Thuyền bay cất cánh sau ba ngày chuẩn bị, chiếc thuyền to lớn giống như một ngọn núi đang bay trên trời, mà trong khoang điều khiển có rất nhìu đồ đằng trận pháp nếu không am hiểu người nhìn vào sẽ chỉ thấy hoa mắt, Phạm Thiên chính là cái loại không am hiểu người đó.
Chỉ thấy Hương Giang chưởng lão vào trong khoang đều khiến đến mỗi một mắt trận đặt xuống linh thạch thượng phẩm, nhìn nhìn khiến Phạm Thiên có chút đau lòng, một chiếc thuyền lớn có hơn chục cái trận pháp, và mấy trăm cái mắt trận, toàn một đám phá gia a…
Phạm Thiên quay trở lại trong phòng nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa rất nhẹ, Phạm Thiên xuống giường nhìn người đến không ngạc nhiên lắm con có loại cảm giác quả nhiên là vậy.
" Cửu sư huynh, huynh đến đây làm gì?"
Lâm Quan Nguyệt tỏ vẻ thương tâm ôm ngực " có mấy ngày không gặp mà đệ đã không nhận sư huynh rồi, sư huynh hảo thương tâm a "
Phạm Thiên đến cũng có chút cạn lời, Lâm Quan Nguyệt chính là cái dạng này người, chẳng bao giờ chịu đứng đắn, đương nhiên đó chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Hắn lại bình tĩnh nói " đệ cảm thấy vì sao chúng ta phải đi cứu Bạch Tuyết người này?"
Lâm Quan Nguyệt không có gọi là sư tỷ mà gọi thẳng tên của nàng đều đó có nghĩa hắn không thích diễn nữa.
Phạm Thiên ngồi trên giường cười nói " chẳng lẽ huynh không thắc mắc vì sao tỷ ấy lại một mình đến bắc vực xa xôi nguy hiểm sao, hơn thế nữa vì sao tông chủ Thái Âm tông lại muốn đem nàng luyện đan, với lại huynh không hứng thú chuyện xưa của các chưởng lao a?"
Lâm Quan Nguyệt nghe một tràng dài như vậy có chút động tâm, hắn không thích nghe cái gì chuyện xưa, thứ hắn để ý chính là vì sao Bạch Tuyết lại bị đem làm dược liệu để luyện đan.
Nếu biết rõ chắc chắn sẽ có được thành tựu.
Phạm Thiên cười híp mắt nhìn Lâm Quan Nguyệt, y biết những sư huynh sư tỷ của mình sẽ không có hứng thú với chuyện xưa.
Mỗi người đều có một mục tiêu riêng, đề phòng phản bội là một phần của thế giới này, kẻ thông minh sẽ lựa chọn phản bội người khác chứ không bao giờ chịu để người khác phản bội mình.
Trong mười người đồ đệ này đều mang đề phòng với đối phương lớn hơn sự tín nhiệm, bởi mười người họ ai cũng thiên phú trắc tuyệt người này giỏi hơn người kia, trong mắt người khác bọn họ là thập đại thiên kiêu, nhưng trong lòng họ đều biết, người càng nhiều tài nguyên được chia càng ít.
Hương Giang đứng ở bong thuyền tầm mắt mơ hồ nhìn về bắc vực.
Năm đó sáu người bọn họ đều là thiên kiêu một thế bây giờ lại như thế này.
Tầm mắt nàng mơ hồ nhớ lại.
" nhị sư tỷ, đại hội thiên kiêu năm nay sáu người chúng ta nhất định phải làm cho thanh danh của Thanh Vân tông vang xa cả đại lục này "
Thiếu niên dương quang đứng ngược nắng trên môi là nụ cười thật tươi.
Dạ Cửu năm đó cũng chỉ là một thiếu niên không màng thế sự là một tiểu sư đệ khiến người lo lắng.
Giang Hương trên mặt mang theo nét cười vỗ đầu Dạ Cửu " đệ đó, suốt ngày lông bông như vậy không sợ bị người đuổi đánh "
" nhị sư tỷ sao tỉ có thể nói đệ như vậy được, đệ là một nam tử hán đó "
Giang Hương gật đầu ứng thanh liên tiếp.
aaaa mắt của ta sư tỷ cứu ta cứu cứu ta "
" nhị sư tỷ vì sao lại đối sử với ta như vậy, tại sao lại móc mắt của ra, tại sao?" nụ cười trên mặt thiếu niên đã biến mất mà thay vào đó là sự thất vọng tột cùng.
Giang Hương nhìn thấy thấy thiếu niên lại lần nữa mỉm cười trong lòng cảm thấy khó chịu, đôi mắt cứ thiếu niên đó sẽ không cong cong lên khi cười nữa, mà thay vào đó là hai hốc mắt đầy máu tươi.