Ở kiếp trước, vì nhan sắc củ mình mà cậu được hoàng đế nhìn trúng, quyết đem về triều chăm sóc như một bông hoa quý, quan tâm một cách tỉ mỉ khác người. Nhưng cuộc đời hắn vốn cẩu huyết, không có số hưởng. Hai năm sau hoàng đế băng hà, nhưng lại để lại chiếu chỉ cho các giám sát trong hậu cung là phải trông chừng cậu thật chặt chẽ, để cậu này cả đời cô độc, không đi bước nữa.
Thật vất vả sống lại lần nữa, cậu vừa mới ra sức thoát xác thì một tờ hôn thú lại đập vào mắt cậu. Chuyện này cũng không quan trọng, nhưng vì sao cậu đã đi đầu thai mà nửa còn lại trên giấy kết hôn lại cùng một người. Ngu Uyên rất vui vẻ vì chuyện này, trong cặp mắt quanh năm lạnh lùng kia có thêm vài phần dịu dàng mười năm khó gặp một lần.
Nhìn thấy Trử Thư Mặc co quắp một đống trên bàn làm việc của anh hận không thể nôn hết sữa ra ngoài. Trử Thư Mặc:... Anh có thể đừng nhét bình sữa cho tôi khi tôi đang nghiêm túc bàn chuyện ly hôn không? Trước sau gì cũng một lần nở hoa trên đất nhà người ta.