Cẩn Ngọc Trì đỡ trán, sao ngay cả dì Trần cũng không tin tưởng vào khả năng vào bếp của Thời Niên Yến thế này, tuy rằng việc này nó có bằng chứng rõ ràng, nhưng cậu vẫn tin tưởng, đặc một niềm tin nhất định nào đó ở anh.
Tự mình dối lòng là vậy, nhưng nhớ lại cái tình huống anh thuần thục xử lý và mặt không cảm xúc ăn cái thứ kia..... Cẩn Ngọc Trì hơi hơi che miệng, cậu biết cái vị khét nó sẽ rất khó ăn, lúc trước cậu nấu hơi chút lợn cợn, sẽ không chịu nổi mà cả bữa sẽ không chạm vào món đó.
Còn anh.....
Từ đã nào, nếu nói Thời Niên Yến có rất nhỏ bệnh dạ dày, đó là trước khi cậu chết, cậu giám sát và xem anh ăn xong một ngày ba bữa, cả việc nghĩ ngơi còn muốn quản thúc.
Lại nói đến sau khi cậu chết một hai ngày, nhìn nhận lại những ngày này. Cẩn Ngọc Trì dường như đã bỏ lỡ một thứ rất quan trọng.....
Cậu ôm đầu, kéo kéo những sợi tóc của chính mình, tự huyễn hóa ra chuỗi hạt mà mặc niệm.
Dì Trần cứ cảm giác sau lưng hơi hơi lạnh, theo bản năng nhìn lại, không ai, trong lòng nghĩ rằng những ngày này còn trong 49 ngày của Cẩn Ngọc Trì, bà thở dài, không phải sợ. Chỉ cảm thấy thật đáng tiếc cho đại thiếu gia, tuổi còn trẻ đã lựa chọn tự sát.
Đúng hơn nên nói là căn bệnh trầm cảm kia, Trần Hân tiếp xúc qua vài lần, đều không nhận thấy Cẩn Ngọc Trì có bệnh gì cả, không ngờ đến, đùng một phát, người đã nằm nơi lạnh lẽo dưới 10 tất đất rồi.
Cẩn Ngọc Trì lần nữa nén xuống cảm xúc muốn cắn chết Thời Niên Yến, cậu vứt phăng chuỗi hạt đi. Bởi vì không có chút tác dụng nào cả, cậu nằm lăn lộn trên đất muốn xã đi cơn giận của mình, u ám đập tay trên nền đất. Không phải đều nói vong linh nếu có cảm xúc dao động lớn, sẽ dọa nạt hay nói chuyện với người trần được hay sao?
Lừa người!
À đâu, lừa vong!
Ô QAQ!
Cậu đều đã làm những gì vong đều làm, xem trộm, làm trò con bò, lảm nhảm bên tai anh. Những gì vong nên làm được đều làm thử, nhưng đổi lại chỉ là khả năng đi xuyên tường là hữu dụng nhất, còn lại đều - là - lừa - vong!
Cẩn Ngọc Trì nước mắt chảy dài, muốn thấm ướt cả chiếc thảm chùi chân, nhìn dì Trần nấu nướng rất nhiều món, sắp xếp và ghi giấy note dán lên rất kỹ càng, mới đóng tủ lạnh lại. Trên bếp lúc này đang liu riu nhỏ lửa món canh củ cải hầm xương và thịt.
Tiếp sau đó dì Trần tính giờ để xuống tắt bếp, bước lên lầu hai để lau chùi những nơi bắt đầu bám bụi bẩn mạng nhện, so với một người mà nói, cả căn biệt thự của Cẩn gia là vô cùng rộng lớn. Trần Hân nghi hoặc lý do là vì sao gia chủ lại không muốn thuê giúp việc để lau dọn nhà cửa.
“ Hay là nói.... không muốn người khác dọn đi dấu vết đại thiếu gia để lại? ”
Dì Trần nhịn không được mà nói thành lời, bà nghĩ, rồi nhìn căn phòng ngủ mà cả hai từng ngủ chung. Năm nó còn ở Cẩn gia, Trần Hân cũng biết việc Thời Niên Yến và Cẩn Ngọc Trì xảy ra quan hệ, cũng nhìn quá trình ông bà chủ dần chấp nhận việc Thời Niên Yến trở thành con rể.
Huống chi, cả hai không có huyết thống gì với nhau.
Thời Niên Yến lúc đó còn định muốn thoát khỏi Cẩn gia, việc cả hai đến với nhau nhưng là có lợi cho Cẩn gia.
Thời Niên Yến vừa có tài lại được trọng dụng, còn thay đổi đại thiếu gia Cẩn Ngọc Trì từ tên vô lại, nhị thế tổ ăn chơi trác táng trở nên chăm chỉ học hành quản thúc công ty. Rồi lại đến việc ông bà chủ mất đi, Thời Niên Yến luôn ở bên, không thay lòng đổi dạ.
Cũng chẳng có ý định muốn thay thế Cẩn Ngọc Trì thâu tóm Cẩn gia.
Mọi kẻ đều biết Thời Niên Yến là người tốt, không ai sẽ ghét bỏ người như anh cả.
‘ ....để lại dấu vết, của mình? ’ Cẩn Ngọc Trì ngẩn ra, cậu tự hỏi về tính xác thực suy đoán của dì Trần, cậu không mấy cảm thấy nó khả quan và chính xác, nhưng mà nó cũng không hoàn toàn là sai.
Không muốn thuê người giúp việc, là vì muốn giữ nguyên trạng dấu vết cậu để lại, đập bể tấm ảnh của cả hai, vì không thể nhịn được cảm xúc buồn bã khi nhớ thương cậu.
Vậy, tấm ảnh cả hai đâu?
Cẩn Ngọc Trì như đã tìm ra chân tướng, cậu ha hả cười khẩy, thế nhưng còn có người đi qua mặt vong!
Thời Niên Yến, anh tốt nhất đừng để em phát hiện anh nhìn thấy em còn cố lừa gạt em!!
Cẩn Ngọc Trì chui vào phòng ngủ, khung ảnh vẫn nằm gọn nơi mặt đất kia, kính nát tinh và không có bị dọn dẹp đi. Cậu không thể chạm vào và nhấc lên được khung ảnh, nhưng cậu có khả năng xuyên vật chất ah!
Cẩn Ngọc Trì thử chui chui cuốn đất, rồi nhòm lên nhìn thử, quả nhiên giống như dự đoán, khung ảnh lúc này đã bị mất đi tấm hình, Cẩn Ngọc Trì như giải đáp được thắc mắc của chính mình, vội bay ra khỏi căn phòng ngủ.
Cậu phải tìm được tấm ảnh, nó sẽ ở đâu?
Đầu tủ, thư phòng, hay anh ấy mang theo!?
━━━━━━━━━━━━━━━
Tiểu trường kịch :
Thời Niên Yến ( thẫn thờ xoa xoa mũi ) :
- Hình như có cái gì đó đang lung lay
Hệ thống ( liếc ) :
-﹝Hiện trường của một vụ sắp lật xe đấy mà!﹞
━━━━━━━━━━━━━━━