Vào khoảng chừng 8 đến 9 giờ gì đó, Cẩn Ngọc Trì mới lấy lại cảm xúc lạc quan của thường ngày.
Cậu rời khỏi giường, hướng mắt nhìn đồng hồ ở nơi góc phòng, sau đó vèo vèo đi xuống nhà chính, rộng rãi quạnh hiu, bởi không ai, Thời Niên Yến cũng chẳng để đèn. Một ánh sáng nhỏ cũng không cho!
Cứ như đây là căn nhà bỏ hoang vậy, còn khá tốt khi bên ngoài kia cây cối thông thoáng, ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ, sảnh nhà chính mới không lạnh đến vậy.
Ngồi trên ghế sopha đầy chán nản, Cẩn Ngọc Trì tự mình xa ngã, cậu ngã xỗng xoài trên ghế lăn lộn, lăn đến dưới đất và cuối cùng là giữa nhà.
* Tít....tít.....
* Cạnh!
Cánh cửa điện tử của cửa chính vang lên, mật mã chính xác và thành công mở cửa, Cẩn Ngọc Trì nghiêng nửa người, cậu vẫn nằm ở trên đất, giữa nhà, chẳng sợ cái gọi là hình tượng bị phá nát. Cẩn Ngọc Trì chống cằm nhìn người tiến vào, Cẩn gia tuy không có giúp việc toàn thời gian, nhưng đôi khi sẽ có người đến dọn dẹp.
Và để phòng tránh việc có kẻ trộm đột nhập, trong nhà nhiều ít vẫn trang bị một ít camera ẩn cùng bảo vệ cổng chính cho biệt thự. Không chỉ có thế, hàng rào kẽm gai còn có lưới điện từ, không hiếm lạ khi Cẩn gia cũng nuôi cả cảnh khuyển.
Trước kia Cẩn Ngọc Trì còn sống, cậu sẽ lo việc bếp núc, rảnh rỗi cũng kiếm một chút việc lau dọn mấy ngóc ngách nào đó để giết thời gian rảnh.
Người đến là Trần Hân, giúp việc lâu năm ở Cẩn gia, trước kia từng là vú nuôi của cậu, sau thì Cẩn gia giải tán toàn bộ người hầu, Cẩn Ngọc Trì thấy Trần Hân gia cảnh khó khăn. Đang do dự muốn hay không trợ cấp cho dì ấy. Nhưng mà Thời Niên Yến cản cậu, nói đừng giúp người không công, nếu không sẽ thành điều hiển nhiên và bị lợi dụng, cho nên cậu mới đề nghị là vẫn thuê dì ấy làm việc tiếp.
Nhưng là 1 tuần 2 lần, đến để phụ cậu dọn dẹp nhà cửa, được thì sẽ dạy và phụ cậu nấu ăn. Khi đó Thời Niên Yến cũng đồng ý mà không nghĩ ngợi gì nhiều cả, anh còn khẽ xoa đầu cậu bảo cậu thật thông minh.
Cẩn Ngọc Trì suy nghĩ bay xa, si ngốc hề hề cười không tự kiềm chế được mà nhớ về những lúc anh khen ngợi và hôn cậu, cỡ nào ôn nhu sủng nịch.
Dì giúp việc đúng giờ đến, vừa tiến vào đã bị một cỗ mùi khen khét còn vươn lại đã xộc thẳng vào mũi bà, người phụ nữ khắc khổ này mau lẹ đặt xuống giỏ xách cũ kĩ ở dưới đất, bà vội bật lên công tắc đèn điện rồi chạy đến phòng bếp xem xem đang có chuyện gì.
Là rò rỉ khí ga hay là có cháy.
Nhưng khi nhìn bãi chiến trường và khói còn chưa bị thiết bị hút khí trong phòng bếp thu thập hết, Trần Hân đỡ trán, không biết nên cười hay nên khóc lúc này nữa.
Cẩn Ngọc Trì nhìn biểu cảm trên gương mặt bà, lòng cũng hiểu rõ Trần Hân đang nghĩ gì.
Nhìn qua cũng biết rằng ai đó nấu nướng quá tệ mà gây ra vụ này rồi.
Trần Hân không nói lời nào, bà không có lắm mồm nhiều miệng quở mắng gì cả, đời này cái gì cũng nên biết, nhất là biết điều. Bà là người giúp việc được gia chủ thuê, lương còn hậu hĩnh hơn những người khác, có việc phụ giúp và còn được trả thêm.
Hơn nữa, Cẩn gia cũng đã như là ngôi nhà bà chăm lo mấy chục năm nay, những đứa trẻ ở Cẩn gia cũng vậy, bà xem hai đứa trẻ đó như con cháu trong nhà, bà vừa dọn dẹp, đôi mắt bà còn ẩn lên sự thương xót và buồn bã.
Nhịn không được, bà khẽ thở dài “ Cứ tình hình như vậy thì thật sự không ổn, đứa trẻ Niên Yến này hẳn là lúc ban sáng chật vật không ít, lại ăn thứ tầm bậy tầm bạ rồi ”
Trần Hân nhớ về cái ngày Cẩn Ngọc Trì mất 7 ngày, nhìn thấy sự bừa bộn và đống quần áo dơ bị giặt không sạch sẽ, thấy không ổn nên ngay lúc trước đó cũng có ngỏ ý muốn được làm giúp việc tiếp tục giúp cho Thời Niên Yến.
Bà cũng thấy được sự không tự gánh vác và bỏ bê cơ thể chính mình của Thời Niên Yến, nhưng gia chủ không đồng ý, bà cũng chẳng thể nói gì hơn để chen sâu vào chuyện này.
Có lẽ một phần vì không tưởng làm phiền bà, Trần Hân cũng ở tuổi xế già. Bà hiểu, cho nên Trần Hân cũng đưa ý kiến rằng hay không thuê thêm một giúp việc khác trẻ và năng lực hơn để chăm lo, không ngờ Thời Niên Yến bực bội cắt ngang lời bà. Còn hâm dọa rằng sẽ không tiếp tục hợp đồng thuê nữa.
Trần Hân không trách, cũng chỉ đành ngầm làm những động tác nhỏ, bà dọn sạch sẽ nơi góc bếp bừa bộn, đi lại chỗ giỏ xách mà bà mang đến. Bên trong là rau củ quả tươi mới, có cả trứng và nhiều món thịt cá chưa qua chế biến.
Cẩn Ngọc Trì rất chăm chú nhìn Trần Hân làm việc, thấy bà còn lấy ra một quyển vở công thức, liền bậc cười. Lúc còn sống, cậu là học cách nấu ăn từ Trần Hân, tuy vẫn còn vụng về, thế mà lại tạo ra công thức đặc biệt, của cậu sẽ còn chút vị khét nhè nhẹ, không như Trần Hân hoàn mỹ ngon vô cùng.
Nhưng anh luôn không chê những món cậu đã nấu ra, còn luôn ăn hết, đã ngoan còn là người tinh tế, Cẩn Ngọc Trì còn phải cảm ơn Trần Hân rất nhiều, nhìn bà rửa sạch sẽ những rau củ quả và bắt đầu xử lý thực phẩm.
Rất chú tâm và nhiệt tình nấu nướng, cậu mỉm cười, cậu thiếu dì Trần một câu cảm ơn.
Kế hoạch của Trần Hân rất đơn giản, bà sẽ nấu thật nhiều thật nhiều món và chia phần ra, cất vào hộp và trữ đông trong tủ lạnh cho Thời Niên Yến, bởi cũng vừa chứng kiến được mức độ bếp núc thần sầu của anh. Cho nên khi bà nhìn vỹ trứng, tự nhiên không nghĩ để lại....
Chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?