Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Lộc Hành Ngâm đã ở đây hai ngày, chỗ ngồi phía sau cậu luôn trống, ngoại trừ gặp lúc cậu vừa đến lớp, Cố Phóng Vi đã không bao giờ xuất hiện kể từ đó.
Sáng hôm sau, trong giờ tự học xảy ra một chuyện nhỏ, Thái Tĩnh khóc, Mạnh Tòng Chu đánh nhau với một nam sinh khác trong lớp.
Nguyên nhân là trong lúc tự học chính tả, cô nàng cảm thấy mấy nam sinh phía sau đang kể chuyện tục tĩu cười quá to nên đã ra hành lang học thuộc bài.
Không ngờ, hành động này lại khiến một nam sinh nhớ—— Nam sinh này tên là Thẩm Nộ, luôn là kẻ chuyên bắt nạt trong lớp, lấy cớ đi toilet xả nước, khi đi ngang qua hành lang, cậu ta trực tiếp đẩy tất cả sách giáo khoa mà Thái Tĩnh đặt trên bàn xuống!
"Làm sao vậy, cậu cảm thấy tiếng của ông đây lớn quá sao? Nếu cậu cảm thấy lớn quá thì cứ nói nha."
Thẩm Nộ cười xấu xa, mấy nam sinh đến xem sau khi nghe xong câu này liền cười ác ý, "Đều học lớp 27, có gì mà thanh cao đâu? Học giỏi sao chung lớp với bọn tao vậy?"
Lộc Hành Ngâm nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu lại đã thấy lớp trưởng Mạnh Tòng Chu lao ra ngoài, xúm lại ẩu đả.
Vì chuyện tự học lúc nãy nên hôm nay lớp 27 im ắng giữa tiết học.
Không ai tọc mạch, hơn nữa Thẩm Nộ nổi tiếng độc đoán nên sau giờ học, các học sinh rót nước đều cố ý tránh bàn đàu, như thể tự phát sự cô lập, coi Mạnh Tòng Chu và Thái Tinh như không khí.
Lộc Hành Ngâm dường như không chú ý đến bầu không khí trong lớp, vì vậy cậu đã đến gặp Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh sau giờ học và hỏi: "Tớ mới đến lớp, đã bỏ bài một tháng, tớ có thể mượn vở của cậu để xem tiến độ, chép bài lại được không?"
Sách giáo khoa phổ thông có một ưu điểm, nhưng cũng là một nhược điểm, là các phần nội dung của mỗi môn học tương đối phân tán và độc lập.
Rất nhiều nội dung, Lộc Hành Ngâm có thể nhanh chóng bù đắp mà không cần nền tảng của năm lớp 10, có thể nhanh chóng theo kịp tiến độ của môn học.
Kỳ thi hiện tại cũng thiên về kiểm tra kiến thức mới, cho nên những gì cậu cần nắm bắt bây giờ chỉ tương đương với nội dung một tháng bỏ mất.
Thái Tĩnh do dự một lúc, nhưng bản thân Mạnh Tòng Chu mặt mũi bầm tím sưng tấy, nên cậu ta sảng khoái đưa vở và sách giáo khoa cho cậu.
Lộc Hành Ngâm đã dành hai buổi tự học buổi tối để xác nhận tiến độ của từng môn học, đánh dấu tên từng bài tập và sách bài tập, sau đó trả lại ghi chú và sách giáo khoa cho Mạnh Tòng Chu.
Trở lại ký túc xá, Lộc Hành Ngâm bắt đầu học thuộc lòng ngữ văn và tiếng Anh.
Toán học và vật lý cậu đã học kịp, nhưng ngữ văn, tiếng Anh và sinh học thực sự đòi hỏi rất nhiều phải thuộc bài.
Trường tiểu học Đông Đồng không có các lớp học tiếng Anh, Lộc Hành Ngâm không thực sự biết tiếng Anh cho đến năm lớp 8. Giáo viên tiếng Anh thời trung học cơ sở của cậu nói tiếng Anh lai Thiểm Tây, Lộc Hành Ngâm cũng bị nhiễm khẩu âm như này, hôm nay cậu đọc văn bản trong tiết tiếng Anh còn bị cười.
Vì vậy, các ký hiệu ngữ âm phải học lại từ đầu.
Những năm này, các lớp học trực tuyến chưa phát triển tốt, vì vậy Lộc Hành Ngâm chỉ có thể sử dụng phần mềm dịch thuật để tìm kiếm từng ký hiệu ngữ âm và từ để sửa cách phát âm của mình.
Trường trung học số 7 Thanh Mặc cắt điện lúc đúng mười một giờ, sau khi cúp điện, Lộc Hành Ngâm bật chiếc đèn bàn nhỏ đã được sạc vào ban ngày, tiếp tục tìm kiếm tài liệu học tập trên điện thoại di động.
Khi chiếc đèn bàn nhỏ tắt ngấm, Lộc Hành Ngâm liếc nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã hai giờ sáng.
Ký túc xá cách âm không tốt, xuyên tường có thể nghe thấy tiếng ngáy ngủ, Lộc Hành Ngâm tắm rửa xong nhẹ nhàng đi ngủ.
Cậu nằm lên giường, giấc ngủ rất nông, một giấc này ngủ không ngon.
Trong giấc mơ là hình ảnh mơ hồ trấn nhỏ thành phố Đông Đồng, bà Lộc dậy sớm sờ soạng trong tối đun nước, tiếng nước róc rách và tiếng côn trùng trong đêm yên tĩnh đã chia đôi thời thơ ấu và thiếu niên của cậu.
Trong giấc mơ, cậu nhìn thấy dưới vết sẹo, là chiếc huy chương vàng.
Thời gian tự học buổi sáng là 6:50 Lộc Hành Ngâm thức dậy lúc 6:00, không thể ngủ được nên cậu dứt thoát rời giường.
Một buổi sớm cuối thu, trên bầu trời xanh thẫm vẫn còn những vì sao, cỏ cây bạt ngàn trắng xóa, tưởng sương sớm, mà bước vào mới biết là sương mù.
Lúc này đừng nói là lớp 27, ngay cả học sinh lớp Ánh Dương cũng không dậy sớm như vậy. Tòa nhà giảng dạy tối om.
Trong lớp đã sáng đèn. Nhìn từ xa, người ta bật đèn rất tiết kiệm, có lẽ biết giờ này không có nhiều người đến nên chỉ bật một nửa số đèn trong lớp.
Lộc Hành Ngâm nghĩ đó là Mạnh Tòng Chu hoặc Thái Tĩnh, mở cửa lớp thì thấy hàng đầu tiên trống không.
Ở hàng cuối cùng gần cửa là Cố Phóng Vi, người đã biến mất hai ngày.
Thanh niên hào hoa tuấn tú cụp mắt xuống, đeo kính gọng vàng cực mỏng, so với bộ dáng cà lơ phất phơ lần trước nhìn thấy, kỳ thật trên người lộ ra một chút lãnh tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng bình tĩnh.
Chỉ là trông không được ổn lắm, giống như thiếu ngủ gì đó, xanh xao phờ phạc.
Cố Phóng Vi nghiêm túc cầm bút và nhìn những thứ trên giấy nháp. Rất nhiều công thức và phương trình dày đặc được viết lộn xộn trên giấy nháp, khiến người ta hoa mắt.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn ngẩng đầu lên.
Lộc Hành Ngâm đi tới đặt cặp sách xuống, nhẹ giọng nói: "Chào buổi sáng."
Cố Phóng Vi cũng nói: "Chào buổi sáng." Sau đó cúi đầu tiếp tục tính toán.
Hai người lẳng lặng ngồi trước sau nhau, trong lớp học yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.
Ngoài cửa sổ phòng học là bầu trời đen kịt, khắp nơi yên tĩnh, phảng phất không phải sáng sớm mà là đêm.
Một lúc sau, Lộc Hành Ngâm cảm thấy cái ghế bị chạm vào, người phía sau vẫn dùng tư thế bình thường — đôi chân mảnh khảnh móc vào chân bàn, cả người tựa lưng vào tường, duỗi eo.
Cậu nghe hắn hỏi: "Học sinh giỏi, cậu có máy tính không?"
Lộc Hành Ngâm nói: "Không có."
"Vậy giúp tôi tính 27 + 496 bằng bao nhiêu." Giọng nói của Cố Phóng Vi cũng có phần mệt mỏi, "Sau một đêm say sưa tính toán, đầu óc không rõ ràng. 513?"
"523." Lộc Hành Ngâm nói.
Không có âm thanh nào từ phía sau.
Lộc Hành Ngâm cảm thấy rằng Cố Phóng Vi đã dựng thẳng chiếc ghế.
Một lúc sau, Lộc Hành Ngâm quay lại và thấy Cố Phóng Vi đang chống khuỷu tay, ngủ thiếp đi.
Người này khi ngủ trông đẹp trai hẳn ra. Khi người khác ngủ gật, họ nằm trên bàn, nhưng hắn thì dựa vào tường, hai tay chống lên, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi đen dài cong vút.
Hắn có một ngoại hình đáng kinh ngạc như vậy, các đường nét thâm thuý và sắc bén, một vẻ đẹp lộng lẫy không thể phân biệt được, nhưng vẻ đẹp này không có vẻ nữ tính, mà vì tính tình của hắn, trở nên hung dữ không dễ chọc.
Lớp học bắt đầu lần lượt có người đến.
Trần Viên Viên và Khúc Kiều cũng đến, sau khi nhìn Cố Phóng Vi, họ nhanh chóng tham gia cùng hắn, đi đánh một giấc bù.
Giáo viên chủ nhiệm không có ở đó, ớp 27 lê lết đến 7:10 tới tới đầy đủ.
Lộc Hành Ngâm đến sớm thứ hai, ngồi ở phía sau, xem thứ tự ra vào của mọi người.
Lẽ ra hôm nay Mạnh Tòng Chu phải trực, giám sát nề nếp lớp học, ngồi sau bục tự học buổi sáng.
Tuy nhiên, Thẩm Nộ và nhóm nhỏ của cậu ta đã đến vào sáng sớm.
Thẩm Nộ nhìn hàng ghế đầu tiên, trực tiếp dời ghế về phía sau bục, cẩu thả nhích lên một ghế. Nói thẳng ra là Mạnh Tòng Chu. Mỗi lần có học sinh tiến vào, Thẩm Nộ
đều cười chào hỏi từng học sinh một: "Chào buổi sáng, tự học sớm sao?"
Một đám nam sinh cười quái dị. Mạnh Tòng Chu trên mặt vẫn còn vết thương, ngồi vào chỗ không nói lời nào.
Khi tự học sớm bắt đầu, Thẩm Nộ cứ nhìn chằm chằm vào Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh ở hàng đầu tiên. Thái Tĩnh đọc các từ: "within, giới từ, ở...bên trong..., trong phạm vi..."
Thẩm Nộ đột nhiên cao giọng, nhìn chằm chằm vào Thái Tĩnh, gằn nhắc lại từng chữ: "within, ở đâu.....bên trong đâu..., mặt."
Những nam sinh ở độ tuổi này có thể biến mọi thứ thành màu sắc, lời nói của cậu ta lại gây ra một tràng cười ác ý khác. Thái Tĩnh tức giận đến đỏ bừng mặt, run lên, đứng dậy muốn ra hành lang học thuộc lòng, Thẩm Nộ lại nói: "Nghe này, tự học buổi sáng nên ở nơi nào, ai lại đi hành lang học thuộc, là vi phạm kỷ luật lớp, không chăm chỉ học tập, thiệt là có lỗi với giáo viên tiếng anh, hiểu không?"
Giọng cậu có chút lạnh lùng, ngữ khí đe dọa.
Thấy mọi thứ trở nên mất kiểm soát, lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lộc Hành Ngâm đêm qua đi ngủ muộn, ngủ không ngon, ban đầu cậu còn buồn ngủ, ba người phía sau anh đều đang ngủ, cơn buồn ngủ dường như có tính lây lan, đồng thời cũng khiến mí mắt cậu trĩu nặng.
Lộc Hành Ngâm dụi mắt và đứng dậy.
Chiếc ghế bị kéo về phía sau một chút, và một tiếng "cành cạch" giòn tan phá tan sự im lặng trong lớp.
Mọi người nhìn cậu.
Lộc Hành Ngâm cầm cuốn sách tiếng Anh đi ra ngoài, khi đến gần hàng đầu tiên, anh quay lại nhìn Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh: "Hôm qua tôi quên đánh dấu từ khóa, các cậu có thể ra giúp tôi đánh dấu được không?"
Mạnh Tòng Chu lập tức hiểu ngầm, cậu ta đứng dậy đẩy Thái Tĩnh ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài thuộc."
Thẩm Nộ thấy là học sinh mới chuyển đến, suýt chút nữa thì tức giận cười to — cái đứa bệnh hoạn này, dám xuất đầu?
Cậu ta ngạo nghễ hỏi: "Ta nói, đi ra ngoài thuộc lòng, quấy rầy kỷ luật lớp. Mấy cậu chống lại tôi sao?
"Tôi hỏi bài, nếu từ phía sau chạy đến trước hỏi trong tiết đang học mới ảnh ảnh hưởng kỷ luật lớp."
Lộc Hành Ngâm đứng thẳng người, ngữ khí bình tĩnh trả lời.
Trần Viên Viên ở hàng ghế sau chậm rãi tỉnh lại, đầu tiên là thấy bạn cùng bàn của mình biến mất, đầu tiên là kinh ngạc, sau khi tìm kiếm một hồi thì thấy Lộc Hành Ngâm đã đi lên phía trước.
Nhỏ dụi dụi mắt, run rẩy nói: "Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra vậy, sao bạn cùng bàn của tớ lại đánh nhau với Thẩm Nộ rồi?"
Nhỏ run lên, chiếc ghế bị đẩy ra sau, gây ra hiệu ứng domino——Cái bàn của Khúc Kiều rung cái, đụng góc bàn mà Cố Phóng Vi đang đặt chân ổn định đột nhiên bị xê dịch, chiếc ghế của hắn ngã về phía sau, cấu trúc hình tam giác ban đầu đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Nó rơi xuống với một tiếng "bang".
Âm thanh kinh thiên động địa này lại thu hút sự chú ý của cả lớp, mọi người nhìn Cố Phóng Vi vẻ mặt ngái ngủ từ dưới đất đứng dậy, đều cố gắng nhịn cười — bọn họ biết rõ Cố Phóng Vi tính tình nên không dám cười to.
"Làm sao vậy?" Cố Phương Vĩ vừa mới tỉnh lại trong mắt có nước rất không kiên nhẫn.
Khúc Kiều vừa hỏi chuyện gì đang xảy ra: "Thẩm Nộ dùng within chọc người khác, thậm chí còn chiếm giữ chỗ lớp trưởng. Thái Tĩnh và Mạnh Tòng Chu không dám ra ngoài học bài."
"Ờ"Cố Phóng Vi vò tóc nhìn công thức tính toán trên bàn, sau đó hỏi: "Cái tên..." Hắn nhất thời không nhớ ra tên của Lộc Hành Ngâm, bối rối thay lời nói: "Máy tính nhỏ đang làm gì vậy?"
Trần Viên Viên còn bối rối hơn hắn: "Máy Tính Nhỏ là ai?"
Lộc Hành Ngâm vừa nghe thấy câu này, quay lại nhìn hắn và nhẹ nhàng nói: "Đứng học bài, khó ngủ gật."
Cố Phóng Vi suy nghĩ một lúc: "Có lý."
Bút nước mua lô trên đầu ngón tay hắn xoay tròn. Cố Phóng Vi lượm bản nháp và bút, trực tiếp bước lên bàn của Khúc Kiều nhảy ra.
Khúc Kiều hét lên: "Đệt! Cậu là chó à!"
Thẩm Nộ theo bản năng mà sợ hãi hắn —— Cố Phóng Vi loại người này, bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn đều sẽ có bản năng sợ hãi, nhưng hắn lại liều lĩnh liếc cô một cái: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Cố Phóng Vi vặn cổ tay: "Cậu trông rất giống quả tạ của tôi thế, như thế nào, anh em không à, định bồi tôi tập thể dục buổi sáng à?"