Cánh cửa phòng đóng lại, để Cố Y Thư ôm chặt lấy tấm chăn trên giường. Nước mắt lã chã rơi không ngớt, cô gái nhỏ cứ thế chìm vào mộng cảnh. Chỉ biết lấy chăn làm vật hộ thân che đi, như thể cọng rơm cứu mạng chính mình.
“Làm ơn, đừng lại gần tôi, làm ơn…”
Giọng nói khẩn cầu vang lên, tay chân múa may loạn xạ. Đôi mắt vô hồn, thần trí chẳng hề tỉnh táo.
“Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi… cút ra…”
Nghe những câu chửi rủa vọng vang bên tai, gương mặt người đàn ông càng thêm tức giận. Nhưng chỉ vì bộ dáng trông thê thảm của cô, hắn nén lại lửa giận mà rời đi.
Thẩm Triết Quân bước ra phía bên ngoài, gương mặt lạnh nhạt. Nơi môi hình thành vệt cắn bắt mắt, người đàn ông chỉ đưa tay quệt nhẹ, ánh mắt mang đầy sự tức giận như lưỡi dao khiến ai nhìn vào cũng đều hoảng sợ.
Cố Y Thư càng không muốn hắn chạm vào, hắn lại càng chạm. Để cho cô biết, Thẩm Triết Quân hắn không phải người cô có thể tùy tiện mà dây vào. Và đây cũng chính là hình phạt mà Cố Y Thư phải chịu!
Vài người đứng bên ngoài canh, cũng nhận lệnh của hắn. Trước khi rời đi vẫn không quên dặn dò.
“Lát nữa sắp xếp một nữ phục vụ vào kiểm tra.”
Vệ sĩ lập tức cúi người nhận lệnh.
Thẩm Triết Quân rời đi ngay sau đó, một khắc cũng đều không ở lại. Đây chẳng qua là kết cục chung của những người cả gan lừa dối hắn, Cố Y Thư lừa hắn thì căn bản cũng phải chịu thứ trải nghiệm này. Đều do cô tự rước vào, chính là xứng đáng.
Cố Y Thư ngồi trong phòng, liên tục cấu tay vào nhau. Bàn tay cứ đưa quờ ra không trung như muốn phản kháng như bất thành. Chỉ còn lại tiếng khóc nức nở. Trước mắt một mảng tối đen sâu thẳm.
Chưa đây ba mươi phút sau khi Thẩm Triết Quân rời đi, một nữ phục vụ đã nhận lệnh mà bước vào. Chỉ là nhìn khung cảnh trước mắt, cả Cố Y Thư thần trí như điên loạn quấn chăn lại thì không khỏi ngạc nhiên.
Nữ phục vụ lại gần, muốn hỏi xem Cố Y Thư cần gì. Nhưng chỉ thấy cô bấu vào tay đến chảy máu. Cô ta cũng có chút hoảng liền đứng lặng im một lúc, kết quả suốt quá trình Cố Y Thư cứ liên tục lẩm bẩm mấy câu quen thuộc.
“Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi…”
Đứng lâu thêm một chút, nữ phục vụ lập tức phát hoảng khi thấy Cố Y Thư tự đập đầu vào gỗ nơi thành giường. Cô ta thấy vậy tức khắc chạy lại mà ngăn cản đi hành động.
Đập rất mạnh, vang thanh âm rõ mồn một nơi khu phòng, nơi trên trán thậm chí còn vì thế chảy vệt máu dài đến đáng thương.
Nữ phục vụ lại gần xem xét, cảm thấy xót xa thay.
“Cô Cố có ổn không, có cần tôi giúp gì không?”
Khi này, da trên tay như tróc ra. Còn Cố Y Thư không ngừng khóc lóc bấu vào nhau.
Bất quá, nữ phục vụ chỉ có thể chạy ra phía bên ngoài. Báo cáo lại với vệ sĩ.
Nhưng lũ vệ sĩ nhất thời không biết làm gì. Chủ tịch dặn dò, chứ bọn họ lại không rõ nên làm như thế nào.
Vừa lơ là Cố Y Thư một lúc, đến khi nữ phục vụ bước vào lần nữa. Cố Y Thư vẫn cứ thế, điên cuồng đập đầu vào tường. Thế là nữ phục vụ chạy lại gần, ôm chặt cơ thể Cố Y Thư để mà ngăn lại.
“Cô Có bình tĩnh được không, việc gì thì mạng sống cũng quan trọng nhất, cô đừng tự hành hạ nữa.”
Cố Y Thư ngẩng nhìn người trước mặt, đến khi nhận ra là một nữ nhân thì thôi không phản kháng. Nhưng rồi lại ngẩng lên, muốn nói gì đó, giọng khi này đã khàn đến mức đáng thương.
“Mạng sống không quan trọng, mẹ và dì của tôi đều đã đi rồi, khi nào tôi mới được gặp họ đây?”
Đến khi nào nhỉ, lâu quá, Cố Y Thư sợ thế giới này quá.
Nữ phục vụ như lặng người, cô ta muốn báo cáo tình hình trước mặt. Nhưng giây trước Cố Y Thư vừa bình thường, giây sau lại như phát điên khi mà đẩy nữ phục vụ khiến cô ta té nhào đau đớn.
“Đừng, lũ người đó lại đến nữa kìa, tha cho tôi đi, làm ơn…”
Cơ thể trần trụi dưới lớp chăn bị che đậy, Cố Y Thư vừa đẩy xong liền lao xuống bên dưới giường, tức khắc ngã nhào. Cứ thế, theo đó dần ngất lịm dưới nền sàn.
Nữ phục vụ không thấy động tĩnh đến khi lại gần thì phát hoảng. Vội vàng dìu Cố Y Thư dựa vào giường, lấy tấm chăn che lên trên cơ thể đầy dấu vết bị hành hạ bắt mắt, cũng chính cô ta không khỏi thấy xót thương.
Máu trên đầu thấm dần nơi gương mặt hào vào nước mắt, bàn tay trầy trụa chảy máu.
Khi này, dàn vệ sĩ ở bên ngoài chỉ có nghĩa vụ đứng canh. Không lâu sau, nữ phục vụ lập tức chạy ra mà hét lên.
“Cô Cố không ổn rồi, cô Cố ngất rồi. Các người muốn để chủ tịch phạt hay sao? Mau đi báo lại đi.”
Một tên vệ sĩ cũng thấy hoảng, thế là chỉ có thể lấy điện thoại gọi cho trợ lý riêng của chủ tịch. Bởi tất cả bọn họ đều không có số liên lạc chính thức.