Chương 56: Trở lại
Trần Định không rõ bản thân đã b·ất t·ỉnh bao lâu, nhưng cậu biết mình đang ở trong một thế giới tinh thần kì dị.
Mảnh đất này không có ánh nắng mặt trời, bầu trời chỉ là một màu đỏ rực, những đám mây bụi mang theo sấm chớp liên hồi là nguồn sáng chiếu rọi mặt đất.
Bầu không khí nóng bỏng và ngột ngạt, đặc trưng bởi mùi khói khét lẹt và mồ hôi chua nồng, bởi vậy mà cảm giác buồn nôn lúc nào cũng thường trực.
Mặt đất gồ ghề và dung nham nóng chảy dưới chân, như muốn nhấn chìm mọi kẻ dám bước vào nơi này.
Trần Định vội vàng kêu gọi hệ thống:
- Hệ thống, nơi này là chỗ nào?
Sự im lặng kéo dài như một câu trả lời rõ ràng, Trần Định mang theo sự hoang mang mà tiến lên phía trước.
Dù không thể giải thích rõ ràng nhưng Trần Định biết nơi này là thế giới tinh thần của kẻ khác và cậu chỉ là vị khách không mời mà tới.
Nơi này chẳng khác gì địa ngục trong sách vở phương tây của thế giới cũ, những linh hồn mang đầy sự khổ đau chạy loạn ở khắp mọi nơi, cũng có những sinh vật kì quái luôn săn tìm và t·ra t·ấn bọn họ.
Thật may mắn, bọn chúng giống như không nhìn thấy Trần Định, chỉ chăm chăm đuổi theo những linh hồn hoảng hốt bay toán loạn xung quanh một cách đầy hứng khởi.
Tiếng kêu gào thảm thiết của những linh hồn đau đớn vang lên khắp nơi, làm người ta kinh sợ và run rẩy.
Lửa cháy rực khắp mọi nơi, những ngọn lửa vô tình liên tục nhấm nháp và nuốt chửng những linh hồn không may chạm phải.
Những bóng tối kỳ quái và dị hình đang vây quanh, h·ành h·ạ và trừng phạt những linh hồn này không ngừng nghỉ, không có hy vọng nào về sự giải thoát hay chuộc lỗi.
Chúng giống như những quỷ dữ và ác ma điều hành và giá·m s·át việc trừng phạt nơi địa ngục, chúng tàn bạo và không khoan nhượng.
Bọn chúng thích thú nhìn những linh hồn la hét và vùng vẫy trong đau đớn, không bao giờ chấm dứt khổ hình của họ.
Nơi này giống địa ngục còn hơn cả địa ngục, hội tụ tất cả nỗi sợ hãi, đau khổ và tuyệt vọng của con người, một nơi không có tình yêu thương, không có an ủi, và không có hy vọng, chỉ để lại bóng tối dày đặc và nỗi đau vô tận.
Sự tà ác kinh khủng của nơi này như thứ dòi bọ đang bò lên ý thức của Trần Định, cậu biết mình phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây.
Trong một tích tắc khi ánh chớp từ bầu trời đỏ lòm lóe lên. Trần Định cảm thấy phía xa, nơi đang chìm trong cơn bão cát đỏ rực kia có một thứ gì đó cực kì thân thuộc đang hấp dẫn cậu, Trần Định như bị thôi miên mà chậm rãi đi sâu vào cơn bão cát khổng lồ bao chùm cả bầu trời.
Đúng lúc này một âm thanh máy móc vang lên trong đầu Trần Định:
[Chuyển đổi bắt đầu]
[Chuyển đổi trong 5]
[4]
[3]
[2]
[1]
[Chuyển đỏi thành công]
---
Ở trung tâm của mảnh đất này, nơi đau khổ và tuyệt vọng đạt đến đỉnh điểm, có một sinh vật đặc biệt tồn tại.
Nó mang hình dáng của một đứa trẻ con vô cùng đáng yêu, với đôi mắt to tròn và má lúm đồng tiền.
Nó tạo nên sự tương phản kỳ lạ giữa vẻ ngoài trong sáng, ngây thơ và bầu không khí đen tối, khủng kh·iếp của nơi địa ngục này.
Tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng sinh vật này ẩn chứa sức mạnh khủng kh·iếp, bàn tay nhỏ bé của nó có khả năng điều khiển lửa, tạo ra những ngọn lửa địa ngục bắt lấy những linh hồn bất hạnh.
Nó bay lượn với sự hoạt bát và nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, từ bầu trời nó kiểm tra và giá·m s·át việc trừng phạt mà không bị các linh hồn hay ác ma phát hiện.
Vẻ ngoài của nó là làn da trắng ngần, mái tóc đen nhánh và đôi mắt màu đỏ rực tựa như ngọn lửa của nơi này, cùng với nụ cười quyến rũ và giọng nói trong trẻo lại khiến cho nhiều linh hồn b·ị đ·ánh lừa.
Tuy nhiên, đừng để vẻ ngoài ngây thơ của cậu bé đánh lừa, bởi bên trong đó là một linh hồn độc ác và tàn nhẫn.
Thứ tà ác này hóa thân thành trẻ con dường như là một cách độc đáo để trừng phạt và đày đọa những linh hồn tội lỗi, nó thường xuất hiện bất ngờ và gieo rắc sự sợ hãi, h·ành h·ạ những linh hồn bằng cách dùng sự tinh quái và sở thích của mình.
Mỗi khi đứa trẻ này xuất hiện, không gian địa ngục trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Cậu bé điều khiển những ác ma và quỷ dữ với sức mạnh phi thường, biến chúng thành những con rối không hề có ý chí trong tay của mình.
Đứa trẻ đôi khi giả vờ yếu đuối và vô hại, chỉ để thu hút sự chú ý của những linh hồn, sau đó lộ ra bản c·hất đ·ộc ác và gieo rắc nỗi đau đớn khắp nơi.
Như Chúa Tể Địa Ngục trong hình hài trẻ con, nó là minh chứng của nỗi sợ hãi đáng sợ nhất ẩn mình trong vẻ ngoài vô hại và dễ thương.
---
Mở mắt ra, Trần Định vội vàng há to miệng hít lấy hít để không khí trong lành, tống sạch thứ không khí của nơi địa ngục kia thật kinh tởm và buồn nôn, khi hai lá phổi đã thỏa mãn với không khí sạch sẽ, Trần Định mới bình tâm xác định tình huống hiện tại.
Không khó để cảm nhận được lần này cậu lại trở về thân thể của Hải Tam, à không, lúc này đã là Võ Tam.
Trước mắt cậu là một căn phòng rộng lớn và xa hoa, mùi đàn hương ngập tràn khiến tâm hồn người ta thư thái.
Căn phòng được xây dựng hoàn toàn từ gỗ đen bóng, tạo nên một không gian ấm cúng và sang trọng. Các bức tường, trần nhà và sàn nhà đều được chế tác từ những tấm ván gỗ nguyên khối, mang đậm hương thơm tự nhiên của gỗ rừng.
Cửa phòng được làm từ loại gỗ có vân như cẩm thạch, chạm khắc những họa tiết phức tạp và tinh xảo.
Cửa sổ lớn cũng được làm từ gỗ, được khung bởi những ô kính màu trong suốt, để ánh sáng tự nhiên chiếu vào phòng.
Rèm cửa được làm từ chất liệu lụa mềm mại, tạo nên sự duyên dáng và thanh lịch.
Giữa căn phòng, một bàn tiệc dài cũng được chế tác từ loại gỗ có màu như đá hoa cương, chạm khắc hoa văn tinh tế và đường nét sắc sảo.
Mắt Trần Định chợt sáng lên khi nhìn thấy vô số đồ ăn bày la liệt trên chiếc bàn dài, cậu không khỏi bật cười vui vẻ:
- Chà, quả nhiên ta và lão Thẩm đã có một quyết định đúng đắn, đưa Hải Tam vào Võ gia, gia tộc giàu có này không hề bạc đãi Hải Tam nha, phòng ốc sang xịn, đồ ăn cũng là hạng nhất. Khá lắm.
Mùi hương ngào ngạt từ những món ăn kích thích cơn đói cồn cào của Trần Định, cơn đói quen thuộc này khiến cậu ngạc nhiên, tự cảm thấy kì quái, tại sao Võ Tam vẫn còn có thể đói tới mức giống như trước đây, khi vẫn còn là đứa trẻ ăn xin phải chịu đói nhiều ngày.
Tuy nhiên Trần Định cũng không nghĩ nhiều, lập tức lao tới bàn ăn phía trước, phải giải quyết cơn đói này trước đã.
Ngay khoảnh khắc cậu sắp nắm được vào chiếc đùi gà trước mặt, thì một giọng nói rụt rè chợt vang lên trong đầu: " Cậu...cậu chủ, đừng...đừng ăn!"
Là giọng Võ Tam, tại sao tên nhóc này lại ngăn mình ăn?
Trần Định còn chưa kịp phản ứng lại Võ Tam thì cánh cửa gỗ bị mở ra, có người tiến vào, là hai thiếu nữ.
Bọn họ nhìn thấy Võ Tam đang giơ tay có ý định cầm lấy đùi gà, thiếu nữ nhỏ tuổi hơn lập tức quát lớn đầy tức giận:
- Võ Tam to gan, ngươi dám ăn vụng đồ ăn của đại tiểu thư?
Không để Võ Tam mở miệng giải thích, cô gái chớp mắt đã tung người áp sát, một chiêu Bàn Long cước quét thẳng vào eo của cậu.
Quá bất ngờ, Trần Định chỉ có thể trơ mắt nhìn cẳng chân mảnh mai kia quét thẳng vào eo của mình, cậu cắn răng chịu đựng cơn đau sắp ập tới.
Thế nhưng Trần Định lại nghe thấy một tiếng hét thảm từ phía đối phương, cú đá của cô không hề khiến cậu b·ị t·hương chút nào, ngược lại chính cô gái lại bị sự cứng cáp của cơ thể Võ Tam làm đau đớn.
Không dừng lại ở đó, cơ thể Võ Tam lập tức phát động một phản xạ phản công, hai tay cậu nắm chặt lấy cổ chân cô gái mà vặn mạnh.
Thiếu nữ thấy Võ Tam nắm lấy chân mình thì càng bối rối, suýt chút nữa thì mất bình tĩnh mà hét lên, tuy nhiên cơn đau từ cổ chân khiến cô cắn răng vận khí để thoát khỏi đôi tay của cậu.
Thoát khỏi Võ Tam, cô loạng choạng một lúc mới đứng vững được, cô gái lúc này vì đau đớn nên hai mắt đã đỏ hoe, ngấn nước, sự xinh đẹp kia khiến người ta đau lòng, cô ấm ức nói:
- Tên vô lại, ta đã nương tay chỉ muốn đá ngươi ra xa khỏi bàn ăn, vậy mà ngươi lại dùng ngạnh công làm chân ta b·ị t·hương.
Cô vừa nói nước mắt cũng chảy xuống từng dòng, nức nở vừa khóc vừa nói:
- Ta hối hận vì đã cứu ngươi, biết thế ta đã để ngươi c·hết dưới chân núi rồi!
Trần Định nghe vậy đầu lập tức phình to, cậu hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gái này là ai?
Phản xạ cơ thể vừa rồi là thế nào?
Sao Võ Tam lại cần được cứu?
Và căn phòng này, chỗ đồ ăn này không phải của chúng ta?