Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 57: Hiện trạng




Chương 57: Hiện trạng

Tại một đỉnh núi sâu bên trong của Võ gia, Võ Tam đang vướng vào một hoàn cảnh kì quái, trước mặt cậu là hai cô gái xinh đẹp, dù rằng cảm xúc trên gương mặt họ không bình thường, nhưng vẻ đẹp của họ vẫn tỏa sáng không thể phủ nhận.

Cô gái vừa bị cậu làm b·ị t·hương có mái tóc đen dài óng mượt, buông lơi dài quấn quanh cánh tay. Đôi mắt tròn đẹp mê hồn của cô đang rơi lệ, làm ướt hàng mi dài cong v·út. Nước mắt long lanh kia làm đôi môi hồng của cô như càng thêm rực rỡ, và má cô ửng hồng đáng yêu. Dù đang khóc, vẻ đẹp của cô gái vẫn tựa như một bức họa sống động, khiến người đối diện không khỏi xao xuyến.

Bên cạnh, cô gái thứ hai có nét đẹp quyến rũ không kém. Mái tóc dài của cô bồng bềnh theo từng cơn gió nhẹ, đôi mắt sắc bén như đang chứa chan giận dữ. Lông mày nhíu chặt, và đôi má ửng hồng khiến vẻ đẹp của cô gái trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Sự tức giận không làm giảm đi sức hấp dẫn của cô, mà ngược lại, càng làm tôn lên vẻ kiêu kỳ, cuốn hút.

Cô gái với ánh mắt đang tức giận lạnh giọng nói:

- Hoàn nhi, không cần nói chuyện với hắn nữa, mau đuổi hắn ra ngoài.

Lý Mộng Hoàn mắt vẫn còn nước mắt chưa nguôi, chân cô cà nhắc đi tới chỗ Hải Tam, dáng đi khổ sở vô cùng, giống như có thể ngã bất cứ lúc nào, từ biểu cảm trên gương mặt kia, có thể thấy cô vẫn còn rất đau.

- Ngươi mau cút ra ngoài, nếu không ta sẽ cho người vào mang ngươi ra và bọn họ không hề nhẹ nhàng đâu.

Trần Định nhìn cô gái đe dọa mình với một gương mặt không hề có chút sức sát thương nào, thậm chí còn khiến cậu chỉ muốn bật cười.

Trần Định cũng cố gắng nhịn cười, vội vàng bước ra khỏi căn phòng thơm lừng mùi đồ ăn này, lúc bước qua cô gái với ánh mắt lạnh lùng mà cậu đoán là đại tiểu thư, cô ta liền nói:

- Ngươi đừng có vội chạy, ngươi không chỉ nợ bọn ta một mạng mà còn làm b·ị t·hương Hoàn nhi, biết thân biết phận thì hãy chờ ở bên ngoài.

Trần Định nghe vậy cũng không hề ngừng lại, buồn cười, các người cứ nói cứu mạng ta, tin được sao?

Lại còn làm b·ị t·hương cô gái kia, nếu không phải vì cô ta đột nhiên xông tới đá mình thì làm sao lại bị phản xạ cơ thể Võ Tam làm b·ị t·hương cơ chứ.

Nghĩ vậy nhưng Trần Định không nói gì, cậu cũng cần yên tĩnh để tìm hiểu rõ ràng tình hình hiện tại của chính mình lẫn của Võ Tam.

Rời khỏi căn phòng, bên ngoài là một khuôn viên rộng lớn, Trần Định lại một lần nữa bất ngờ bởi sự xa hoa, chịu chơi của người thế giới này.

Từ góc nhìn thoáng đạt trước mắt, dễ dàng nhận thấy khuôn viên này nằm trên một ngọn núi, từng cơn gió mát lành lướt qua da thịt, có thể cảm nhận được sự uyển chuyển của thiên nhiên nơi đây trong từng hơi thở.



Bầu không khí trong lành, mát mẻ, mang hương thơm của lá xanh, cây cối và đất ẩm. Ánh sáng mặt trời lọt qua kẽ lá, tạo nên những vệt nắng vàng óng, lay động tươi tắn trên mặt đất.

Xung quanh, từng hàng cây xum xuê cao v·út, cành lá đan xen, tạo thành một mái vòm xanh bao la, che phủ cả khu rừng. Tiếng chim ríu rít, tiếng gió rì rào qua lá cây tạo nên một bản nhạc thiên nhiên du dương, làm dịu lòng người.

Dưới chân, lớp lá rụng phủ đều khắp mặt đất, khiến từng bước chân trên khu rừng trở nên nhẹ nhàng, êm ái. Những bông hoa dại nở rộ giữa khe lá, tạo điểm nhấn cho khu rừng thêm rực rỡ.

Trần Định tìm một khoảng sân có nắng vàng ngồi xuống, hoàn cảnh thiên nhiên nơi này làm đầu óc cậu minh mẫn kì lạ.

- Hệ thống!

Trước mắt Trần Định hiện lên những tấm bảng điện tử.

[Hệ thống kiến tạo phân thân]

[Chủ thể: Trần Định (Không ổn định, không thể trở lại chân thân)]

[Sinh mệnh còn lại: Mười năm]

[Sinh hồn còn lại: Mười ba năm]

[Số phân thân sở hữu: 4 ]

[ Hạng F: Võ Tam, Phàm Lục

Hạng A: Thiết Cốt

Hạng S: Thẩm Ung ]



[Số phân thân phụ thuộc: 14]

[ Hạng S : Thanh Bạch

Hạng A: Mabel, Cẩm Niên

Hạng F: Emma, Olivia, Sophia, Amelia, Isabella, Ava, Charlotte, Lily, Mia, Grace, Emily.]

Trần Định nhảy dựng lên khi nhìn thấy số lượng phân thân phụ thuộc của mình đột biến tăng lên, cậu cũng chắc chắn rằng mình không hề ra lệnh cho hệ thống tạo thêm bất kì phân thân nào.

Trần Định cau mày tự hỏi:

- Là chú nguyền ư, vậy là thực sự nó cũng có sức mạnh giống như hệ thống, cũng tạo ra những phân thân? Là nó đã ngăn mình trở lại chân thân? Hệ Thống, mau ra đây giải thích cho ta.

Âm thanh phi giới tính cũng lập tức trả lời Trần Định:

[Sau khi nâng cấp Hệ thống không còn phân định ngài và chú nguyền]

[Tranh chấp giữa ngài và chú nguyền chính là t·ranh c·hấp nội bộ, hệ thống không có nghĩa vụ can thiệp]

Trần Định đầu đầy hỏi chấm sau khi nghe xong hệ thống trả lời mình:

- Nghĩa là chú nguyền nó có thể sử dụng hệ thống giống như ta?

Hệ thống sau vài giây im lặng rồi trả lời:

[Chú nguyền có thể sử dụng hệ thống nhưng không hoàn chỉnh, hệ thống tinh chỉnh hóa việc kiến tạo phân thân của chú nguyền trở nên đơn giản và hiệu quả hơn.]

[Các chức năng khác của hệ thống thì chú nguyền không thể sử dụng, bởi hệ thống gắn liền với linh hồn của chủ thể Trần Định.]

[Chỉ ngài mới có thể toàn diện sử dụng hệ thống]



Trần Định có chút hiểu vấn đề, cậu liền hỏi tiếp:

- Vậy ngươi có thể trở lại trước khi nâng cấp, đá chú nguyền ra khỏi hệ thống không?

[Không thể, nâng cấp là quá trình tự động không thể nghịch đảo]

Trần Định trầm ngâm suy nghĩ, quái quỷ thật, tại sao cậu lại không giống những kẻ xuyên không khác, có bàn tay vàng xịn xò, chỉ việc đánh quái thăng cấp, đơn giản tiến đến đỉnh cao nhân sinh, mà lại là hệ thống kì quái có phần hơi nhiều lỗi.

Thở dài một ngụm, Trần Định bỏ qua chuyện này, chuyện đâu rồi có đó, nước đến đất ngăn, bây giờ là giải quyết chuyện của Võ Tam trước mắt.

- Võ Tam, ngươi mau ra đây giải thích mọi chuyện cho ta xem nào.

Lập tức, cảm xúc vui vẻ dâng lên trong đầu Trần Định, Võ Tam cực kì vui mừng vì được gặp lại cậu, dù câu từ còn trúc trắc, ý tứ lủng củng thế nhưng so với lần trước thì Võ Tam đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Nghe một hồi cuối cùng Trần Định cũng nắm được Võ Tam đã xảy ra chuyện gì, và cậu cũng cực kì ngạc nhiên khi biết mình đã không liên lạc với Võ Tam suốt 4 tháng trời.

Vậy mà cảm giác của cậu khi thám hiểm thế giới địa ngục kia thì thời gian mới trôi qua là cực kì ngắn ngủi mà thôi.

Võ Tam cũng đen đủi, không biết tay Võ Nhị kia lại biến đi đâu mất tận nửa năm rồi chưa trở về, cao tầng Võ gia dù có muốn biến Võ Tam thành con của hắn thì cũng cần hắn đứng ra nhận lấy.

Cho đến khi Võ Nhị trở về, Võ Tam đành phải khoác lên thân phận là một đứa con rơi được nhặt về của Võ gia, điều này khiến một bộ phân trong thế hệ trẻ của Võ gia có ác cảm với cậu.

Bọn chúng sợ rằng cậu chính là huynh đệ của chúng, cha của chúng đã vô tình để rơi rớt huyết mạch của Võ gia ra bên ngoài, điều này là đi trái với gia quy của gia tộc, không người nào muốn gánh chịu sự xỉ nhục ê chề này.

Võ Tam bị chúng ép phải làm những công việc nặng nhọc nhất, nhưng cơm nước thì luôn tìm cách cắt xén, thậm chí khiến Võ Tam phải nhịn đói nhiều ngày.

Mới hôm qua. khi đang khuân vác những thân cây to để làm cọc tập võ, vì quá đói mà Võ Tam đã ngất đi khi vác tới thân cây cuối cùng, cậu chỉ nhớ đến đó mà thôi.

Trần Định gật đầu, ra vẻ tức giận, nói:

- Như vậy thì đúng là hai cô gái kia đã thực sự cứu chúng ta, như vậy thì đúng là nên trả ơn. Còn cái lão già Thẩm Ung này quả thật vô trách nhiệm, từng đó ngày rồi mà cũng chẳng tìm cách xem xét ngươi có thực sự ổn hay không.