Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 58: Mộng Hoàn - Tử Yên




Chương 58: Mộng Hoàn - Tử Yên

Trần Định cũng tìm đủ mọi cách để liên lạc với Thẩm Ung và Thiết Cốt, thế nhưng cả hai người bọn họ đều có vấn đề không thể kết nối.

Thiết Cốt giống như bị chú nguyền ở cạnh bên chặn sóng, dù Trần Định có cố gắng thế nào cũng không thể hồi đáp.

Thẩm Ung thậm chí còn trong tình huống nghiêm trọng hơn, lão đã lâm vào hôn mê, trạng thái cũng cực kì xấu, không thể trả lời cậu, có lẽ v·ết t·hương tái phát khiến lão đã sức cùng lực kiệt.

Trần Định nhìn dòng chữ trước cái tên của Thẩm Ung liền vô cùng phiền muộn.

[Phân Thân Thẩm Ung (S)]

[Trạng thái: Nguy Kịch]

Cậu chẳng thể làm gì giúp cho lão, hiện tại chính bản thân còn không ổn định, hệ thống cũng không nắm trọn vẹn.

Trần Định thở dài, cảm thấy thật bực bội, kiếp trước cậu cũng như vậy, cũng chỉ có thể quan sát mọi chuyện chứ chẳng có tư cách mà xen vào.

Chẳng lẽ kiếp này cũng vậy sao?

Thậm chí trong câu chuyện của chính mình, ta vẫn là nhân vật phụ sao?

---

Từ vị trí đang ngồi, Trần Định có thể chiêm ngưỡng được toàn cảnh bầu trời xanh thẳm bao la, như một bức tranh thiên nhiên tuyệt tác, đôi mắt cậu như được mở ra với một không gian rộng lớn và tuyệt đẹp, khiến tâm trạng cậu nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Bầu trời xanh ngát, một vài gợn mây trôi lờ lững, như một màn sơn dầu vẽ nên bởi nghệ nhân tài hoa nhất. Ánh nắng mặt trời tỏa rạng, toả sáng vàng rực trên đỉnh núi, mang đến sự ấm áp và dịu dàng.

Dưới bầu trời xanh, những ngọn núi xung quanh cũng nổi bật với màu xanh của rừng cây, tạo nên một bức tranh hài hòa, đẹp đến nao lòng. Gió nhẹ thổi qua đỉnh núi, mang theo mùi hương của thiên nhiên hoang dã, làm tinh thần cậu tỉnh táo trở lại.

Bên dưới sườn núi, những dải mây trắng, bồng bềnh như những đám bông gòn, ôm trọn dãy núi, tạo nên một cảnh sắc huyền ảo và lãng mạn. Bầu trời xanh trải dài đến tận chân trời, hòa quyện cùng biển mây dưới chân, như lạc vào một thế giới trong mơ.

Trần Định thực sự mê đắm cái vẻ đẹp trước mắt này, có lẽ thế giới này đẹp nhất vẫn là thiên nhiên chứ lòng người nơi này đúng là không thể chấp nhận nổi.

- Nơi này thật đẹp phải không?

Đang mải miên man nghĩ thì một giọng nói nữ giới vang lên đằng sau Trần Định, cậu vô thức gật đầu:

- Thực sự rất đẹp.



Cố gái cà nhắc bước tới ngồi xuống, cố ý cách Trần Định một khoảng, cô đẩy một chiếc hộp gỗ về phía cậu, ngại ngùng nói:

- Xin lỗi, ta lúc ấy hơi vội vàng muốn đẩy ngươi ra nên mới ra chiêu với ngươi, chứ không hề muốn làm ngươi tổn thương.

Trần Định ngẩn ngơ nhìn cô, trong đầu lại hiên đầy dấu hỏi chấm: "HẢ? Cô ta vừa nói gì? Xin lỗi? Tại sao cô ấy lại xin lỗi?"

Thấy Trần Định không nói gì, Lý Mộng Hoàn càng nói gấp gáp:

- Thật sự đấy, ngươi có biết là nếu ta không kịp ngăn ngươi lại, thì ngươi có thể đã gặp nguy hiểm tính mạng rồi.

Trần Định có chút sủng sốt:

- Chỉ vì một món ăn thế mà các cô sẽ g·iết ta.

Tới lượt Lý Mộng Hoàn sửng sốt:

- Không, không,

Nhưng vẻ mặt của cô tỏ rõ vẻ khó xử:

- Hơi khó giải thích thế nhưng thực sự là ngươi có thể c·hết nếu chạm vào số đồ ăn đó.

Trần Định quan sát gương mặt cô thì có thể thấy cô không giống như đang nói dối, cậu cười nói:

- Vậy tính ra là cô đã cứu ta đến tận hai lần đấy nhỉ?

Lý Mộng Hoàn nghe vậy đôi mắt liền sáng lên sự vui vẻ, nhưng vẫn giả vờ bĩu môi nói:

- Biết ngươi khỏe mạnh như vậy thì ai thèm cứu chứ!

Trần Định có chút khó hiểu nhìn Lý Mộng Hoàn, thực sự thì cậu không hiểu lắm tại sao lại có một cô gái với tính cách nhân hậu và thân thiện tồn tại ở thế giới, từ lúc tới nơi này, tất cả phụ nữ đều cực kì có trí tuệ, thậm trí chẳng khác nào ma quỷ.

Trần Định đánh ánh mắt về phía chiếc hộp mà Lý Mộng Hoàn mang tới, cô cũng vội vàng mở nó ra, bên trong là đầy ắp những món ăn xinh đẹp, thơm lừng mà cậu đã thấy trên bàn lúc nãy.

Trần Định lại khó hiểu nhìn cô, nói:

- Vừa nãy cô cản ta ăn, dọa dẫm tính mạng của ta, vậy mà giờ lại mang chúng cho ta ăn là sao?



Lý Mộng Hoàn lắc đầu lia lịa nói:

- Ngươi đừng hỏi nhiều, đồ ăn bây giờ đã an toàn rồi, ngươi cứ việc ăn đi, ta đảm bảo.

Trần Định đang muốn tiếp tục trêu trọc cô gái trước mặt thì đột nhiên từ phía sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Hoàn Nhi, nếu hắn không ăn thì thôi, muội mang thức ăn về cho chó cũng được.

Chưa để cô ta nói hết lời, Trần Định đã vội kéo chiếc hộp lại sát gần mình, anh mắt đe dọa nhìn về phía cô gái mới xuất hiện.

Lý Mộng Hoàn thấy dáng vẻ hung dữ bảo vệ hộp đồ ăn của Trần Định liền bật cười, cô hỏi:

- Ngươi yên tâm, đã cho ngươi thì ngươi cứ việc ăn, ai đòi lại làm gì? Ở đây cũng không ai tranh ăn với ngươi cả.

- Nhưng ta có chút thắc mắc, tại sao ngươi khỏe mạnh như vậy mà lại để đám người Võ gia bắt nạt như thế, cho dù không biết võ, thì ngươi cũng chẳng thể rơi vào tình trạng tới cơm cũng đoạt không nổi?

Lý Mộng Hoàn tò mò.

Trần Định ban đầu cũng thắc mắc y hệt như vậy, thế nhưng vấn đề không phải là không thể đánh nhau, mà là cơ thể Võ Tam lại quá có thể đánh.

Qua hai lần cơ thể được tái sinh, lần một do cậu chủ, lần hai là do Bất Tử Đan thì cơ thể Võ Tam đã trở nên cực kì bất thường.

Mỗi cú đấm của Võ Tam đều có thể đấm toác vỏ cây dày, in dấu tay lên đá tảng là chuyện đơn giản, thậm chí một cú tát có thể dễ dàng đ·ánh c·hết một con sói hoang, thế nên Võ Tam cực kì sợ hãi cậu sẽ vô tình đ·ánh c·hết người.

Nếu người của Võ gia c·hết, chắc chắn sẽ cực kì rắc rối, như vậy sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của cậu chủ và lão Thẩm, mà Võ Tam lại quá ngốc, cậu không nghĩ được cách nào ngoài việc nhẫn nhịn tới khi gặp lại cậu chủ.

Trần Định chỉ biết thở dài trước sự ngốc nghếch của Võ Tam, cậu quả thật không muốn trả lời câu hỏi của Lý Mộng Hoàn, thế nhưng cô gái trước mặt cậu đang nhìn cậu với đôi mắt thật sự khiến người ta không thể không trả lời.

Dưới nắng vàng của bầu trời xanh mát, làn da của cô sáng lên như sứ, những ngọn gió lướt qua đong đưa những lọn tóc của cô, đôi mắt đen láy ẩn sau chúng càng thêm phần nổi bật.

Trong một khoảnh khắc Trần Định giống như bị hút sâu vào đôi mắt ấy, nó giống như một hố đen sâu thẳm, khiến cậu tiến vào một thế giới chỉ có cậu và Lý Mộng Hoàn.

Qua đôi mắt đầy quyến rũ ấy, Trần Định đã quên mất cô gái mít ướt lúc ở phòng ăn, cũng quên mất sự nhận hậu của cô gái nói xin lỗi và cho cậu đồ ăn khi nãy, trước mắt cậu lúc này là sự quyến rũ đầy ma mị.

Không chỉ thế, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt cô giống như ánh sao trời, lấp lánh, biến ảo kì dị, chúng có thể lấp lánh như kim cương rồi lập tức âm u như đêm tối.

Chúng có thể thoáng qua như gió hoặc đọng lại như sương.



Chúng như muốn đào lên những bí mật sâu kín, thậm chí những nỗi đau đã lành sẹo.

Chúng mang đến cảm giác có thể làm say đắm lòng người hoặc dễ dàng làm tan nát trái tim.

Trần Định không thể không trả lời:

- Nhịn bọn họ vì ta sợ sẽ đ·ánh c·hết người.

Lý Mộng Hoàn nghe vậy, ánh mắt càng lung linh đầy vui vẻ, cô cười nói:

- Lí do của ngươi chả thuyết phục gì cả, có mà ngươi sợ bọn họ đ·ánh c·hết mình thì có.

Trần Định vẫn chăm chú nhìn vào mắt Lý Mộng Hoàn, cậu không nói gì nữa mà nhấc tay phải lên đập mạnh xuống bậc thềm đang ngồi.

Với một tiếng rền vang, cú đấm của Trần Định hạ xuống nền đá xanh đầy một cách đầy uy lực.

Nền đá xanh bên cạnh hai người bị nứt ra thành nhiều mảnh nhỏ, tạo ra những vết nứt sâu và rộng.

Một số mảnh đá bị văng ra thật xa, một số mảnh đá khác bị nén lại dưới sức ép của cú đấm, chúng bị nghiền nát thành mảnh vụn.

Bậc thềm bị lõm xuống ở chỗ Trần Định đấm, tạo ra một chiếc hố rõ ràng, có thể thấy cú đấm của cậu đã phá hủy nền đá xanh một cách dễ dàng, và chắc chắn cơ thể người cũng chẳng thể làm khó được nó.

Lý Mộng Hoàn tròn mắt nhìn nắm tay vẫn hoàn toàn nguyên vẹn của Võ Tam, cô cực kì ngạc nhiên với màn biểu diễn vừa rồi, thực sự không thể tin nổi kẻ trước mắt này lại có sức lực mạnh như vậy.

Lý Mộng Hoàn quay đầu nhìn về phía cô gái vẫn luôn đứng phía sau hai người, cô vừa cười rực rỡ vừa nói:

- Đại tiểu thư, muội tìm ra cách giải quyết nan đề của chúng ta rồi.

Lý Tử Yên đứng ngày đó nhưng giống như chưa từng nhìn về phía hai người, cô nghiêng đầu ngắm nhìn những bông hoa, vuốt ve chúng nhẹ nhàng bằng đầu ngón tay, như thể đang trò chuyện với chúng.

Nắng nhẹ chiếu rọi lên Lý Tử Yên, màu sắc xung quanh như rung động, giúp cô ấy tỏa sáng giữa vườn hoa.

Nghe Lý Mộng Hoàn nói, cô không trả lời, thậm chí không xoay người về phía hai người, chỉ nhẹ gật đầu mà thôi.

Lý Tử Yên tiếp tục dạo bước trong vườn, như một linh hồn của thiên nhiên hòa mình vào không gian xanh tươi.

Như biết chủ nhân tới thăm, những chú chim vội vàng hót líu lo trên cành cây, cùng hòa vào tiếng gió rì rào, tạo nên bản nhạc của thiên nhiên êm dịu.

Rồi Lý Tử Yên từ từ rời khỏi khu vườn, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động như khi cô đến, để lại một không gian thơ mộng và đầy dư âm của vẻ đẹp nơi cô.

Lý Mộng Hoàn cũng chăm chú nhìn theo cho tới khi Lý Tử Yên hoàn toàn biến mất sau rừng cây, lúc này cô mới quay sang nhìn Trần Định, cười tít mắt hỏi:

- Huynh có muốn trả ơn cứu mạng của ta không?