Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 67: Hội chứng rối loạn căng thẳng




Người đàn ông đứng lặng ra, Cố Y Thư vậy mà bị ảnh hưởng đến tâm lý. Đó là lý do khi nào cũng đều có thêm thuốc an thần bên cạnh.

Thẩm Triết Quân ngồi lặng bên ngoài, bất lực chẳng thể che giấu. Hắn liền cho người mời đến vị bác sĩ tâm lý có tiếng hiện tại.

Thời gian tích tắc trôi qua liên tục, chỉ trong nháy mắt mọi chuyện đã biến chuyển đến mức chính hắn không thể trở tay kịp.

Chưa đầy mười lăm phút sau, vị bác sĩ đã hiện diện. Nói đến vấn đề tâm lý, nên người hiện tại cũng là một người phụ nữ trung niên tên Khiết Nhược, làm việc chuyên ngành đã lâu, danh tiếng bà rất tốt và được nhiều người tin tưởng.

Vừa nhìn người đàn ông quyền lực trước mặt, Khiết Nhược cúi người kính cẩn chào. Kế đó liền đẩy cửa bước vào phòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Y Thư, bà cũng ngay lập tức ngạc nhiên. Đây chẳng phải là bệnh nhân năm đó của bà sao, chỉ là sau một thời gian ngắn điều trị liền kiên quyết bảo đã khỏi, không hề ngó ngàng điều trị nữa.

Những tưởng Cố Y Thư đã tốt hơn, nhưng rõ ràng bộ dáng hiện tại càng phô họa nét cô đã thảm hại đến cái mức nào. Như búp bê sứ xinh đẹp nhưng lại bị vỡ nát.

Khiết Nhược lại gần, nhìn các vết thương trên người Cố Y Thư tự gây ra. Nâng bàn tay được băng bó lên, nơi truyền nước vẫn ổn định. Nhịp tim đều đều. Nơi hàng mi vẫn chau lại một cách khó chịu chẳng hề dãn ra.

Bà vươn tay điều chỉnh trạng thái của Cố Y Thư một lúc, không ngoài dự đoán sau khi xem xét, trạng thái vậy mà lại nặng hơn lúc trước.

Khiết Nhược bước ra ngoài, nhìn Thẩm Triết Quân trước mặt, sau đó lên tiếng.

“Không biết ngài có thể giải thích một số tình huống đã xảy ra trước đó được không? Cô Cố hẳn là phải chịu đả kích lớn nên mới xảy ra bộ dạng hiện tại.”

Người đàn ông lúc này biết cũng chẳng thể giấu được, mới vài tiếng trước như con dã thú hoang, giờ lại chỉ có thể cẩn trọng mà tường thuật toàn bộ.

Ngay khi nghe xong, sắc mặt của Khiết Nhược lại càng thêm trầm trọng. Bà hắng giọng rất lâu, rồi ngẩng nhìn người đàn ông.

“Xin thứ lỗi cho tôi nói điều này, nếu đã quan tâm đến cô Cố, tại sao ngài còn đối xử với cô ấy như thế? Chỉ riêng việc mời đến vị bác sĩ có tiếng trước đó, tôi biết số tiền cũng đã phải cao ngất ngưởng, hơn thế còn mời đến tôi nữa. Trạng thái căng thẳng đi đi lại lại khắp phòng, chỉ qua đó cũng biết cô ấy với ngài quan trọng như thế nào rồi.”

Thẩm Triết Quân lặng người, bình thường hống hách bao nhiêu, trước phương diện này lại không nghĩ bị vị bác sĩ này nói trúng tim đen như thế.

Tại sao quan tâm đến, lại còn đối xử với Cố Y Thư như thế? Hay là vì cái tính kiêu ngạo không chịu thua khuất phục với ngay cả cô gái nhỏ này.

Dường như trước Cố Y Thư, người đàn ông đã chẳng thể giữ được cái sự tỉnh táo vốn có của chính hắn.

Nhìn bộ dáng trông có lỗi của Thẩm Triết Quân, Khiết Nhược cũng biết mình nói đúng. Bà là bác sĩ tâm lý, cái gì rõ thì sẽ rõ. Nhất là trong cái phương diện này, tại sao vì yêu lại cứ làm tổn thương người khác.

Bàn tay lật hồ sơ bệnh án trước đây của Cố Y Thư, cứ thế đặt trước bàn. Những tệp lưu giữ các bệnh nhân trước đây, bà đều cất rất gọn gàng.

Trong quyển hồ sơ bệnh án, có thể nói rõ ràng về căn bệnh tâm lý mà Cố Y Thư đã mắc phải.

Cố Y Thư hiện tại đang vướng vào hội chứng PTSD.

Hội chứng rối loạn PTSD là hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Khi mà nạn nhân trong quá khứ từng trải qua một sự kiện kinh hoàng đến mức ám ảnh tồn đọng vào trong tâm trí. Mà sự kiện đó kinh hoàng đến mức khiến nạn nhân phải chịu áp lực về cả thể xác lẫn tinh thần. Sau này cũng chẳng cách nào hết, cứ thế đi vào trong trí nhớ.

Chỉ cần là một sự kiện vô thức tác động, cũng có thể khiến nạn nhân bị khơi gợi lại cái trạng thái kinh hoàng đó.

Cố Y Thư giữ mình rất tốt, dù liên tiếp vướng vào một số hành động quá lố của Thẩm Triết Quân vẫn ổn. Nhưng rõ ràng hành động vào trưa nay, cuối cùng cũng đã khiến cô tái phát chứng bệnh cũ.

Thẩm Triết Quân cau mày, nhìn vào hồ sơ bệnh án.

“Thật ra cô Cố Y Thư không phải là sợ ngài, mà cô ấy đều sợ hết tất cả những nam nhân.”

Nghe đến đây, Thẩm Triết Quân thở dài xem như vớt vát một chút may mắn. Hắn cũng bắt đầu ngẫm nghĩ lại, quả thật trước đây Cố Y Thư rất ít khi tiếp xúc với người khác giới. Ngoại trừ Giang Thiệu Văn. Nhưng dường như cả hai, cũng chưa có hành động gì quá thân mật.

Nếu chỉ vì một sự kiện vô thức khiến nạn nhân bị ám ảnh đến mức gợi nhớ, vậy ban nãy khi Thẩm Triết Quân cưỡng ép Cố Y Thư. Nếu thế chẳng phải liên quan đến việc cô từng bị xâm hại tình dục trong quá khứ hay sao?

Người đàn ông bắt đầu siết chặt tay, không nghĩ đến việc Cố Y Thư vậy mà lại phải chịu tổn thương sâu sắc đến mức đó.

Kế đó, Khiết Nhược cũng tiếp tục tường thuật.

“Năm 16 tuổi, cô Cố Y Thư đã phải trải qua cảm giác bị xâm hại. Mặc dù vẫn chưa thất thân, nhưng đến giờ đó chính là nỗi ám ảnh sâu trong tâm trí.”

Thẩm Triết Quân như chết lặng đi, hắn thở dài một hơi.

“Không có cách chữa sao?”

Vị bác sĩ lắc đầu bất lực.

“Không thể chữa, bởi đó đã ăn sâu vào tiềm thức và đi theo suốt một quãng đường dài. Nhưng ngài yên tâm, vẫn có thể giảm bớt, chỉ cần khiến cô ấy… tin tưởng ngài.”