Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 64: Ép buộc




Vừa dứt câu, Thẩm Triết Quân liền nắm lấy cổ tay. Kéo một đường thẳng về phòng. Cho dù không dùng bữa, nhưng suốt quá trình hắn đều nhấp rượu, hiện giờ cũng dính chút ảnh hưởng từ men say.

Một căn phòng bên cạnh được mở ra, nội thất toàn bộ đều mới toanh ngăn nắp vô cùng. Trong lúc Cố Y Thư chưa kịp hoảng hồn, người đàn ông đã tức khắc ném cô xuống chiếc giường lớn.

Cố Y Thư ngẩng nhìn người đàn ông đang muốn cúi xuống hôn, bàn tay cũng cởi đi lớp áo trên người cô. Lập tức, Cố Y Thư đã hoảng sợ mà đẩy ra.

Thẩm Triết Quân hiển nhiên không hài lòng, bàn tay siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh mà kéo lên phía trên đầu.

“Muốn làm gì? Chẳng phải kỳ kinh nguyệt đã hết rồi sao?”

Cố Y Thư nhìn hắn, trạng thái hoảng sợ. Người đàn ông trước mặt hiện giờ chẳng khác gì con dã thú, khiến cô chỉ có thể lắp bắp mà cất tiếng.

“Tắm, tôi muốn tắm.”

Đáy mắt Thẩm Triết Quân trầm xuống, rõ ràng đã biết cô muốn làm gì. Nhưng hắn vẫn buông ra để xem thử. Không ngoài dự đoán, Cố Y Thư lập tức vớ lấy chiếc túi xách bên cạnh rồi bước như bay vào phòng tắm.

Cố Y Thư vừa bước vào phòng tắm, lập tức đưa tay xả nước để thanh âm nước lấn át. Cô lục vội trong chiếc túi, đưa tay lục rất lâu, vậy mà chẳng hề có hộp thuốc nào. Trong lúc tâm tình hoảng loạn, cửa phòng tắm vậy mà được mở ra. Thẩm Triết Quân gương mặt lạnh tanh nhìn vào cô, không giấu nổi biểu cảm tức giận nơi đáy mắt.

“Tìm thứ này sao?”

Cố Y Thư nhìn hắn dần hướng về phía mình, đôi chân nhỏ bất lực lùi ra sau. Khí thế người đàn ông áp bức như thể càn quét, khiến cô càng lúc càng sợ hãi.

“Nói tôi nghe thử, đó là gì?”

Vòi sen trên đầu vẫn cứ xả nước, Cố Y Thư vừa bước qua, lập tức liền bị nước dính hết cả. Nhưng tức khắc, một bàn tay rắn chắc đã siết chặt lại vùng eo, đem ép sát vào lồng ngực hắn.

“Trả lời, đây là thứ gì.”

Càng nói, giọng người đàn ông bất giác âm điệu mà cao và gắt gỏng hẳn. Cố Y Thư bất quá chỉ hoảng sợ, cơ thể ướt nhẹp hòa vào chiếc váy, họa lên đường nét mê người từ phía sau.

Cô lắp bắp trả lời.

“Kẹo, đó chỉ là kẹo.”

Tại sao Cố Y Thư lại phải che giấu, ngay cả chính cô cũng chẳng thể biết rõ được điều đó.

Người đàn ông ném hộp thuốc sang một bên, đáy mắt âm trầm hẳn. Kẹo sao, ngụy biện cũng rất nhanh.

“Nếu đã như thế, thì tiếp tục việc cần làm.”

Một tay cứ thế thô bạo, đem cởi sạch lớp váy. Nhưng rõ ràng không hề nhẹ nhàng, động tác vô cùng thô bạo, vì sự tức giận người đàn ông đã cởi phăng đi, ném tất cả gọn sang một bên.

Mà Cố Y Thư, vì chút hành động này liền phản kháng. Động tác thô bạo của hắn, lần nữa khiến loạt ký ức tệ hại kia cứ thế ùa về lũ lượt. Cô đưa tay, liền đẩy ra ngay. Giọng bất giác yếu ớt van xin.

“Không được, anh buông ra.”

Sự tức giận bao trùm tâm trí, trên toàn bộ cơ thể Cố Y Thư chẳng còn thứ gì che đậy. Người đàn ông đem nhấc bổng, thô bạo ném lên giường khiến cô đau nhói mà nhăn mặt. Đôi mắt sắc lạnh nhìn về hướng cô vẫn đang la hét.

“Không muốn cùng tôi đến mức dùng thuốc, Cố Y Thư, cô thật sự rất lớn gan.”

Dứt câu, người đàn ông hôn xuống nơi đôi môi, nhưng cô gái nhỏ trong lòng phản kháng rất kịch liệt. Vươn tay đánh đấm lên người hắn liên tục.

“Làm ơn, buông ra, làm ơn… tha cho tôi…”

Nước mắt càng lúc, chẳng hiểu sao cứ thế ngày một trào ra kịch liệt. Cho dù đưa tay chống cự, cũng chẳng thể tài nào mà phản kháng để ngưng lại ham muốn người trước mặt.

Nháy mắt, toàn bộ khung cảnh đêm đen tối hôm ấy cứ thế tái hiện trước mặt trong đầu cô gái nhỏ.

Đêm mưa tầm tã, nơi góc tối phía sau trường.

Một tên du côn hướng tới, tay đem đè Cố Y Thư xuống nền đất. Hắn vươn tay, kéo đi lớp váy. Giọng cười khanh khách từ bọn chúng vang lên xung quanh, ánh mắt như dã thú nhìn vào con mồi nhỏ là cô.

Mà trong mắt Cố Y Thư bây giờ, Thẩm Triết Quân chính là hiện thân của tên du côn đó.

Đôi mắt Cố Y Thư chỉ trong chớp lát đã trở nên vô hồn, dù cho nụ hôn Thẩm Triết Quân điên cuồng ngấu nghiến đôi môi nhỏ, cô vẫn đưa tay phản kháng, nước mắt giàn dụa ngày một nhiều. Cố Y Thư vẫn khóc, vẫn phản kháng dẫu biết bất lực.

“Buông ra, làm ơn, đừng động vào tôi…”

Thẩm Triết Quân dù cho điên cuồng muốn trừng phạt, nhưng người bên dưới không ngừng kêu gào muốn thoát khỏi, nước mắt chốc lát thấm đẫm nơi ga giường. Thậm chí vì để dừng còn cắn vào môi hắn, máu cứ thế hòa ra.

Nhưng lần này, Thẩm Triết Quân vẫn cứ thế không dừng lại. Để mùi máu hòa lẫn vào nụ hôn, khi mà nước bọt cả hai đều hòa trộn vào nhau.

“Đây là nghĩa vụ một tình nhân phải làm!” Người đàn ông tức giận, chẳng thể kiềm mà lớn giọng.

Muốn sử dụng thuốc để khi ngủ cùng hắn không phải để chính bản thân trải nghiệm.

Vừa không sử dụng thuốc, liền có một trạng thái như thế này.

Cố Y Thư, em diễn kịch cũng thật giỏi. Xem ra là ghét tôi đến cái mức này rồi, ngay cả chạm vào cũng đều không muốn để dính dáng đến tôi.

Khi mà người bên dưới bị hành hạ vẫn không ngừng kêu gào đến khản cổ. Thẩm Triết Quân cuối cùng cũng chịu buông ra. Trông bộ dạng hắn chỉ hơi nhăn nheo bộ đồ một ít, nhưng người Cố Y Thư đã cởi sạch, vài chỗ vẫn còn vệt cắn do hắn ban phát, khóe môi máu đỏ bắt mắt vô cùng.

Đèn trong phòng tương đối sáng, cũng khiến ánh mắt Thẩm Triết Quân như nguội lạnh.

Trông không khác gì một tên làng chơi vừa vui đùi xong, Cố Y Thư thảm chưa từng thấy.

Nhưng cho dù có buông ra, Cố Y Thư vẫn không hề ngừng la hét.

Thẩm Triết Quân cau mày, lạnh lùng để cô ngồi gọn một góc giường, còn chính hắn thì lập tức trở ra khỏi phòng.