ kết thúc háhahhahaha...Khi kết giới kia bị phá hủy !"
Lão Đạo Sĩ không ngừng suy nghĩ lão thở dài và nói với bản thân mình rằng : "Cứ chống cự như này cũng không phải là một cách hay. Vậy nên mình sẽ xông ra đó và liều mạng cố gắng dùng hết sức mạnh để phá hủy trận pháp này thì may ra mới có cơ hội sống sót..."
Nói rồi Lão Đạo Sĩ đã dùng kiếm chém tan kết giới. Lão thoát ra bên ngoài trong sự tấn công của những sợi rông kia, nhưng lão đã tránh né được nó, lão bay lên những sợi dây rông ấy mà vung kiếm chém nó. Trong khi những sợi rông kia đang dần tấn công lão, nó đánh một phát hất bay lão đạo sĩ xuống dưới mặt đất. Và dùng những sợi rông của mình đáng liên tiếp xuống mặt đất về phía lão đạo sĩ nhưng bất thành...
Lão Đạo Sĩ bấy giờ đứng dậy, rồi nhắm mắt khiến kiếm mình bùng cháy dữ dội. Lão sau đó hướng kiếm về phía những sợi rông kia mà phun ra lửa từ thanh kiếm để thiêu đốt những sợi dây ấy. Hai con ma da nhìn nhau khi ngọn lửa ấy đã thiêu cháy sợi dây rông từ tay họ giờ một sợi dây rông khác lại mọc ra bọn họ cười : "Ngươi sẽ không bao giờ phá hủy được những sợi dây rông này được đâu ! Bởi một khi ngươi phá hủy nó thì, một sợi dây mới sẽ mọc lên thôi !"
Lão Đạo Sĩ nhếch cười cười Lão lên tiếng mà dần tiến đến chỗ bọn họ, lão dùng kiếm chém những sợi dây kia khi nó mọc dài ra và tấn công lão. Lão nói :
"Vậy sao ? Nhưng mà ta sẽ không chiến đấu và phá hủy những sợi dây rông kia không đâu. Mà ta đang nhắm vào một thứ khác đó là thứ sẽ khiến những sợi dây rông này biến mất mãi mãi..."
Hai con ma nghe đến đây mà cảm thấy khó hiểu vô cùng nó tự hỏi nhau rốt cuộc thứ mà ông nói để phá hủy trận pháp này là gì ? Trong sự thắc mắc thì lão đạo sĩ đã đến gần tay hai người, lão tạo ra một ngọn lửa chưởng vào tay hai người, khiến tay hai con ma da bị thương, chốc lát bọn nó rào hét trong sự đau đớn bởi vì bỏng, và trận pháp này đã kết thúc.
Lão Đạo Sĩ lên tiếng :
"Hưa trận pháp của ngươi cũng mạnh thật đấy ! Nhưng mà không có trận đấu nào mà không có chỗ hóa giải. Và phải rất lâu thì ta mới có thể tìm ra được điểm kết thúc của trận đấu này đó là tay của hai ngươi. Vì vậy ta đã tấn công vào chỗ đó bằng cách tạo ra lửa để thiêu đốt tay ngươi và kết thúc trận pháp này ! HáhhhhaHà..."
Hai con ma da nhìn chăm chăm ông, bọn chúng với ánh mắt dữ tợn trong sự tức giận, móng tay đã dần dài ra và tóc cũng vậy. Bọn chúng lúc này đưa tay với những móng vuốt màu đen nhọn ngoắt về phía về phía lão đạo sĩ khiến bộ móng kia bắt đầu bay ra vô số móng vuốt khác, lão đạo sĩ cố gắng tránh né rồi dùng kiếm phản công lại...
Thanh kiếm quơ qua quơ lại vang lên những tiếng vụt vụt của gió làm cho những móng tay đó bị bất bay đi chỗ khác... Thấy chiêu đó của mình không có tác dụng gì, bọn chúng bắt đầu dùng tóc để tấn công lão đạo sĩ. Hai chùm tóc không ngừng lao đến tấn công hai người, nó đập lên đập xuống trong khi lão đạo sĩ cố gắng tránh né, và rồi dùng thanh kiếm tạo ra một ngọn lửa vô cùng lớn, chốc lát nó đã thiêu rụi hai chùm tóc của hai con ma da.
Hai con ma da kia với ánh mắt hận thù nhìn chăm Lão Đạo Sĩ trong sự sợ hãi và bất lực không biết phải làm gì, bởi bọn chúng giờ đây đã thua ông. Ông cười trong sự đắc ý nói : "Hai con ma da kia. Giờ đây trò chơi giữa hai người đã kết thúc. Và cũng đến lúc các người phải trả giá rồi !"
Nói rồi Lão Đã lấy ra một chiếc bình để hút hai con ma vào bên trong, nhưng nó chỉ có thể hút được một con. Trong khi con còn lại thì đang cố gắng níu lấy tay con kia mà hét lớn :
"Nương tử à ta sẽ không thể để cho nàng bị hút vào trong đó đâu. Nương tử !"
Nữ quỷ khóc than tay cố gắng nắm chặt lấy tay chồng mình, trong khi nước mắt dàn dụa trên đôi mi :
"Tướng công cứu thiếp ! Thiếp không muốn bị hút vào trong đây đâu ! A !!!"
Sau tiếng hét thật lớn trong sự uất hận và bi thương nữa quỷ đã bị hút vào bên trong chiến bình. Lão Đạo Sĩ nói : "Thật may là sức mạnh của ta không đủ nên chỉ có thể thu được một linh hồn mà thôi ! Không thì số phận của ngươi khi vào bên trong đó nhất định sẽ chịu sự đau đớn vô cùng đến sống không được chết cũng không xông...Và hiện tại vợ ngươi đang bị như vậy. Và đây là nghiệp mà ngươi phải ghánh..."
Nói rồi Lão Đạo Sĩ bắt đầu vung thanh kiếm lên chĩa về phía con ma da kia mà nói :
"Còn bây giờ thì hai ngươi sẽ không bao giờ được đòn tụ với nhau đâu ! Và ta sẽ khiến Linh hồn người tan biến vào hư không mãi mãi..."
Sau đó Lão Đạo Sĩ bắt đầu tấn công con ma da kia z chốc lát một ngọn lửa đã bay ra từ thanh kiếm và rồi ngọn lửa ấy đã va vào người của con ma da. Nó đã bao trùm cả người nó, rồi thiêu rụi con ma da ấy trở thành một đoá tro tàn, tan biến vào trong dòng sông vô tận này.
Lão Đạo Sĩ thở dài nói : "Hazz...Giờ thì mọi chuyện đã kết thúc về mối nguy hiểm mà hai con na da này gây ra với mình. Nhưng việc quan trọng hơn đó chính là mình cần phải bắt con cá kia để bảy mèo yêu. Rồi giết nó lấy nội đan đế cứu Ông Lâm vì thời gian không còn nhiều nữa. Bởi chỉ sau một ngày nữa. Xác ông ấy sẽ phân hủy, và linh hồn sẽ không nhập vào xác được nữa. Lúc đó ông ta sẽ chết thật sự và kế hoạch của mình sẽ thất bại. Vì thế bằng mọi giá mình phải cứu được ông Lâm !"
Sau những câu nói của bản thân giờ đây Lão Đạo Sĩ đã bắt đầu đi tìm con cá kia, lão lặng dưới mặt nước sâu một lát lâu nhưng không không tìm thấy con cá ấy. Giờ đây lão nhô lên bờ mà thở hỗn hễn lão tự hỏi :
"Tại sao mình đã tìm kiếm xung quanh rồi nhưng sao không tìm thấy được con cá ấy chứ ? Rốt cuộc là nó ở đâu vậy ?"
Suy nghĩ một hồi ông mới nhớ ra mình có thần lực và có thể tìm thấy mọi thứ ở dưới mặt nước nhanh chóng. Vậy là ông nhắm mắt lại và cảm nhận xung quanh, sau một lúc trong đầu ông đã hiện ra tất cả mọi cảnh quan ở dòng sông này. Lão Đạo Sĩ bắt đầu nhìn thấy một tảng đá to rất lạ ở gần một gốc cây nơi các ông vài chục mét...
Và giờ ông đã bắt đầu nghi ngờ rằng tảng đá kia chắc chắn là con cá ấy chứ không là gì khác. Và nó đã ẩn nấp quá kéo léo để không ai bắt được nó.
Kết thúc suy nghĩ ông bắt đầu đi tìm con cá kia, ông bơi ra xa vài chục mét nữa, rồi cuối cùng cũng đến một gốc cây, và đây là nơi mà cỏ hoàng hồn đã mọc. Lão giờ lặng sâu xuống dưới gốc cây thì đã nhìn thấy tảng đá vô tri to lớn kia, lão cố gắng lay nó nhưng không có tác dụng gì... Vậy là Lão Đạo Sĩ nghĩ rằng một cách đó chính là tấn công nó để nó sợ hãi mà duy chuyển.
Vậy là Lão Đạo Sĩ đã biến ra một con dao sâu đó đâm vào bên trong tảng đá kia, con dao đâm vào đó và bắt đầu máu cũng chảy ra. Con cá kia giờ đây bắt đầu đau đớn nó rào hét lên những âm thanh vô cùng đáng sợ. Con cá kia giờ đây đã tỉnh giấc nó mở mắt ra mà rời khỏi chỗ nằm. Giờ nó bắt đầu vay quanh chỗ người đã đâm nó mà không ngừng rào rú. Sau đó nó đã tấn công cái người tấn công nó...
Nó dùng đuôi tấn công lão đạo sĩ, bằng cách quơ qua quơ lại. Nhưng không đã tránh né được, nhưng tránh né mãi cũng không phải là cách tốt. Bởi vì giờ đây ông cũng đã bị nó dùng đuôi hất ngã xuống dưới mặt đất, và bị thương. Ông ở dưới mặt đất con sông cố gắng bò dậy, con cá ấy đã quay về phía ông mà lao đến hút ông dữ dội. Nhưng ông đã tránh né kịp. Lão Đạo Sĩ bấy giờ vô cùng hoang mang lão lo lắng không biết phải làm gì để đấu lại con quái vật này. Nhưng rồi đầu đã nhảy số và nhớ ra việc mình đã dăng cái bẫy để bẩy con cá này. Vậy là giờ đây Lão Đạo Sĩ bắt đầu bơi về phía mình đã đặc bẩy, trong khi con cá kia cũng bơi theo trong dự tức giận mà gầm rú...
Vận tốt của con cá đó một lúc một nhanh nó chốc lát đã đến gần với ông, giờ đây nó há tổ cái miệng kia ra mà nuốt ngay ông vào cơ thể của nó. Nhưng thật không may là nó đã dính cái bẫy mà ông đã dăng ra...
Nó giờ đây cố gắng vùng vẫy trong sự bất lực không thể nào thoát ra được, trong khi những tấm lưới đó đã tạo ra một luồng sức mạnh thật lớn bao trùm lấy nó và dữ chặt nó lại như bị keo dáng kính vậy...
Lão Đạo Sĩ bị con cá nuốt vào trong bụng mà bất tỉnh, sau một khoảng thời gian ông đã tỉnh lại. Ông giờ cảm thấy vô cùng may mắn khi mình bị con cá há miệng nuốt vào bụng mà không sao. Hơn hết ông cần phải tìm mọi cách để thoát khỏi bụng con cá này...
Cứ như vậy ông đã tạo ra một thanh kiếm và rồ cố gắng đâm vào bụng của nó để vạch bụng nó ra, sau một hồi cố gắng thanh kiếm kia đã đâm xuyên qua được bụng nó. Giờ đây ông xẻ bụng nó ra khiến máu bắt đầu chảy khắp nơi hoà vào trong dòng sông. Sau một lúc ông cũng đã thoát ra khỏi được bụng nó ông thở dài trong sự nhẹ nhõm : "Hazz thật may mắn là mình đã làm sao khi bọn con cá đó nuốt vào bụng. Và giờ mình đã thoát ra được rồi..."
Dứt lời Ông giờ đây mới để ý đến con cá đã rơi vào cái bẫy mà Ông đã dăng ra, giờ đây ông vô cùng vui mừng ông lên tiếng : "Vui quá đi ! Khi ông trời đã giúp đỡ mình, không những sóng sót thoát khỏi cửa tử mà còn bắt được nó nữa chứ ? Và giờ mình đã đạt được mục đích. Và hơn hết mình cần chủng bị cho một trận chiến dài đầy nguy hiểm tiếp theo..."
Sau đó ông đã đưa tay của mình ra, mà lên tiếng : "Thu "
Chiếc lưới kia bắt đầu thu lại, rồi ông đã bơi lên trên bờ. Sau đó thở hỗn hễn trong sự mệt mỏi trong khi tay dựa vào thân cây ông nói : "Giờ mình cần phải quấy lại nhà mình đã thuê đã nghĩ ngơi đã rồi tính tiếp. Bởi vì mình đuối sức và quá mệt rồi !"
Sau đó lão đã về đến căn nhà mình mà đã thuê, rồi bảo người làm đồ ăn cho Lão. Lão ăn no nê xông, rồi đi vào giường lão leo lên giường. Đôi mắt bắt đầu nặng trĩu rồi lão cũng đã chìm trong giấc ngủ say bởi sự mệt mỏi vì ngày hôm nay đã có rất nhiều biến cố ập đến với lão...