Cẩn Ngọc Trì rất tích cực tìm kiếm, khó khăn vẫn có, cực kỳ nhiều vấn đề khi cậu là một cái vong linh, không chạm vào cái gì được, còn chưa kể đến việc biệt thự rất lớn, nơi nên giấu cũng tối thui không chút đèn đóm. Thêm một thứ lừa vong nữa là, cậu có nhìn xuyên được bóng tối được méo đâu!
Đã vậy, chưa kể đến Thời Niên Yến còn có tài giấu đồ rất khá, đã giấu là tìm không ra nơi cất là đâu.
Cậu có nhớ anh từng rất thích một sợi dây chuyền, đôi khi Cẩn Ngọc Trì sẽ nhìn thấy anh đang ngắm nó, tò mò cậu liền ngỏ ý muốn sờ một chút mà anh cũng không cho. Khi đó cậu không phục, còn trộm đi vào phòng anh tìm một hồi, không được còn lục tung toàn bộ căn phòng lên. Chẳng biết vì cái gì cậu lại cố chấp như vậy nữa.
Và sau đó anh ấy thấy căng phòng của mình bị lật tung, nhìn sang cậu vẻ mặt đang đối anh dương dương tư đắc, liền đã làm bộ đáng thương méc ba mẹ cậu. Cẩn Ngọc Trì cứ thế bị một trận đòn, không oan lắm nhưng không phục vô cùng!
Ai lại chơi đi méc chứ!!
Thật không quân tử!
Cẩn Ngọc Trì bất giác che mông, cái cảm giác bị ba dùng dụng cụ gia quy giáo huấn thật sự rất biến thái, đến bây giờ đã vài năm sau rồi cậu vẫn nơm nớp lo sợ.
Trở về với công cuộc truy tìm kiếm kho báu.
Trì Trì hứng khởi!
....
Trì Trì tuyệt vọng...
Tìm cả một ngày!
Cẩn Ngọc Trì chết lặng nhìn hiên trời đã tối, hơn 11 giờ rồi, đã là khuya. Dì Trần sớm đã rời đi lúc trưa, bây giờ biệt thự hoàn toàn chìm vào bóng tối, ngoài kia trăng sao có sáng cỡ nào cũng không làm nơi này ấm cúng được.
Cậu nhìn đồng hồ, cứ chốc lát lại quay sang nhìn nó, lại nhìn về phía cửa và đi đến cửa sổ, dán mặt chờ đợi anh trở về. Lại qua một khoảng lặng thinh dài đến thênh thang, Cẩn Ngọc Trì đi bắt đầu sốt ruột hơn. Cậu đi qua đi lại để giảm bớt căng thẳng, Thời Niên Yến gần đây đúng là có về trễ thật, nhưng không có như hôm nay.
Cậu bất tri bất giác cắn móng tay, nhịn không được nhìn đồng hồ, 12 giờ đêm, anh vấy vẫn chưa trở về, Cẩn Ngọc Trì rất muốn xông phá ra ngoài, lại thế nào cũng không si nhê được với bức tường vô hình. Càng lúc càng không được, Cẩn Ngọc Trì hoảng không thể tả nổi.
Cậu tức giận, hận bản thân không thể làm được cái gì vào lúc này, cầm nắm không được đồ vật, lại không thể tự do ra ngoài. Bực bội khó chịu, thứ cảm xúc này khiến cậu còn khốn khổ hơn lúc còn sống, không có ai nói chuyện, không ai thấy, không ai hỏi thăm, chỉ có một mình cậu.
Khi trước cậu còn có việc làm, cậu còn nhiều thứ để nghĩ ngợi, lúc này chết đi cái gì cũng không được, vô lực cỡ nào a....
Thời gian trôi qua, lại trôi qua, Cẩn Ngọc Trì ngồi co ro một góc ở trong phòng ngủ, tay khoanh trên đầu gối, gối đầu che chắn đi đôi mắt chính mình. Cẩn Ngọc Trì lại chờ, lại chờ, bên tai tạch, tạch âm thanh nặng nề của đòng hồ quả lắc. Như những giọt nước đang tích tiểu thành đại, một bể nước của sự khó chịu, mỗi giọt, cậu cảm giác tâm mình càng thêm nặng nề.
Dù chỉ mới là một phần nhỏ, Cẩn Ngọc Trì đã không chịu nổi, cậu cảm giác bản thân mình sắp điên rồi, bị sự cô độc và chờ đợi mòn mòi này bức đến điên rồi.
Thời Niên Yến, em nhớ anh....
Trở về đi, cầu xin anh đấy, em, em muốn....
Thấy anh.
Thời Niên Yến.
Thời Niên Yến.
Em cần anh....!
Cẩn Ngọc Trì hai mắt trống rỗng, không có một chút ánh sáng nào trong mắt cậu cả, ngoài kia một mảnh tịch mịch u ám, chợp giống như có tiếng động cơ xe đang rẽ gió trở về. Không tính là chậm, nhưng Cẩn Ngọc Trì lại thấy quá rề rà!
Anh ấy trở về rồi!
Cẩn Ngọc Trì trong lòng nhấc lên rất cao gợn sóng, cậu chạy nhanh xuống dưới phòng khách, mong ngóng mong ngóng anh, cậu nhớ, cực nhớ anh! Chỉ cần là thấy mặt đã đủ, cậu chạy mau đến gấp cả chân, lăn cù xuống từ giữa cầu thang đến tận giữa nhà.
Không đau, đôi mắt Cẩn Ngọc Trì lấp lánh nhìn cửa, chỉ cần anh về, mở ra là cậu có thể thấy được anh rồi! Suốt cả một ngày, tròn 24 tiếng!
Trời ạ!
Cẩn Ngọc Trì nhận ra lúc này đã đến 3 giờ sáng, như vậy thì Thời Niên Yến đã đi làm tròn một ngày, hôm nay anh ấy gặp chuyện gì rồi? Ăn uống có hay không đầy đủ, tối nay là đi gặp đối tác lớn quan trọng lắm sao? Có phải là như vậy hay không? Anh ấy có mệt lắm không, anh ấy có đói hay không.
Cẩn Ngọc Trì lo đến muốn khóc, cậu hối hận rồi, cậu hối hận lắm rồi, cậu không có muốn chết, cậu không muốn chết!!!
Oa....!
Thời Niên Yến, em xin lỗi, em xin lỗi....
Cẩn Ngọc Trì nức nở mà khóc, tiếng của cửa đã mở ra, cậu vội theo thói quen che giấu sự vô thố của mình, lau lau đi những giọt nước, Cẩn Ngọc Trì lung lay đứng dậy đến trước cửa. Cậu đã gấp không thể chờ nổi muốn nhìn thấy anh, muốn thấy anh khỏe mạnh không một vết thương nào.
Càng lớn mong chờ, Cẩn Ngọc Trì nhìn thấy anh sau càng tuyệt vọng, cậu muốn vỡ òa mà khóc, sao lại thành thế này. Cẩn Ngọc Trì đầu ngón tay phát run, nhìn anh rũ rượi dựa trên cửa nhà, ý thức anh mơ hồ, trượt dài xuống, ngồi bệch xuống ở nơi cửa.