Ngay khi người đàn ông rời khỏi phòng, hắn liền đưa tay xoa nơi mi tâm. Mấy ngày nay đều vì biết được chuyện này, ngay cả ngủ cũng chẳng hề yên giấc.
Không muốn để bản thân cùng hắn đến như thế, Cố Y Thư rốt cuộc coi người đàn ông là cái gì?
Bóng Thẩm Triết Quân rời đi, Cố Y Thư mới khẽ nâng bàn tay lên. Hiện tại đã không cảm nhận được đau, bởi vết thương sớm đã khô lại. Nhưng dường như trong lòng cũng đều vì chút hành động nhỏ nhặt của hắn mà thấy vui vẻ.
Đúng như dự đoán, hai ngày liên tiếp Thẩm Triết Quân cũng không hề yêu cầu Cố Y Thư đến nữa.
Sang ngày kế tiếp, vết thương trên tay đã ổn định. Cố Y Thư liền bước vào làm việc tiếp. Khi này toàn bộ tin tức rộ lên của Thẩm gia lẫn Cố gia, Cố Y Thư bây giờ mới hay.
Thực chất gia thế Cố gia cũng tương đối mạnh, cho dù không còn liên hôn với Thẩm gia. Xét trên nhiều mặt sẽ vẫn hoạt động tốt trên thương trường. Bởi từ lâu Cố gia lấy hết tài sản cổ phần của Vân gia từ mẹ cô, nên hiển nhiên cho dù có tàn, lão Cố Nhiệm vẫn chắc chắn có thể sống tốt với số gia sản để lại. Thứ mà đáng lẽ một phần thuộc về cô.
Chẳng qua liên hôn với Thẩm gia là để nâng cao danh tiếng, từ đó Cố Nhiệm muốn người người nhìn lão bằng con mắt ngưỡng mộ khi mà có được đứa con rể lớn mạnh là nhà tài phiệt lớn của Đế Quốc.
Không còn mối quan hệ với Thẩm gia nữa, vậy Cố Y Thư cũng không nên gọi người đàn ông một tiếng anh rể được rồi.
Bây giờ mới chính là tình nhân.
Chỉ là Cố Y Thư thật không hiểu, với danh tiếng lớn mạnh của Thẩm Triết Quân, xung quanh đầy nữ nhân, tại sao vẫn còn muốn cùng cô. Bây giờ mối quan hệ giữa cô và Cố gia chẳng còn nữa, vậy mối quan hệ với người đàn ông đó bao giờ sẽ kết thúc.
Chợt nhớ đến bản hợp đồng của Thẩm Triết Quân đề nghị cô ký, khi mà trên đó đều không đề thời hạn kết thúc mối quan hệ. Cố Y Thư cười khẩy, khi đó còn cho rằng chỉ là một trò vui chơi qua loa của Thẩm Triết Quân.
Nhưng trong lòng Cố Y Thư, đã phải đấu tranh giữa hai dòng suy nghĩ. Vừa không muốn tiếp tục, nhưng lại vẫn muốn có thể cùng Thẩm Triết Quân trao đổi. Bởi ngoài người đàn ông đó ra, chẳng ai có thể giúp được cô.
Tin tức của Vân Hạ Tuyết năm xưa bị chôn vùi lâu như thế. Thật sự cũng chỉ Thẩm Triết Quân đủ khả năng. Và Cố Y Thư, cũng không có quyền lựa chọn.
Không lâu sau, dòng tin nhắn hiện lên. Thời điểm khi này chỉ vừa mới khoảng giữa trưa 11 giờ. Bởi vì là giao từ mùa đông sang xuân, không khí vẫn còn vươn cái độ ẩm vừa phải, nắng không quá gắt.
[Đi ra ngoài, cùng tôi dùng bữa.]
Cố Y Thư ngạc nhiên, ngay sau đó bước ra ngoài. Không ngoài dự đoán đã có chiếc xe hơi sang trọng đợi sẵn.
Người đàn ông này, lại muốn cùng cô dùng bữa?
Đây thật sự là rất kỳ lạ. Những tưởng Thẩm Triết Quân sẽ chẳng rảnh rỗi đến mức dành thời gian quý báo chỉ để dùng với cô một bữa ăn.
Không để người đàn ông đợi, Cố Y Thư vội vàng lấy túi xách rồi bước lên. Nhưng chẳng hiểu vì sao, trong lòng liền dâng thứ xúc cảm bất an.
Phía bên trong xe, hôm nay người cầm lái là Thẩm Triết Quân.
Người đàn ông không nhìn cô, suốt cả quá trình cũng không hề nói gì. Ngay khi Cố Y Thư bước lên xe, chiếc xe lập tức di chuyển.
Nơi Thẩm Triết Quân dừng lại, là một khu tòa nhà sang trọng vô cùng. Khu tòa nhà này từ trước, đã được mệnh danh ví von như tòa tháp Eiffel chỉ bởi vì nhìn cấu trúc đại loại tương đồng. Phủ lên toàn bộ thứ sơn sang trọng. Nhưng phía bên trong, đều phân đầy đủ các tầng, nơi đây chỉ những tầng lớp thượng lưu mới có vinh hạnh mà hiện diện.
Hàng xe được dựng bên ngoài, thoạt nhìn đều có giá trị không hề nhỏ. Từng đợt người tiếng vào, người nào người nấy đều vận trên người thứ lễ phục sang trọng đắt tiền.
Bộ âu phục của Thẩm Triết Quân vốn cũng không phải rẻ tiền gì, nếu đem so, thật sự chất lượng cũng gấp mấy lần những người thượng lưu kia. Nhưng đi bên cạnh người đàn ông, Cố Y Thư lại ăn mặc bộ đồ đơn giản đến mức chẳng đáng một xu.
Ngay khi bước vào, người phục vụ trông thấy liền lập tức dẫn cả hai bước lên khu phòng chuẩn bị sẵn. Không phải đứng đợi bên ngoài như mấy người, qua đó cũng cho thấy được uy quyền Thẩm Triết Quân lớn đến mức nào.
Người đàn ông thẳng một đường, bước vào khoan phòng chuẩn bị sẵn. Nơi đây bày biện tương đối nhiều thức ăn. Cố Y Thư theo đó ngồi xuống.
“Ăn đi.”
Người đàn ông lạnh nhạt lên tiếng.
Suốt cả quá trình, Cố Y Thư chỉ chạm đũa đôi lần. Bởi vì căn bản không khi trước mặt quá áp bức, bản thân chẳng thể nào mà thích nghi, cô gái nhỏ dần rơi vào trạng thái căng thẳng.
Mà từ lúc bước vào phòng, bàn tay vẫn không quên cầm túi xách. Thẩm Triết Quân hiển nhiên đều thu gọn lại mấy điều đó.
Sau cùng, người đàn ông buông đũa xuống. Chính hắn cũng không hề động đũa suốt quá trình.
“Không muốn ăn?”
Cố Y Thư vẫn im lặng, ngẩng nhìn hắn. Một tia sợ hãi dâng lên đều bị giấu đi, nhưng người đàn ông lại rõ ràng có thể thấy được điều đó trên gương mặt của cô.
Ngay lập tức, Thẩm Triết Quân đi lại gần cô. Bàn tay cũng thuận thế, giật lấy cái túi xách lại.
“Không muốn ăn, thì bây giờ liền phục vụ tôi!”