Hôm đó, Khiết Nhược phải ở lại để xem xét tình hình, Thẩm Triết Quân vì không dám đánh động liền không hề dám bước vào. Thỉnh thoảng lại đứng bên ngoài ngó nhìn vào. Dàn vệ sĩ nhìn thì cũng vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều không nghĩ vị chủ tịch cao quý mà cũng có ngày khép nép như thế.
Chính Khiết Nhược cũng ngạc nhiên, tại sao Cố Y Thư có thể giữ bản thân để không bị tái phát bệnh đến tận bây giờ. Rõ ràng ý chí của cô rất lớn.
Gần như đến tối muộn, Cố Y Thư mới tỉnh lại. Cô gái nhỏ chậm rãi mở mắt, phía trước một mảng tối đen. Cô ngồi dậy, đã thấy xung quanh một sợi dây truyền nước. giọng nói ấm áp của một người phụ nữ vang lên.
“Tỉnh rồi sao, cảm xúc hiện tại như nào rồi?”
Cố Y Thư cẩn thận quay sang hướng phát ra là âm thanh, ngay lập tức nhận ra người quen. Cô muốn nói gì đó, lại nhận ra bản thân không thể lên tiếng. Cô muốn truyền đạt cảm xúc của mình, vậy mà mọi thứ lại vô dụng.
Thế là, nước mắt lã chã rơi.
Khiết Nhược lại gần, dịu dàng đưa tay vuốt ve tấm lưng gầy gò của Cố Y Thư. Bà lên tiếng an ủi.
“Y Thư, cô ngoan nhé, chỉ là bởi vì đau họng nên không thể nói. Cô đừng khóc, mọi người sẽ lo cho cô.”
Mọi người lo sao, mẹ sẽ lo, dì sẽ lo. Cố Y Thư không khóc nữa.
Chỉ qua một chút hội thoại, Khiết Nhược lại nhận ra Cố Y Thư chưa thoát khỏi. Vẫn chìm trong một đoạn ảo cảnh của tiềm thức, có lẽ ở đó, cô gái nhỏ cảm thấy an toàn hơn.
Nơi mà chỉ có mẹ, dì và cô.
Lúc trước cũng vậy, khi điều trị cho Cố Y Thư, thỉnh thoảng sẽ lại gặp trạng thái này. Đây chính là bản ngã yếu ớt nhất, cũng là bản ngã tiềm ẩn chôn giấu sâu nhất của một người. Thứ mà chưa từng xuất hiện bên ngoài.
Những tưởng Cố Y Thư khóc đã quen, vậy mà bây giờ lại bày ra bộ dạng này. Qua đó cũng thấy bình thường Cố Y Thư đã phải gồng gánh bao nhiêu thứ.
Sau một đợt dỗ dành, Cố Y Thư liền rơi vào giấc ngủ. Khiết Nhược biết giờ Cố Y Thư vô cùng cảnh giác, nhưng vẫn là nên khiến cô tỉnh lại. Bà chuẩn bị liều thuốc đặc trị chuyên dụng, cứ thế tiêm vào. Sau đó rời khỏi.
Thẩm Triết Quân qua đoạn camera, trái tim người đàn ông nhói lên liên hồi. Hắn không nghĩ, bình thường bày ra bộ dạng bên ngoài như thế, nhưng cô lại phải chịu nhiều thứ đả kích đến mức này.
Dường như Thẩm Triết Quân dần dần suy luận được. Cố Y Thư để không phải rơi vào trạng thái bị cưỡng ép như lúc trước, cho nên mỗi lần lên giường cùng hắn đều dùng thuốc để bản thân quên đi thực tại.
Rõ ràng, số lần người đàn ông muốn Cố Y Thư rất nhiều, và số lần cô dùng thuốc cũng tỉ lệ thuận với những lần hắn muốn cô.
Còn về viên thuốc an thần.
Sao đến tận bây giờ người đàn ông mới nhìn nhận ra những vấn đề này chứ?
Ngay khi chăm sóc nốt một lần cuối, Khiết Nhược đoán được tâm tình Cố Y Thư đã ổn lại. Mới tiến đến tìm Thẩm Triết Quân.
“Một số vết thương ngoài da chỉ cần chăm sóc một chút là cô ấy sẽ khỏi. Còn về trạng thái tinh thần, sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ ổn định về trạng thái thường ngày. Nhưng mong ngài đừng làm cô ấy phải hoảng sợ. Nếu phải rơi vào trường hợp xấu, ngài đừng để người khác giới tiếp xúc với cô ấy mà hãy giữ lại một người cùng giới để chăm sóc. Sau đó hãy tìm đến tôi.”
Thẩm Triết Quân nghe căn dặn không sót một chữ nào.
…
Đêm đen tĩnh lặng, nhìn Cố Y Thư yên tĩnh ngủ, tay được băng bó, đầu cũng được quấn băng gạc. Hơi thở đều đều ổn định, người đàn ông thỉnh thoảng đưa tay điều chỉnh mái tóc nơi gương mặt nhỏ.
Đôi mắt người đàn ông đầy suy tư. Nhưng trong những giây phút suy ngẫm đó, Thẩm Triết Quân đã biết rõ Cố Y Thư từ lâu đã hiện diện trong lòng hắn, hơn thế còn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Tiếng truyền nước vẫn cứ vang lên nhịp đều.
Sáng hôm sau, Cố Y Thư đã tỉnh táo hơn một chút. Căn phòng lúc này không hề có ai, cô gái nhỏ ngồi dậy, lưng dựa thành tường nhìn ra khung cảnh căn phòng.
Không lâu sau đó, cửa phòng đã được đẩy ra. Thẩm Triết Quân bước vào, nhìn xuống cô gái nhỏ. Hắn hơi chột dạ muốn né tránh vì nghĩ cô sợ hắn.
Vốn không nghĩ cô đã tỉnh lại, nhưng vài giây sau, Cố Y Thư đã nhìn hắn mà mỉm cười, nhưng nụ cười lại đầy chua xót.
“Ngài Thẩm biết sự thật về con người tôi rồi, có phải ngài sẽ cảm thấy ghê sợ tôi không. Về chuyện những lần lên giường với ngài, đều là dùng thuốc đó…”
Cố Y Thư nhìn xuống lòng bàn tay đã được băng bó đầy rẫy vết thương nhưng lại chẳng hề thấy đau, bắt đầu đan tay vào nhau.
“Nhưng nếu như ngài vẫn còn hứng thú với thân thể tôi, tôi vẫn sẽ cố gắng dùng thuốc để phục vụ ngài. Bởi vì, tôi thật sự rất cần ngài giúp đỡ về những thông tin và tư liệu. Tôi cần ngài, nên ngài muốn tôi làm gì cho ngài cũng được.”
Từng câu nói của Cố Y Thư như con dao nhọn không ngừng cứa vào trái tim người đàn ông. Thì ra trong mắt cô gái nhỏ, mối quan hệ của hai người chính là như thế.
Nhưng mà dường như Thẩm Triết Quân hắn lại tham lam hơn. Khi mà nhận ra hắn muốn cô nhiều hơn. Hơn cả việc là tình nhân.
Suy cho cùng tình nhân nghe cũng thật hoang đường. Căn bản cũng chỉ là lý do để hắn muốn giữ cô ở lại bên cạnh với một cách thức đường hoàng chính đáng.