Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 7: 7: Sweetheart




Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Trường trung học phổ thông số 7 Thanh Mặc có một thỏa thuận bất thành văn về kỳ thi tháng: tuần đầu tiên của mỗi tháng là thi vào hai ngày thứ sáu và thứ bảy, sau đó nghỉ đến thứ hai tuần sau, tức là mất hai ngày nghỉ số với các tuần khác.

Nói cách khác, trong tuần này, khối 11 sẽ tiến hành kỳ thi tháng đầu tiên.

Sau khi Lộc Hành Ngâm vượt qua các bài kiểm tra ở một số môn học, điểm số của cậu được cải thiện đều đặn, nhưng chương trình trung học lớp 10 vẫn bị trì hoãn.

Hầu như đêm nào cậu cũng phải học tới hai giờ sáng.

Cũng bởi vì lớp 11 có một tháng khai giảng, nội dung tháng đầu tiên cũng không đặc biệt khó khăn, trên lớp kiểm tra cũng khá ổn. Nhưng khi nhắc tới hai môn tiếng Anh và ngữ văn, cậu vẫn thấy khó khăn.

[Hiệu trưởng Đại học Carleton] đã đưa thông tin giao dịch của mình lên đầu nhưng không ai quan tâm đến, thỉnh thoảng có người đến hỏi có đổi được tiền mặt không.

Lộc Hành Ngâm không vội.

Cậu lên diễn đàn để xem, thuận tay giúp sửa chữa đèn bàn ở trường trung học phổ thông số 7 Thanh Mặc, phí sửa chữa là năm nhân dân tệ.

Cậu cần tiền mặt, chẳng sợ không nhiều, tích được bao nhiêu thì tích.

Có sáu tòa nhà trong ký túc xá nam, cậu sống trong ký túc xá A313.

Người thông báo giao dịch là một nam sinh tên Dịch Thanh Dương học lớp Ánh Dương học cùng khối.



Cậu vừa tắt đèn liền tắt đèn bàn hỏng, chậm gần nửa tiếng so với thời gian đã định, vừa vào cửa liền xin lỗi: "Thật xin lỗi, lớp tôi tạm thời có tiết học thêm. Lúc này mới tan học."

Dịch Thanh Dương ngẩng đầu nhìn thấy cậu, sửng sốt một chút: "Người nhận đơn từ trạm giao dịch là... cậu hả?"

Cậu ta nghĩ rằng người đảm nhận công việc sửa chữa này sẽ là một ông già sống một mình.

Nhưng người thanh niên trước mặt nhìn ốm yếu lại trắng trẻo, trong lúc nhất thời liền hoài nghi mình đi nhầm chỗ.

Lộc Hành Ngâm nói: "Là tôi."

Cậu nhìn chiếc đèn và nói: "Tối nay tôi có thể sửa xong, ngày mai gửi tới lớp của cậu, hay cậu tự đi lấy?"

Dịch Thanh Dương vẻ mặt hoài nghi, suy nghĩ hồi lâu, chắc là ngày mai cậu muốn tự mình kiểm tra hàng hóa — lại mắc kẹt trong ký túc xá,chắc con ma ốm không dám lừa cậu ta đâu, vì vậy anh nói: "Tôi sẽ tự mình lấy đi—đưa tiền trước không?"

"Làm xong rồi đưa." Giọng nói của Lộc Hành Ngâm trong trẻo nhẹ nhàng.

Chỉ một câu như vậy đã tạo ra một khí tràng 2,8 mét, và Dịch Thanh Dương ngây người nhìn chằm chằm: "Ồ, được."

Vào nửa đêm, sau khi Lộc Hành Ngân thuộc xong các từ tiếng Anh, cậu dành thời gian để sửa chữa chiếc đèn bàn.

Cậu có một chiếc đèn bàn cùng kiểu mà Quý Băng Phong đã mua cho cậu ở văn phòng phẩm gần trường.

Cái đắt nhất là đèn LED hai trăm nhân dân tệ. Vì quá đắt nên trong trường ít người mua, khi lấy ra, lớp niêm phong bên ngoài vẫn còn bám đầy bụi từ nhà kho.

Cậu tháo đèn bàn và nhìn vào nó.

Dịch Thanh Dương bảo đèn có vấn đề về ánh sáng, mặc dù nó có thể được sử dụng hơn mười giờ sau khi sạc đầy, nhưng ánh sáng sẽ yếu dần lúc sau, có thể dùng được nhưng sẽ đau mắt. Hy vọng có thể sửa được.

Lộc Hành Ngâm điều chỉnh một lúc, quấn lại máy biến áp, sau đó kết hợp đèn LED vào cầu chỉnh lưu, trong nháy mắt, ánh sáng trắng chiếu một góc ký túc xá.

Ngày hôm sau, Dịch Thanh Dương đến lấy đèn bàn, trước khi đi còn thử, bị đèn sáng chói mù mắt, rất hài lòng.

Cậu ta hỏi cậu, "Cậu học lớp nào?

"27"



"27?" Dịch Thanh Dương càng thêm nghi hoặc. Cậu ta là học sinh lớp 1. Lớp 1 là Lớp Ánh Dương trong số các Lớp Ánh Dương, bồi dưỡng những học sinh giỏi nhất khối.

Ấn tượng của cậu ta về lớp 27 vẫn là ở đoạn lũ chuột qua đường đang gào thét giết chóc, bất kể giáo viên nào, đều cố gắng hết sức nói với bọn họ: "Đừng chọc giận học sinh lớp 27! Cũng đừng có chơi thân!"

Nhưng vào lúc này, Dịch Thanh Dương lại nhớ tới một truyền thuyết khác về một vị thần lớp 27. Hắn thăm dò hỏi: "Cậu là... Cố Phóng Vi?"

Lộc Hành Ngâm giật mình, sau đó lại mỉm cười, lắc đầu nói: "Tôi không phải."

Dịch Thanh Dương rời đi.

Kỳ thi tháng đang đến gần, ngay cả những học sinh của lớp 27 cũng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi bầu không khí. Ngay cả học sinh kém cũng ít nhiều mong "làm bài tốt hơn".

Sau sự hỗn loạn của vài ngày trước, Lộc Hành Ngâm vẫn duy trì thói quen đến hành lang để tự học sớm.

Đầu tiên là Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh sẽ đi chơi với anh ta, sau đó Trần Viên Viên theo sau.

Trong vòng chưa đầy hai ngày, ngày càng có nhiều người tham gia với bọn họ.

Mặc dù có một người thấy thú vị kiếm cớ để ra ngoài nói chuyện, nhiều người học theo Lộc Hành Ngâm, Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh, họ cách nhau một khoảng, lưng dựa vào bức tường trắng phía sau, dù bị quấy nhiễu nhưng vẫn thầm đọc

Ngay sau đó, các học sinh trong lớp 27 phát hiện ra rằng Lộc Hành Ngâm không chỉ làm vậy trong buổi tự học đầu tiên.

Miễn là Lộc Hành Ngâm cảm thấy buồn ngủ trong giờ học, sẽ tự giác đi đến cuối lớp, đứng thẳng nghe giảng bài và viết ghi chú. Những điều này, cậu đã trao đổi với giáo viên phụ trách lớp và được sự đồng ý.

"Trời ơi, sao hay ra dẻ quá vậy, người không biết còn tưởng rằng ngày mai thi đại học!" Có người nhỏ giọng nói.

"Cậu ta chăm chỉ như vậy, chắc thành tích cậu ta cao lắm. Lần trước Lão Tống kiểm tra cậu, tao còn nghĩ cậu ta là học bá. Nhưng tao liếc vài câu đầu trong bài kiểm của cậu tao, thấy sai không, có mấy môn quá kém."

Lộc Hành Ngâm thờ ơ với những điều này, không quan tâm nhiều đến những gì người khác nói về mình.

Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh là những người đầu tiên đặt hy vọng ở cậu.

Trong suốt một năm, họ là "học sinh giỏi" của lớp 27, trở thành nhóm kỳ lạ nhất lớp, bị mọi người tách biệt. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng.

Ở lớp 27, chơi không học mới là "chính" là học sinh, chỉ cần ai đó học hành được thầy cô chú ý, họ sẽ nhận được những lời chế giễu chua ngoa khác nhau: "Ôi, mày chăm thế nhỉ?" Thời gian trôi qua, không ai dám học quanh mình chính đại.



Không ai nhường đường cho những người ham học, bọn họ chỉ càng chế giễu thêm mà thôi.

Môi trường chỉ ảnh hưởng người ta cùng lắm đến thế thôi.

Hai học sinh Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh trở thành số ít người kiên trì cả năm trời, họ tìm ra quy tắc xử lý mọi việc của mình trong lớp 27 ——— việc nào tránh được thì nên tránh, không "làm nổi" để người khác chú ý,mọi chuyện giữ kín như bưng.

Ngay cả khi giáo viên nói "buồn ngủ thì đứng lên", họ cũng không đủ can đảm để thực hành, họ chỉ có thể ngồi trên ghế, tự véo đùi đến bầm tím.

Nhưng "học" vốn là một điều rất bình thường.

Hai người nhanh chóng đi theo Lộc Hành Ngâm, khi buồn ngủ, họ tự giác xuống cuối lớp nghe giảng.

Những thay đổi này, đối với ban đầu lớp 27 mà nói, có thể nói là kinh thiên động địa.

Tất cả những điều này khiến Cố Phóng Vi tưởng mình đã đi nhầm lớp khi quay lại lớp ba ngày sau đó.

"Làm gì vậy?" Cố Phóng Vi bàn ghế kết cấu hình tam giác của mình ra, dựa lưng vào tường, đôi mắt hoa đào ẩm ướt tràn đầy nghi hoặc.

Cửa sau mở toang, trên hành lang có khoảng bảy tám học sinh lớp 27 đang ngâm nga.

Bởi vì Lộc Hành Ngâm rời gần chỗ ngồi, cậu vừa vặn đứng ở bức tường cạnh cửa sau.

Cậu đọc mải mê đến nỗi không để ý Cố Phóng Vi đã vào lớp. Mãi cho đến khi cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp đó, cậu mới từ từ ngừng đọc