đại hội thiên kiêu còn ba ngày nữa là tổ chức mà hôm nay mười đồ đệ đều nhận được thư đến thái âm tông dạo chơi hiển nhiên là muốn bọn họ đến đó.
Phạm Thiên nhìn chín người còn lại không nói gì, chín người đó trong tay mỗi người cầm Mott bức thư trên mặt chẳng ai biểu lộ chút cảm súc nào, Phạm Thiên nhìn bọn họ hơi trầm mặc rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Y biết chín người kia đều không có ý định đi cứu người.
Phạm Thiên một mình với tu vi trúc cơ hậu kỳ từ từ leo lên bậc thang của Thái Âm tông.
Đệ tử thái âm tông nhìn thấy y đều tự động coi như không thấy thậm chí còn chủ động mở kết giới hộ Sơn ra, hiển nhiên đã được báo trước.
Phạm Thiên một mình đi vào.
Mà chín người còn lai mỗi người đều nhìn bức thư trong tay ngẩn người, không biết họ đã nghĩ gì nhưng chín người đều đồng loạt rời đi.
Dưới chân núi có một nam nhân bên hông đeo đao khuôn mặt bị một chiếc mặt nạ kỳ quái che lại, hắn đến trước mặt đệ tử thái âm tông trên tay xuất ra thư mời rồi trực tiếp đi xuyên qua kết giới bước vào.
được một lúc lại có một nam nhân cầm chiết phiến vừa đi vừa phe phẩy một nửa khuôn mặt cũng bị che lại chỉ lộ ra đôi môi đỏ tươi như máu.
cứ như vậy lần nữa lại là một nữ nhân với một chiếc mạn sa che mặt, lần lượt có người đến lần lượt dùng mặt nạ che đi khuôn mặt, nữ thì luôn dùng mạn che mặt, nhưng đều đặc biệt là họ chỉ mặc hắc y giống như những tên sát thủ.
Phạm Thiên lên hết bậc thang cuối cùng thứ đập vào mắt khiến Phạm Thiên tức giận, chỉ thấy Bạch Tuyết bị trói lại trên một cây cột hình chữ thập, cả người bị hoàng kim xích khóa lại mà dưới chân nàng là một cái lò luyện đan to lớn còn đang bị nghiệp hoả thiêu đốt.
một nam nhân mặc hồng y trên khuôn mặt dịu dàng lại bị một tấm vải che đi đôi mắt, như cảm nhận được người đến hắn mỉm cười hướng Phạm Thiên gật đầu.
" thì ra là tiểu đồ đệ nhỏ nhất của đại sư huynh tới thật vinh hạnh " Dạ Cửu Âm cười chào.
Những trong giọng nói lại ẩn chứa sát ý kinh người, Phạm Thiên giờ mới chỉ là tu sĩ trúc cơ hậu kì mém chút bí khí thế của đối phương miểu sát, cũng may hệ thống nhanh chóng mở bảo hộ.
Dạ Cửu Âm nhìn thấy thế hơi kinh ngạc.
Hắn lại nhìn Bạch Tuyết đang bị treo trên thập tự giá nhẹ nhàng nói " nàng bị bản tọa bắt lại là bởi vì nàng đã thức tỉnh Hàn Ly hỏa, lại hàn hoả này có chỗ tốt với thân thể của ta các ngươi biết cho ta luyện nàng chứ"
Lời hắn nói là các ngươi chứ không phải ngươi Phạm Thiên nghe vậy quay đầu nhìn về phía bậc thang thấy có chín người đeo mặt nạ hoặc mạn che mặt trên người một thân đồ đen đang đứng sau lưng y từ lúc nào.
Phạm Thiên " … "
Nếu quyết định đến thì sao phải để y một mình leo thang chứ thật ức chế.
Bạch Tuyết bị treo trên lò luyện đan lúc này mới mơ màng tỉnh dậy, nàng ngẩng đầu nhìn thấy mười bóng dáng mơ hồ, có người cao gầy đeo kiếm có người thon dài tuấn tú, có dáng người thì mềm mại như của nữ nhân, và điều đặc biệt là nàng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhỏ trong đoàn người, chỉ có bóng dáng nhỏ con này không mặc đồ đen.
Khi nhìn họ Bạch Tuyết đột nhiên muốn khóc.
Kiếp trước trải qua một đời đau khổ cắn răng lạnh lùng bước lên con đường không ai dám đi một mình phi thăng, lại vô tình đắc tội người khác bị giết đến chết, một kiếp nữa sống lại chỉ mong có thể âm thầm tăng lên thực lực trở lại báo thù.
Nhưng khi nhìn thấy những người đồng môn Bạch Tuyết đột nhiên nhớ đến một câu nói của mẫu thân trước lúc chết.
" Tuyết nhi, con người sẽ không thể sống trong cô độc được, đều đó sẽ chỉ làm cho người đó từng bước đi vào vực sâu không lối thoát, đôi khi hãy học cách bước ra dù thứ nhận lại được là nỗi đau cũng sẽ tốt hơn khi một mình bước vào vực sâu vô tận "
Kiếp trước nàng đã từng bước ra rất nhiều bước, mỗi một bước cũng chỉ là nỗi đau khiến nàng gần như chết lặng.
Kiếp này nàng Không bước về phía ánh sáng nữa mà lần này nàng muốn bước về phía bóng tối vô tận.
Thời gian như quay trở lại nàng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi một mình run rẩy chạy mò mẫm bước vào bóng tối, một nơi tối đen nàng càng đi càng run rẩy nàng sợ hãi, đến sau này nàng cũng dần chết lặng, theo thời gian trôi qua thân ảnh lúc nhỏ cũng từ từ cao lên thân hình cũng nẩy nở trưởng thành mái tóc vốn màu đen đã từ từ trở thành màu trắng như tuyết.
Bạch Tuyết không biết bản thân đã đi trong bóng tối bao lâu đến khi đôi chân không thể đi tiếp được nữa nàng ngã gục xuống đất nhưng vẫn cố chấp bò đi, dù có ra sao nàng cũng muốn biết dưới vực sâu vô tận có phải thật sự là địa ngục hay không?
để khi nàng đã thoi thóp thì có một tia sáng đang lay động giống như một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cho tia sáng đó vụt tắt.
Bạch Tuyết cố gắng che chở ánh sáng lấp loé kia lúc này nàng mới thấy nơi mình đang nằm chính là một vùng trời trong xanh tiếng chim hót hoa nở cũng với những con gió nhẹ nhàng thổi qua.
Tia sáng yếu ớt lúc này không còn mong manh nữa mà đã biến thành một mặt trời nhỏ, nước mắt của Bạch Tuyết rơi xuống từ trong hốc mắt lăn dài trên má, nàng đã dành cả một đời để theo đuổi ánh sáng nhưng để cuối cùng thứ nhận lại được là bóng tối vô tận.
Lần này nàng lại dùng một đời chạy về phía bóng tối đi mãi đi mãi cuối cùng thứ nhận lại được là ánh sáng của sự hi vọng.
Bạch Tuyết nhìn những đồng môn vô thức nói " ta muốn được sống ta đã đi hết đêm đen cuối cùng ta cũng thấy được ánh sáng của chính mình "
Dành cả đời để đi theo ánh sáng thứ nhận lại được là bóng tối, lần nữa lập lại nàng một mình bước vào bóng tối bản thân quay lưng lại với ánh sáng nhưng thứ chân chính nhận lại được chính là ánh sáng.
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không tới…
Phạm Thiên nghe vậy hơi mở to mắt bởi vì âm thanh thông báo của hệ thống đã nhắc nhở y rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong khi Bạch Tuyết vẫn còn đang bị treo trên lò luyện đan.
" chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh nhân được phần thưởng Cửu Huyền mời tiến hành xác nhận và nhận thưởng "
Cảm súc của Phạm Thiên hơi lạ, thứ mà hệ thống muốn y cứu đó chính là nội tâm của Bạch Tuyết.
" Tên: Bạch Tuyết
Thân phận: cường giả trọng sinh ( kẻ chạy theo bóng tối) ( kẻ nhận lại quang minh)
…
Nhìn đến thông tin của nàng Phạm Thiên hơi ngẩn bởi thuộc tính kẻ nhận lại quang minh này vừa mới có.