Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 66: Lo lắng




Khi này, Thẩm Triết Quân vốn đã đến tập đoàn. Tâm tình tệ hại chẳng hề che giấu. Những nơi đi qua, nhân viên đều không khỏi sợ hãi.

Mấy ngày nay, tâm tình chủ tịch vẫn cứ một màu u ám chẳng hề giảm xuống, chẳng rõ là do ai cả gan làm.

Trợ lý vốn đi sau, nghe cuộc điện thoại liền tách sang một bên. Kết quả nhận báo cáo cũng có chút hoảng. Cậu ta cẩn trọng quan sát sắc mặt chủ tịch, rồi mới lên tiếng.

“Thưa chủ tịch, bên phía cô Cố có chuyện.”

Nghe tới đây, người đàn ông cũng dừng bước chân. Thần sắc lạnh nhạt lên tiếng.

“Nói.”

“Cô Cố… ngất rồi thưa ngài.”

Nghe đến đây, đôi mày Thẩm Triết Quân tức khắc chau lại. Người đàn ông vội vàng xoay người lên xe, từng bước chân sải dài lại gấp gáp. Vẫn không quên dặn dò đến phía trợ lý.

“Liên hệ một bác sĩ nữ có tiếng đến khu vực ban nãy lập tức.”

Người đàn ông gấp gáp vô cùng, bước lên vị trí chính của xe. Cứ thế xoay chuyển tay lái. Chiếc xe lao như bay trên con đường, rất nhanh đã đến tòa nhà sang trọng đó.

Thẩm Triết Quân gấp gáp bước lên phòng, điệu bộ hớt ha hớt hải lo lắng mà chẳng thể nhận ra. Gương mặt thần sắc rối loạn. Hắn không nghĩ chỉ vừa nghe đến vài chữ đó, lồng ngực chính hắn đã nhói lên.

Nơi bên ngoài phòng, vệ sĩ vẫn đứng dày đặc. Người đàn ông tức tốc lao vào phía trong, nữ phục vụ khi này đang lấy khăn lau đi vệt máu trên đầu Cố Y Thư, cả một thau nước máu đỏ hòa vào khiến người đàn ông cũng ngạc nhiên, chỉ vừa mới rời một tiếng, mọi thứ đã biến chuyển đến mức này rồi?

Thẩm Triết Quân nhanh chóng lại gần. Nữ phục vụ thấy vậy liền đứng dậy mà báo cáo từ đầu đến cuối, không hề sót một chữ nào.

Người đàn ông nhìn Cố Y Thư đầy vết thương, hắn có chút bất lực, trái tim bất giác nhói lên từng đợt. Chẳng phải đều do hắn muốn trừng phạt cô sao, giờ cô thành ra như thế đều đúng như kết quả.

Nơi bàn tay của cô bấu vào nhau đến rách da, nơi đầu một vết trầy dài, gương mặt nhợt nhạt, đôi môi bị rách đến đáng thương. Thẩm Triết Quân cẩn trọng mà bế lên, cơ thể vẫn chưa mặc lại đồ, độc một tấm khăn quấn lên, làn da vài nơi vết thương đều do hắn ban phát vẫn ửng đỏ, hằn dấu răng ác liệt.

Người đàn ông vội vàng mặc lại một bộ đồ khác cho Cố Y Thư.

Đến khi bác sĩ đến, Cố Y Thư vẫn chẳng hề tỉnh lại. Sau một lúc truyền nước để cô gái nhỏ ổn định, nữ bác sĩ không thấy biểu hiện lạ ngoài việc ngất, còn về việc mấy vết thương vẫn là để xem xét.

Nữ phục vụ lúc nãy bước vào, nhận lệnh của Thẩm Triết Quân bắt đầu thực hiện báo cáo không sót chữ nào. Chính yếu là để làm tư liệu cho bác sĩ nhận ra rõ tình trạng Cố Y Thư hiện giờ.

“Sau khi tôi bước vào, chỉ thấy cô Cố rơi vào trạng thái lạ. Liên tục tự làm bản thân bị thương, hơn thế còn lẩm bẩm vài câu cút ra, đừng đụng vào tôi cứ lặp đi lặp lại.”

Thẩm Triết Quân hơi trầm lắng xuống, chẳng lẽ người đàn ông làm Cố Y Thư sợ đến mức khi hắn không hiện diện, vẫn tưởng tượng đến hắn mà đuổi đi sao? Cố Y Thư đã ghét hắn đến mức nào rồi.

Nữ bác sĩ cẩn trọng ghi chép, chỉ thấy Thẩm Triết Quân vốn cao ngạo giờ phút này lại đứng lặng, như thể chôn chân trước mấy việc làm sai do hắn gây ra.

Không lâu sau, Cố Y Thư tỉnh lại. Thẩm Triết Quân ngồi bên giường, vừa trông thấy cô hắn liền muốn vươn tay, nhưng cô gái nhỏ chẳng hiểu vì sao đang ổn định, ngay khi thấy hắn lần nữa đôi mắt rơi vào trạng thái vô hồn, lập tức đẩy người đàn ông mà khóc rống lên.

“Không muốn, làm ơn tha cho tôi, buông ra đi…”

Một lần nữa, Cố Y Thư như phát điên khi tự làm bản thân bị thương. Đưa tay bấu vào nhau, vệt kim tiêm truyền nước ghim trên tay bị cô gái nhỏ giật ra, vốn còn muốn đập đầu vào thành giường. Nữ bác sĩ vội vàng ngăn lại.

Quả thật, khi nhận thấy bác sĩ là một người phụ nữ, Cố Y Thư đã ngưng lại việc phản kháng, lần nữa dựa vào sau đó rơi vào trạng thái ngất lịm đi.

Bác sĩ đến đây, cũng phần nào đoán được bệnh tình. Nhẹ nhàng tiêm một liều thuốc an thần để Cố Y Thư rơi vào giấc ngủ. Trước khi rời đi, đưa tay kiểm tra lần cuối rồi mới báo cáo.

“Thưa ngài, tình hình hiện tại của cô Cố theo như tôi đoán thì cô ấy chính là liên quan đến vấn đề về tâm lý. Có lẽ trong quá khứ đã gặp một đả kích lớn nên hiện tại chẳng thể nào mà bình ổn. Hơn thế, cảm phiền ngài khoảng thời gian này ít xuất hiện. Cô ấy… hình như sợ ngài.”

Nói một đoạn, bác sĩ lại bắt đầu ghi chép cái gì đó. Cô đẩy gọng kính, có vẻ bất lực nói.

“Mong ngài mời thêm một bác sĩ về tâm lý, tôi nghĩ cô Cố ảnh hưởng sâu rộng đến vấn đề hiện tại và còn nhiều thứ tôi chưa rõ. Về mảng này chỉ có bác sĩ tâm lý mới giải quyết được.”