Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 62: Sự thật




Từ sớm Thẩm Triết Quân đã đến tập đoàn, không ngoài dự đoán khi người đàn ông hiện diện, không khí hôm nay cứ thế lắng đọng một cách đáng sợ. Nơi nơi nhân viên ngó vào, đều nhận ra cái tâm tình không mấy tốt đẹp từ hướng chủ tịch.

Vài người không khỏi bàn tán xì xầm.

“Không biết ai lớn gan hôm nay phải đối diện với chủ tịch nữa.”

Thẩm Triết Quân về văn phòng làm việc, đáy mắt nguội lạnh đi từ lâu. Một thân tỏa ra sự áp bức khiến kẻ khác sợ hãi không thôi.

Trên màn hình, đâu đó rộ lên tin Thẩm gia và cả Cố gia đều đã hủy bỏ hôn ước. Khi nhìn xuống hướng nhà báo, Thẩm Triết Quân biết được rằng đều do Thẩm Trì Dã làm ra.

Từ trước giờ Thẩm Trì Dã làm việc rất nhanh gọn, phong thái của ông luôn khiến người người nể phục. Mà phong thái của Thẩm Triết Quân, cũng ít nhiều đều mang sự ảnh hưởng từ Thẩm gia.

Thẩm Triết Quân không có thời gian để tâm khi mà toàn bộ tâm tình dồn vào những việc đêm qua.

Không lâu sau, trợ lý bẽn lẽn gõ cửa. Nhận được lệnh mới dám bước vào, trên tay là hai bản điều tra toàn bộ thành phần gốc của hai loại thuốc. Tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Trợ lý đặt xuống bàn, không dám đối diện liền chỉ có thể xin phép rời đi. Bởi cậu ta như đoán trước những việc sắp sửa xảy ra, chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì. Nếu ở lại, không khéo cậu ta sẽ chẳng thể nào mà yên ổn được.

Thẩm Triết Quân nhìn vào hai bản báo cáo bọc kín, người đàn ông lấy ra. Đến khi nhìn thành phần và mấu chốt công dụng, không ngoài dự đoán đáy mắt tối sầm xuống, lạnh lẽo cực điểm.

Một bên là thuốc an thần, và một bên viên thuốc dạng say. Công dụng của viên thuốc an thuốc giúp giữ bản thân bình tĩnh tâm trạng, còn viên còn lại, công dụng chính là khiến bản thân rơi vào men say như rượu không hề giữ tỉnh táo.

Tròng mắt Thẩm Triết Quân u ám, đôi con người đen nhánh lại.

Cố Y Thư, em hay thật!

Không muốn ngủ cùng tôi đến mức, phải sử dụng hai viên thuốc này mới dám ngủ cùng tôi. Lớn gan yêu cầu ngủ, rồi từ chối tiếp xúc thân mật của cơ thể để hai viên thuốc này chi phối.

Trong đầu người đàn ông, sự tức giận hoàn toàn xâm chiếm. Hắn không nghĩ theo chiều hướng khác, chỉ nghĩ theo hướng Cố Y Thư chỉ vì không muốn tiếp xúc với hắn nên đã phải sử dụng thuốc như thế này.

Nhưng đọc công dụng của loại thuốc số hai, sự tức giận của người đàn ông càng lúc càng dâng trào.

Giúp chìm vào ảo cảnh, khiến bản thân dễ dàng say đến mức nhận thức.

Vậy là, những lúc khi ngủ cùng Thẩm Triết Quân. Cố Y Thư chung quy đều chỉ hoạt động như cái máy lên dây cót sẵn, chẳng hề có nhận thức gì. Còn kẻ mà tận lực ngủ với cô chỉ có mình hắn.

Cố Y Thư chán ghét hắn đến mức phải che giấu bản thân đang cùng hắn trải qua thứ chuyện hoan ái này?

Như thế chẳng khác nào, người đàn ông trong mắt Cố Y Thư như là một trò cười vậy. Một kẻ tận tâm để ngủ, một kẻ lại vào ảo cảnh, mọi hành động đều là vì say và hoạt động theo bản năng.

Bàn tay từ lâu đã siết chặt lấy tờ giấy, gân xanh cứ thế lồ lộ trên tay. Biểu thị Thẩm Triết Quân thật sự đã tức giận đến mức nào. Hắn ghét những kẻ lừa dối mình, hơn hết điều này còn rơi vào Cố Y Thư. Như thể đó là một tin tức chẳng thể nào mà chấp nhận được vậy.

Đến tối, vẫn như thường lệ Thẩm Triết Quân yêu cầu Cố Y Thư đến. Và cũng đúng như những gì xảy ra trước mặt, Cố Y Thư vẫn một trạng thái say mèm.

Thẩm Triết Quân nằm trên giường nhìn cô, như thể là đang xem một vở kịch nhỏ rất hoàn hảo, hoàn hảo đến từng chi tiết, ngay cả hắn chẳng thể nhận ra. Chỉ trách người đàn ông quá mất đề phòng với cô.

Đến tận khi nằm bên cạnh, bàn tay vẫn theo thói quen đặt ngay bụng mà xoa đều. Hắn hơi nhíu mày vì hành động này, vừa quan tâm lại vừa ghét bỏ chính hắn.

Hôm sau, người đàn ông không hề rời đi. Ngồi bên giường nhìn Cố Y Thư ngủ, gương mặt cô gái nhỏ yên tĩnh vô cùng. Cũng đều một thời điểm quen thuộc, cô lại tỉnh dậy. Như một cái máy được lập trình hoàn hảo tuyệt đối.

Thẩm Triết Quân hắn mà cũng có ngày bị qua mặt chỉ vì mấy trò cỏn con này.

Cố Y Thư vừa tỉnh dậy, người đàn ông đã tiến đến bên cạnh giường. Sắc mặt không nóng cũng không lạnh, nhưng rõ ràng trong lòng mang đầy tâm tư. Hắn lại gần, đòi hỏi sự tiếp xúc thân mật, tỉ mỉ hôn lên môi.

Nhưng cô gái nhỏ vừa mới tỉnh dậy không thể thích nghi, liền đẩy người đàn ông ra.

Ngay khi bị đẩy, Thẩm Triết Quân không quá nhiều biểu cảm, người đàn ông ngồi bên cạnh giường rồi lại chăm chú nhìn cô, cất giọng lạnh nhạt.

“Khi nào thì sẽ kết thúc kỳ?”

Cố Y Thư ngẩng nhìn hắn, hơi cắn môi mà đáp lời.

“Chỉ khoảng hai ngày nữa.”

Không biết phải do cảm nhận hay không, hôm nay Cố Y Thư lại thấy rõ được tâm tính hắn không tốt. Như thể ẩn sâu đầy sự toan tính gì đó.

“Nếu thế thì khoảng thời gian này không cần tới nữa, khi nào nhận lệnh cô hãy tới.”

Nhưng trước khi đi, Thẩm Triết Quân vẫn cứ như thói quen xem xét vét thương nơi bàn tay phải. Khi này đã sớm khô lại, nơi vết thương cũng theo đó hàn gắn vào nhau. Dường như đã sắp khỏi.

Nhận ra điều đó, người đàn ông mới lập tức buông ra.

Thẩm Triết Quân đã quá để tâm đến cô. Đến mức mọi thứ như một thói quen.

Tại sao phải để tâm đến Cố Y Thư, khi mà nữ nhân này lại lừa gạt hắn như thế?