Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 103




Dù Mắt Kính có nghi hoặc nhưng cũng chẳng dại gì mà nói ra khỏi miệng. Mà cho dù cậu có thắc mắc, những người cao lớn áo trắng này chắc chắn sẽ chẳng bận tâm đến cậu.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở khắp các góc trong cabin, nhóm Noelle còn tỉnh táo đều giống như chim sợ cành cong, động tĩnh như thế này cũng đã dọa họ hoảng sợ đến mức thu lại thành những cụm nắm nho nhỏ.

Điềm Điềm bên cạnh đã bị thu hút bởi những tiếng động lạ này, nhưng đã trải qua hàng loạt ‘trừng phạt’, cô bé đã bắt đầu biết giữ mình, chỉ khẩn trương nắm chặt góc áo Mắt Kính, nhỏ giọng hỏi: “Mắt Kính…Mắt Kính, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng nói của cô bé rất nhỏ, đôi mắt bởi qua thời gian dài tra tấn đã không còn khỏe mạnh như trước, Điềm Điềm không cách nào nhìn được hoàn cảnh trước mặt. Rốt cuộc cô gái bé nhỏ này đã hiểu tình cảnh nguy hiểm của mình, dù là thế, cô bé càng không dám náo loạn, mặc cho trong lòng vẫn còn chút không cam. Cô bé thi thoảng sẽ lén lút hé mắt, dù rất đau nhưng vẫn không dám quấy rầy Mắt Kính.

Lúc cô bé nói chuyện với Mắt Kính, cô bé đã biết đèn chuẩn bị tắt, sợ rằng mơ to mắt sẽ có người chú ý tới mình, cô bé nhẹ nhàng rụt người về sau Mắt Kính.

Mắt Kính không hề chú ý tới động tác của Điềm Điềm, hai mắt bị đèn công suất lớn chiếu thời gian dài đã bắt đầu trở nên yếu ớt, cho dù cậu may mắn có kính bảo hộ. Mí mắt như thể bị thiêu đốt, vì vậy khi mở mắt cậu sẽ cảm thấy cực kỳ đau đớn, một khoảng thời gian dài mới có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật.

Khi cậu thấy vài bóng người mặc áo khoác trắng, trái tim cậu dường như đập chậm một nhịp. Cậu đã từng nhìn thấy mấy người này, khi họ xuất hiện chỉ ném cho nhóm Noelle trong cabin một chút nước và thức ăn. Nhân tiện….nhân tiện ném những Noelle không còn hoạt động vào một góc sáng sủa, hành động cực kỳ thô bạo. Đối với Noelle bé nhỏ đanh hấp hối, dường như họ cũng chẳng dâng lên được một chút lòng thương cảm hay đồng tình nào.

Thậm chí đôi khi, cậu còn nhìn thấy một người mặc áo trắng có vẻ mặt dữ tợn, người được gọi là Tiến sĩ ấy sẽ thuận tay mang đi vài Noelle, sau đó hoặc bị quăng trả về, hoặc không còn thở, hoặc đã biến mất.

Cho nên mỗi khi nhìn thấy đoàn người này, Mắt Kính cảm thấy cực kỳ bài xích, cùng lúc đó là những dự cảm bất an không ngừng dâng lên trong lòng.

Hai giây sau, dự cảm trong lòng Mắt Kính đã biến thành sự thật, cậu chỉ mông lung thấy người áo trắng có vẻ là cầm đầu kia chỉ chỉ chỏ chỏ gì đó, vài người sau đó lapak tức hành động.

Theo sau mỗi người là một loại máy móc nào đó, dựa theo hướng người kia chỉ, ngồi xuống nhặt Noelle, sau đó cứ thế quẳng vào máy. Một tầng đầy rồi lại nhét vào tầng tiếp theo.

Động tác cực kỳ tàn ác và thô bạo.

Mắt Kính ngồi tận góc trong cùng, cậu nương theo khe hở cẩn thận thu hết tình cảnh trước mặt. Cậu không biết những người này rốt cuộc muốn làm gì, cậu chỉ nghĩ rằng những người họ mang đi đều đã trở nên yếu ớt, mang đi là để trị liệu. Nhưng chỉ vài giây đồng hồ sau, Mắt Kính hoảng sợ biết rằng mình sai lầm rồi!

Những người này không phải đã trở nên yếu ớt, mà là được chọn để mang đi, đơn giản mà nói, chính là thuận mắt thì lấy.

Hơn nữa cậu còn phát hiện ra rằng hình như đối phương tuân thủ một nguyên tắc nghiêm ngặt nào đó. Mỗi một nơi chỉ chọn một số, sau đó còn cẩn thận tính toán xem mình đã lấy bao nhiêu.

Đây là…muốn chia bọn họ thành hai?

Không đợi Mắt Kính hiểu rõ mọi chuyện, ngay lúc cậu sơ ý, một người đàn ông mặc áo khoác trắng đang lại gần Điềm Điềm.

Cậu không phát hiện, nhưng Điềm Điềm lại có dự cảm xấu. Hai tay cô bé vẫn luôn nắm thật chặt góc áo Mắt Kính, đáng tiếc rằng Mắt Kính vẫn luôn chú ý chỗ khác. Lúc cậu phát hiện có điều không ổn, cũng là lúc cậu nghe thấy Điềm Điềm thét chót tai.

“Mắt Kính!!!!!”

Cô bé nho nhỏ mình bảo vệ đã hơn mười mấy giờ đồng hồ, lúc bị hoảng sợ quá độ đã hét lên tên của người mà mình cảm thấy an toàn nhất.

Mắt Kính lập tức trợn to hai mắt, nghiêng đầu sang bên cạnh, vô thức đưa tay kéo Điềm Điềm lại, nhưng đối phương là một Hồn thú trưởng thành, chút sức lực nhỏ bé kia của cậu thấm vào đâu?

Chẳng những không cứu được Điềm Điềm, còn làm bại lộ bản thân.

Hồn thú đối diện nheo mắt nhìn cậu, sau đó nghiêng đầu sang bên cạnh, hô một câu với người dẫn đầu: “Này, nơi này còn một Noelle vẫn còn nhìn thấy.”

Chỉ một câu như vậy thôi, Mắt Kính cảm giác như thể mình đang rơi vào hầm băng, nhưng tay cậu vẫn nắm chặt lấy Điềm Điềm, không chịu buông. Vì vậy người nọ dùng thêm chút lực, cả hai đã bị kéo lên.

“Ha ha, không ngờ còn có tác dụng cơ đấy.”

Hắn ta vừa nói, tay lại vừa quăng chiếc kính sang bên cạnh, đôi mắt vừa lạnh lùng lại vừa khinh thường, hắn ta cười nhạo một tiếng, sau đó lại cùng ném hai người vào trong chiếc máy trông như kho chứa đồ loại nhỏ kia.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy mười phút, một nửa Noelle đã bị đưa ra khỏi phi thuyền. Người áo trắng đi cuối cùng tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu quét mắt nhìn toàn bộ số Noelle còn lại, muốn nói điều gì, nhưng lại chẳng buồn nói nữa, nhún vai xoay người bước đi.

Rất ít Noelle nhìn thấy hành động này của anh ta, nhưng rõ ràng không khí đang dần trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, số Noelle còn lại càng ngày càng cảm thấy bất an.

Đặc biệt khi tận mắt chứng kiến một nửa đã bị đưa đi.

“Chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ…..”Sau khi những người kia đi khuất, trong một góc sáng sủa truyền đến âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

“Suỵt, nhỏ giọng thôi, không đèn lại sáng.” Một người tiếp lời. “Đèn cứ sáng mãi như vậy, không sớm thì muộn chúng ta cũng chết!” Một âm thanh phẫn nộ vang lên.

“Rõ ràng là vậy. Họ cứ hành hạ chúng ta như vậy, liệu, liệu, liệu có người tới cứu chúng ta hay không…..”

Thanh âm cuối cùng ấy đến từ một cô bé nhỏ gầy, càng nói lời sau, giọng cô bé lại càng nhỏ, bởi vì chính cô bé cũng hiểu được rằng sẽ chẳng có ai tới cứu họ cả.

Không một ai.

Làm gì có người sẽ quan tâm tới tộc Noelle cơ chứ?

Không ai để ý đến họ cả, cho dù họ đang trên một con thuyền đã mất tích hai mươi mấy giờ đồng hồ, cũng chẳng có ai có thời gian quan tâm tới. Mà đồng bạn của họ, dù ở Học viện, hay đang ở căn cứ Andrew…..không thể cứu được họ.

Vì vậy, số Noelle còn lại trên chiếc phi thuyền bị bắt cóc, đến giờ phút này mới hiểu được mình nhỏ yếu, bất lực tới nhường nào.

Bọn họ không thể phản kháng, cũng chẳng có ai tới cứu.

Ngay lúc tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng thì một thanh âm vang lên.

“Còn lão Hiệu trưởng mà!”

“…..Đúng rồi, còn lão Hiệu trưởng!!!”

“Hiệu trưởng, Hiệu trưởng, ông ấy sẽ bảo vệ chúng ta!” Giọng nói này đã mang theo nức nở.

“Chỉ có Hiệu trưởng….”

“Ông ấy nhất định sẽ tới cứu chúng ta!”