Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 6: 6: Cậu Thấy Thư Viện Harvard Lúc 4h Sáng Chưa




Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Thẩm Nộ, người đúng như tên, là người bốc đồng và dễ cáu kỉnh.

Cố Phóng Vi vừa nói xong liền tức giận, "ành" một tiếng đứng dậy, cầm lấy cái ghế định ném về phía Cố Phóng Vi!

Ghế học sinh của trường trung học số 7 Thanh Mặc là thiết bị tiêu chuẩn, có khung bằng sắt và thân bằng gỗ cứng, khá nặng, một khi va phải người thì hậu quả rất khó tưởng tượng

Thẩm Nộ cao lớn vạm vỡ, khi cậu ra dùng một tay nhấc chiếc ghế lên, bên dưới đã có những cô gái đang la hét, Trần Viên Viên, Khúc Kiều và một vài nam sinh ở phía sau đều lao lên can.

Tuy nhiên, trước khi họ đến, Cố Phóng Vi đã trở tay chống lại đem ghế đẩy về hướng ngược lại, hung hang áp Thẩm Nộ lên bảng đen!

Bốn chiếc chân ghế vừa vắt qua cổ Thẩm Nộ, đập mạnh vào bảng đen, tạo ra những vết lõm nhỏ.

Cảnh tượng này thậm chí nhìn qua có chút buồn cười —— Thẩm Nộ cả đầu giống như bị xiềng xích, không thể động đậy, chỉ có thể dùng hết sức phá vỡ cái ghế, cố gắng thoát khỏi loại khống chế này. Cậu ta đỏ mặt, không ngừng chửi bới: "Con mẹ mày, Cố Phóng Vi, trong nhà có ít tiền dơ bẩn ghê gớm lắm sao, bố *** cả nhà mày..."

Nhưng dù cậu ta có cố gắng thế nào, gân xanh nổi lên, nhưng không có cách nào để lay chuyển Cố Phóng Vi một chút.

Cố Phóng Vi một tay chống đỡ ghế, lộ ra vẻ lười biếng: "Chuyện này không liên quan gì đến nhà anh, thấy chú em kích động như vậy, anh có thể bảo người nhà đến đón chú. Nhưng bố mẹ anh không có sức lực để nuôi thêm một đứa con trai, chú xuống vế hơn chút. Gọi một tiếng ông bà đi, anh có thể miễn cưỡng nói với chú, sở dĩ lên bảng như một tên ngu không phải vì chú không có tiền, mà là vì chú quá yếu."

Sự việc kết thúc với âm thanh lớn của chiếc ghế va vào bảng đen, khiến giáo viên chủ nhiệm của lớp 26 bên cạnh hoảng sợ, cuối cùng đã thu hút được thầy tổng phụ trách.

Hai học sinh đều có lai lịch, cũng không tổn thương đến người nào, tổng phụ trách theo thói nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng thả bọn họ trở về.

Chỉ có Tống Lê, phó chủ nhiệm vẻ mặt cay đắng đi tới nhắc đến người nào đó.

Ông hỏi Cố Phóng Vi: "Cố thiếu gia, Cố đại gia, tháng này là lần thứ mấy rồi?"

Cố Phóng Vi suy nghĩ một chút: "Lần thứ hai, hôm nay mới là ngày thứ hai. Không nhiều lắm đi."

Tống Lê hít một hơi thật sâu: "Anh vừa mới ra khỏi văn phòng hiệu trưởng ngày hôm qua... anh có thể bình tĩnh cho tôi trong khoảng thời gian này được không?"

Cố Phóng Vi: "Ừm ừm."

"Còn ừm nữa, ừm hả?!" Tống Lê cảm thấy chứng đau nửa đầu của ông lại sắp tái phát, ông tự nhắc nhở mình đang tu tâm dưỡng tánh, "Tôi quên nói cho anh biết, ngươi từ lớp 11 cấp ba đến nay đều chưa giao bài tập đông và hè, phải làm bù trong vòng hai tháng, nếu không anh sẽ bị bị đuổi học."

Trước khi Cố Phóng Vi có thời gian để nói, Tống Lê đã nheo mắt lại: "Quy định mới, tôi không có biện pháp. Còn cái bảng đen đó..."

Cố Phóng Vi liếc nhìn Thẩm Nộ quay trở lại lớp học: "Hắn có tiền, hắn sẽ trả."

Tống Lê: "..."

Thẩm Nộ: "...???"

Chưa từng thấy qua người trơ trẽn như vậy!

Lộc Hành Ngâm đang ăn sáng với Trần Viên Viên và Khúc Kiều.

Trần Viên Viên vui vẻ buôn chuyện với lớp bên cạnh: "Đừng nhìn anh Phóng Vi trông giống như một hoa khôi của trường, haizz, ai biết cậu ta giấu quả tạ trong hộc bàn?

"Đu, nổi khùng tới như vậy mà." Nam sinh lớp bên cạnh cũng phối hợp.

"Thẩm Nộ làm gì vậy..."

"Nói ra thì dài lắm..."

Trần Viên Viên rất có thiên phú trong việc tả tướng mạo, thật tuyệt vời khi mà so với Cố Phóng Vi— Thẩm Nộ chỉ có khuôn mặt vuông nhỏ nhắn, đôi tai của cậu ta cực kỳ to, từ "quả tạ" rất sống động và chọc căn tin tràn ngập tiếng cười.

Lộc Hành Ngâm lắng nghe, trên môi nở một nụ cười, yên lặng ăn. Nhà họ Hoắc không đưa tiền tiêu vặt cho cậu, mà nạp một số tiền lớn vào thẻ trường của cậu. Tiền có thể được sử dụng trong nhà ăn và căng tin trong khuôn viên trường, nhưng không phải ở những nơi khác.

Thanh Mặc ở những nơi khác không tốt, nhưng nhà ăn thì khá tốt, theo khoảng cách từ tòa nhà giảng dạy ba cấp cao hơn, nó được chia thành hai nhà ăn lớn và nhỏ, tổng cộng có sáu tầng, và mỗi tầng đều có món đặc sắc.

Cậu mua một bát mì Lan Châu, thêm một phần thịt bò và một quả trứng hổ ướp, đồng thời mua thêm một ổ bánh mì dừa.

Gắp một đũa mì, sợi mì trắng bóng, mềm dai, thấm đẫm nước dùng đậm đà, có những miếng ớt chiên rất thơm nổi trên mặt nước trong tô mà không hề ngấy, dậy mùi thơm đã miệng.

Cậu ăn rất lịch sự, nhưng lại ăn rất nhanh, thậm chí còn húp cạn cả bát nước mì.

Khúc Kiều có chút sửng sốt: "Không nhìn ra cậu có thể ăn rất tốt a, tiểu học bá."

Lộc Hành Ngâm cười nói: "Tớ trước đây thường xuyên bị bệnh, cái gì cũng không được ăn. Lớn lên liền them."

Khi đó chỉ có sợ chết, nghe người hàng xóm phổ biến khối u trong não là bệnh gì: ổ bệnh khó trị, một khi vỡ là chết; vị trí khối u rất nguy hiểm, phẫu thuật cắt bỏ đã dạo quỷ môn quan. Cơ thể cậu vốn đã yếu ớt, tương đương với việc thêm xiềng xích nặng nề trên người.

Không thể ăn cay, không thể tiếp xúc với rượu, không thể cảm lạnh, không thể quá nóng... Sống trong sợ hãi, thứ duy nhất cậu tiếp xúc lâu nhất chính là các loại thuốc bắc kỳ lạ, ở trong cái sân nhỏ đổ nát mà cậu được dặn là không được bước ra khỏi đó.

Sau đó, Lộc Hành Ngâm thậm chí có thể phân biệt được mùa nào cỏ khổ sâm đắng nhất hay cửa hàng thuốc bắc nào có các loại thảo mộc lâu đời nhất.

"Vậy ngươi hiện tại khỏe không?" Khúc Kiều hỏi.

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc: "Khá ổn."

Thực ra không tốt, đó chỉ là thay đổi một cách sống khác.

Trần Viên Viên đang vui mừng rạng rỡ, đột nhiên bị tát vào đầu: "Đang nói cái gì vậy?"

Trần Viên Viên nhìn lên thì thấy rằng đó là Cố Phóng Vi, ngay lập tức nở một nụ cười ấm áp: "Ai da Anh Phóng Vi, cậu tới rồi, mau mau ăn nè, tan học căng tin sẽ đóng cửa, đừng để đói."

Nhỏ rất chân chó hỏi:"Tớ múc cơm cho cậu ăn, anh Phóng Vi?"

Cố Phóng Vi không thậm chí nhìn nhỏ, hắn chỉ lấy thẻ căn tin trường của mình rồi đi đến cửa sổ.

Lộc Hành Ngâm đặt đũa xuống và ngước mắt lên.

Bây giờ đã là 7 giờ 55 phút, căn tin cũng đã qua giờ cao điểm, học sinh lớp Ánh dương đa phần ăn rất nhanh, chỉ cần năm phút là xong, chỉ có những bạn lớp 27 mới có thể tụ tập cùng một bàn ăn để trò chuyện,

"Một chai sữa dừa, một quả trứng gà, một cái bánh bao sừng trâu."

"Được, tổng cộng bảy tệ."

Cố Phóng Vi nhìn dì trong nhà ăn giúp hắn lấy đồ ăn, đặt thẻ trường lên máy quẹt thẻ, chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng thay lời nói: "Chờ một chút, xin lỗi, không còn nữa."

Máy quẹt thẻ màu đỏ hiện số dư: "298".

Không phải không đủ tiền mua, chỉ là với số dư này, bỏ ra bảy tệ cho một bữa sáng là quá xa xỉ.

Hắn nhìn nó một lúc, sau đó trực tiếp lấy một chiếc bát rỗng và một đôi đũa đã khử trùng từ tủ khử trùng, duỗi đôi chân dài và ngồi vào bàn ăn.

Cố Phóng Vi đang mỉm cười ở đó, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chớp chớp đầy ác ý: "Ta không có tiền, chúng ta đi cướp đồ ăn của ngươi đi."

Khúc Kiều cười: "Hoa khôi, cậu nổi điên gì vậy? Ngân hàng không có tiền thì tôi tin cậu mà không có tiền gì, muốn ăn của bọn tôi thì nói thẳng!"

Trần Viên Viên ngay lập tức đưa ra nửa bát mì hoành thánh của mình.

Cố Phóng Vi không chút lịch sự, hắn cướp một miếng thịt bò ở đây và một miếng ngô ở đó, và đổ đầy cái bát rỗng của mình. Duỗi đũa qua lại, dừng lại trước mặt Lộc Hành Ngâm.

Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên và nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt đen trong veo.

Đáy bát của cậu sạch sẽ... vừa mới ăn cạn nước.

Trần Viên Viên làm ầm lên: "Hoa khôi, dạo này cậu bị sao vậy, tớ phát hiện cậu rất quan tâm đến bạn học mới, siêu dịu dàng luôn... cậu có phải gay không?"

"Không." Cố Phóng Vi rút lại đũa của hắn, "Cậu ta ăn quá sạch sẽ."

Sau khi ăn xong, Cố Phóng Vi không quay lại lớp như thường lệ.

Một nhóm người chia tay trên đường trở lại trường học.

"Anh Phóng Vi đi đâu đó?" Trần Viên Viên đuổi theo nói chuyện phiếm, dáng vẻ muốn hầu hạ, "Anh nhớ về sớm nhé!"

"Chịu thôi, sợ hôi khôi đi rồi Thẩm Nộ làm phiền nữa."Khúc Kiều than vãn: "Cậu đi theo hắn đi."

Cố Phóng Vi nghe thấy, từ xa đáp: "Quầy bán quà vặt."

Có lẽ là bởi vì ăn xong hơi nóng, cho nên Cố Phóng Vi cởi đồng phục học sinh, tùy ý khoác lên vai.

Đồng phục học sinh của trường trung học số 7 Thanh Mặc không phải là trang phục thể thao truyền thống, được chia thành hai mùa hè và thu, mùa hè là đồng phục áo sơ mi trắng và vest đen, mùa thu là áo khoác sừng trâu màu đen.

Cố Phóng Vi mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng có cổ cao.

Kiểu áo len này rất quyến rũ, đường cong ở eo và lưng vừa vặn, đường nét uyển chuyển tự nhiên, chỉ vì hắn cao nên càng cao và đẹp trai. Ngay cả khi đó chỉ là bóng dáng, đủ để người ta thể nhanh chóng nhận ra trong đám đông.

Tiết đầu tiên là sinh học, là tiết của giáo viên chủ nhiệm ban đầu.

Chủ nhiệm không có, giáo viên dạy thay là lớp bên cạnh, làm theo lệ viết tiến trình học lên bảng, sau đó quay về văn phòng, để lớp 27 tự học.

Lộc Hành Ngâm đã dành hai mươi phút để đọc nội dung trong sách giáo khoa, sau đó viết xong và sửa các bài tập phù hợp.

Bàn phía sau vẫn trống.

Trần Viên Viên đang bị cậu lôi kéo, đang gặm sách giáo khoa sinh học trong sự đau đớn tột độ, khi Lộc Hành Ngâm đột nhiên hỏi: "Có phải hiệu sách của trường ở phía bắc của nhà ăn không?"

Trần Viên Viên nghĩ một lúc: "Đúng vậy, cậu hỏi làm gì thế?."

"Muốn mua một ít đề luyện tập lớp 10, bổ khuyết cơ sở." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng hỏi, "Bây giờ tớ sẽ đi qua cửa sau, giáo viên có phát hiện không?"

Trần Viên Viên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng — điều ngạc nhiên là cô nàng hiểu Lộc Hành Ngâm có ý gì: Cậu muốn trốn học để mua sách.

Điều đáng mừng là cậu học sinh giỏi này đã biết trốn học! Lợi dụng thời gian rác rưởi, đáng ngưỡng mộ!

Trần Viên Viên ngoài việc ngạc nhiên một cách thích thú còn có chút lo lắng rằng mình đã dạy hư Lộc Hành Ngâm, nhưng Lộc Hành Ngâm đã tự mình chứng minh rằng: Nhỏ không hề gây ra điều đó.

Mở cửa quan sát từ trái sang phải, nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại sau lưng, ưỡn ngực nhìn lên một cách bình tĩnh tự tin - với thần thái này, ai dám tin rằng cậu ta chưa từng cúp tiết?

Trần Viên Viên vẫn còn nghi ngờ vào hai mắt mình, trong vòng hai giây, Lộc Hành Ngâm đụng phải Tống Lê đang từ trong góc đi ra—— Tống Lê đang định mở cửa sổ cửa sau để kiểm tra tình hình của các học sinh.

Tống Lê: "?"

Trần Viên Viên, người đang ngồi xem gió ở cửa sau: "?????!!!!!!"

Đây là loại debuff học sinh giỏi gì vậy?? Cá mặt trăng [1] cũng không nhanh tới vậy!

[1] Cá mặt trăng có thân hình bầu dục tròn, rất dẹp phần bên nền bơi rất chậm. Ở internet bên Trung có đăng một bài về con cá mặt trăng bơi không nổi nằm lật ngửa, ở đây chỉ sự tự hại bản thân.

Lộc Hành Ngâm khẽ nói: "Em cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ bị hạ đường huyết, em muốn xin phép thầy xin nghỉ, tới phòng y tế để lấy đường glucose."

Tống Lê ngay lập tức tin tưởng cậu: "Được, em đi đi, nếu cảm thấy không khỏe, đừng ép buộc mình."

Trong vài ngày qua, ông đã cố ý quan sát biểu hiện của Lộc Hành Ngâm. Kể từ khi Lộc Hành Ngâm đến, số người trong lớp nghiêm túc nộp bài tập đã tăng lên. thay đổi từ hai thành ba, điều đó chứng tỏ rằng phán đoán ban đầu của ông đối với Lộc Hành Ngâm là đúng: là một hạt giống tốt.

Và hiếm hơn nữa là một học sinh nghiêm túc.

Lộc Hành Ngâm sau đó bước xuống.

Trần Viên Viên lập tức quay về chỗ ngồi, thấp giọng thở dài nói với Khúc Kiều: "Mẹ kiếp, lợi hại, năng lực phản ứng tại chỗ này... Xứng đáng là học bá!

Toàn bộ sân trường an tĩnh, chỉ có ba hoặc hai hoặc hai học sinh trống tiết đến đọc sách trong cửa hàng.

Sau khi Lộc Hành Ngâm hỏi, bà chủ nói với cậu: "Bạn học, không thể sử dụng thẻ trường ở đây, chúng tôi chỉ chấp nhận tiền mặt."

Bây giờ Lộc Hành Ngâm không còn một xu dính túi, cậu rời khỏi hiệu sách và mở điện thoại của mình lên để xem..

Trường trung học số 7 Thanh Mặc ban đầu không cho phép học sinh mang điện thoại di động, nhưng Hoắc gia đã đưa nó chocậu, vì vậy cậu liền dùng.

Vì phải nghỉ học dài hạn để điều trị bệnh, cậu không có nhiều bạn bè ở thành phố Đông Đồng. Các diễn đàn trực tuyến được truy cập thường xuyên nhất là một số diễn đàn về tài liệu học tập, ngoài ra còn có một nhóm trò chuyện bí ẩn.

Tên của cuộc trò chuyện nhóm bí ẩn này rất súp gà, được gọi là "Cậu thấy thư viện Havard lúc 4h sáng chưa?".

Cậu vừa lên mạng, chủ nhóm [Giám đốc Đại học Caledon] lập tức trò chuyện riêng với cậu: "Nai con nhỏ, đã lâu không lên mạng, cậu có thể nhận việc không? Kỳ thi tháng của trường nghề thành phố S, không kiểm tra người thi, mỗi người 300 tệ. Nếu là việc nhỏ thì là làm bài tập về nhà. Nếu nhận đơn hàng lâu thì 3.000 tệ bao gồm một học kỳ. Tôi chỉ nhận được 300 nhân dân tệ. Thế nào?"

Lộc Hành Ngâm gõ.

[lxy: Không nhận, tớ tới giao dịch. ]

[Hiệu trưởng Đại học Garyton: A! Thật đáng tiếc. Nhưng cậu muốn đăng cái gì? Anh sẽ đặt hàng đầu cho cậu. ]

[lxy: Hạn ngạch thẻ khuôn viên trường trung học số 7 Thanh Mặc được đổi lấy tài liệu bổ trợ giảng dạy tất cả các môn học lớp 10, thẻ giao dịch chỉ giới hạn ở học sinh trường trung học số 7 Thanh Mặc. Không có giới hạn đối với các loại tài liệu bổ sung, trước khi giao dịch cần lựa chọn đề. ]

[ Hiệu trưởng đại học Garyton: Nai con, chuyện cậu khó nha, nhưng tôi sẽ thay cậu ghim nó lên đầu, có tin tức gì sẽ cho cậu biết ngay. ]

[lxy: Cảm ơn. ]

Lộc Hành Ngâm cũng biết rằng thông báo này giống như một trò lừa đảo, dù sao thì bình thường sẽ có rất ít người sử dụng hạn mức thẻ của trường để giao dịch.

Cậu rời hiệu sách, trở lại lớp học, dọc đường đi ngang qua phòng y tế, mua một thanh đường glucose.

"Ông chủ mang đến hai thùng mì trứng, một gói năm tệ, một hộp viên sủi vitamin C."

"Hai thùng?" Ông chủ hơi nghi hoặc, nhưng vẫn mang ra cho cậu, vừa vặn. Sau khi tính toán, tổng 29 tệ.

Một thùng mì trứng có hai mươi tám gói, nếu mỗi ngày ăn ba gói, hai thùng cũng chỉ dùng được nửa tháng.

Cố Phóng Vi buổi sáng ăn không no nên lập tức mở một gói, mượn nước sôi và một cái bát từ chủ căng tin rồi ngâm nước.

Hắn trông đẹp trai, đang ngồi xếp bằng dưới cái lều nhựa với tô mì gói, trông hắn có vẻ dè dặt và quý phái.

Bà chủ nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên đi tới, cho hắn thêm một quả trứng ướp: "Này, bạn học nhỏ, dì nhớ tới cháu, năm ngoái có một học sinh lái chiếc Ferrari đến cửa hàng của chúng ta mua coca, hắn nói đó là một lễ kỷ niệm. Đội yêu thích của bạn đã thắng, là cháu phải không?"

Cố Phóng Vi chớp mắt: "Là cháu. Cháu còn trẻ không hiểu chuyện, phiền dì nhớ rồi."

Bà chủ cười đến nỗi nếp nhăn gần như lòi ra: "Ai da, cháu mới bao lớn, chuyện năm ngoài rồi mà. Còn chiếc Ferrari đâu?

"Đưa cho bố mẹ." Cố Phóng Vi ăn xong mì, uống một ngụm nước mì, lại tinh tế tự mình ngâm viên sủi bọt vị cam, nhâm nhi từ từ.

Hàng mi của hắn ẩn chứa những cảm xúc vô hình, giống như một loại lãnh đạm mà khinh thường kiêu ngạo: "Ngay từ đầu đã không phải của cháu rồi."

Hắn cầm ly nước cam đứng lên: "Cám ơn dì, trứng kho rất ngon, có tiền cháu sẽ trả lại cho dì, chúc dì ngày càng trẻ đẹp."