Bởi theo lời hệ thống Phạm Thiên phải trong vòng ba năm đột phá đến kim đan kỳ, vậy nên y vừa về đã trực tiếp bế quan.
không thèm đi thăm Đại sư huynh hay nhị sư tỷ bọn họ.
Trong lúc Phạm Thiên đang bế quan thì một năm sau thanh vân tông nhận được tin tức bát đồ đệ của chưởng môn bị thái âm tông bắt được.
điều này khiến cho sắc mặt của các chưởng lão cao tầng của Thanh Vân tông điều khó coi, mười một đồ đệ của chưởng môn đều là thiên kiêu tuyệt thế, cũng là trụ cột tương lai của Thanh Vân Tông vậy mà lại để cho Thái âm tông bắt được.
Ngu Hoà Cảnh sắc mặt lạnh lùng nói " tên súc sinh đó còn ghi thù về việc năm đó, nhìn đi nó còn muốn mười người đồ đệ của chưởng môn tự đi cứu người, đây rõ ràng là tức giận về sự việc năm đó mà "
Diêm Càng và Đăng Kỷ trưởng lão đều im lặng.
Hương Giang Nữ chưởng lão duy nhất khoanh tay trước ngực nói " bây giờ phải nghỉ cách đi đã không thể để mười đứa trẻ đó đi được, năm đứa đầu thì còn đỡ, năm đứa út thì không tốt lắm nhất là tiểu thập nhất vừa mới đạt trúc cơ mà thôi "
Tâm Thiền thấp giọng ho khan " các huynh tỷ đang nói chuyện gì vậy ta nghe không hiểu ";
Bốn người im lặng một lúc không ai mở miệng.
Tâm Thiền lại ho khan.
Lúc này Thanh Vân tử như lấy hết khí lực nói" đệ có biết vì sao thân thể cứ đệ luôn yếu ớt nhiều bệnh như vậy không?"
Tâm Thiền nghiêng đầu " không phải do lúc nhỏ ta rơi xuống hố vào ngày đông lạnh sao? "
Thanh vân tử lắc đầu nhẹ giọng kể lại.
" Ba ngàn hai trăm năm trước Hoa Phương đại đế thu nhận sau người đồ đệ, đại đệ tử tên là Thanh Tuyệt, nhị đệ tử tên là Đăng Sát, tam đệ tử tên là Giang Hương, tứ đệ tử tên Diễm Yểm, ngũ đệ tử tên Tâm Thiền, lục đệ tử tên Dạ Cửu.
Sáu người này được gọi là lục Nguyệt thiên sát là sáu người có thiên phú mạnh nhất bấy giờ, chỉ trong vòng trăm năm ngắn ngủi đã là tu sĩ Nguyên Anh, một ngày nọ nhị đệ tử gặp được một nam nhân, người này ngũ quan như thư sinh nói chuyện rất vui tai, nàng thường xuyên lén lút gặp gỡ tên thư sinh họ Từ đó, một lần bị Lục đệ tử phát hiện, lúc đó quy định của thanh vân tông còn rất nghiêm khắc, nghiêm cấm các đệ tử yêu đương.
Lúc đó bị phạt hiện lục đệ tử vốn không định nói cho sư phụ biết, nhị đệ tử cũng tin tưởng tiểu sư đệ, nhưng vài ngày sau chuyện nàng lén lút gặp nam nhân đã bị sư phụ biết được, sư phụ phạt nàng bế quan trăm năm để tĩnh tâm buông bỏ đoạn tình cảm này.
Mà Tam đệ tử vốn là một tên thô kệch hung ác, hắn luôn làm mọi việc tùy theo ý mình không nghi lời sư phụ, một lần hắn đánh bị thương đứa con trai thứ tám của ma tôn khiến lão tức giận đã đến trước kết giới của thanh vân tông để chất vấn, tam đồ đệ lúc đó con không cho là mình đã làm sai không chịu nhận lỗi luôn trốn trong tông môn mấy năm.
Hai tháng sau đó ngũ đệ tử và tiểu đệ tử cùng nhau đến hắc mộc sâm lâm tìm hắc thủ thạch để luyện khí, nhưng hai người họ không cẩn thận đã bị người của ma tộc ám toán, ma tôn tức giận nên đã sai thủ hạ canh trừng ở các nơi trên núi thanh Vân tùy thời giết chết đệ tử trong tông, hai người không cẩn thận bị chúng độc, ngũ đồ đệ bị độc tố vào trong mắt nên hai mắt hoàn toàn phế trở nên mù loà, còn tiểu đồ đệ thì đỡ hơn chỉ bị dính chút ở trên tay, sau khi hai người trở về đã nhiều lần gặp ám toán, lúc hai người nữa sống nữa chết trở về thì tứ đệ tử đã trực tiếp móc mắt của tiểu đồ đệ ra thay cho ngũ đồ đệ ".
" đây là lý do " Thanh Vân tử thở hắt ra một hơi.
" sở dĩ thân thể đệ ốm yếu nhiều bệnh là do chất độc ảnh hưởng, còn vì sao đệ không có ký ức thì lúc đệ bị trúng độc có ảnh hưởng đến phương diện ký ức "
Tâm Thiền thất thần lão đảo trở về trong phòng, trên khuôn mặt bệnh trạng là ánh mắt mờ mịt cùng khiếp sợ.
Y nhắm mắt lại nằm trên giường từ từ chìm vào giấc ngủ.
" ngũ sư huynh ta ngửi thấy mùi hương rất khó chịu có phải chỗ Hắc thủ thạch này có vấn đề hay không " một thiếu niên tuấn tú hướng hắn dò hỏi.
Tâm Thiền nghe thấy mình đáp lại " chắc là động vật nào đó tiểu bậy thôi không sao đâu để ta lấy hắc thủ thạch xuống"
Thiếu niên gật đầu đứng ở một bên cảnh giác nhìn xung quanh.
Tâm Thiền đưa tay lên quẹt lên trên hắc thủ thạch rồi bỏ gần mũi ngửi ngửi, nhưng khi ngón tay đặt gần mũi một luồng ma khí lắp tức bay vào trong mắt hắn.
" aaa mắt của ta …" Tâm Thiền đau đớn nằm lăn trên mặt đất.
Dạ Vô Cửu lo lắng chạy đến quan sát, khi chạm vào tay của Tâm Thiền hắn lập tức rụt tay lại trên bàn tay trắng nõn đã có mấy vết thương do ma khí ăn mòn.
Hắn lập tức đánh ngất Tâm Thiền cố gắng cõng người chạy về, lúc đó hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.
Hắn không nghĩ tới quảng đường trở về lại có nhiều ma tu vây giết như vậy, hắn lại nhớ đến chuyện tốt mà tam sư huynh đã làm trong lòng không khỏi trầm xuống, tam sư huynh giết con trai của ma tôn, bây giờ ma tôn đang trả thù người của Thanh Vân tông.
Lúc vừa về đến sơn môn vừa mới nói lý do chưa kịp thở dốc thì hắn đã bị người đánh ngất đi, lần nữa tỉnh lại hắn đã không nhịn thấy gì. đã vậy còn bị trục xuất khỏi tông môn.
( các chưởng lão lúc nhỏ là lấy tên khác nha)