Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 100




Thanh âm hư vô ấy lọt vào tai hai người, họ đều nhìn thấy trong mắt nhau là sự kinh ngạc.

Chử Thư Mặc vốn còn tưởng rằng mình chỉ đột ngột nhớ tới một mảnh ký ức này mà thôi, không nghĩ là ánh mắt của Ngu Uyên lại trùng khớp với mình.

Ngạc nhiên, nghi ngờ, không chắc chắn và một chút hoài niệm, Chử Thư Mặc theo bẳn năng cho rằng hắn cũng nghe thấy thanh âm này giống mình.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, tưa xưa tới nay chưa từng có trường hợp nào mà cả hai đều có thể nghe thấy âm thanh của ký ức. Nếu như để ý kỹ thì tình huống này hình như không phải là lần đầu tiên. Ngày trước hắn nằm mộng gọi tên Chử Thư Mặc, hoặc không biết lý do gì mà lại gọi cậu là tiểu Mặc. Trong khoảng thời gian này, hắn thậm chí còn không biết Hồn thuật trận là gì, nhưng hắn lại không hề tỏ ra tò mò.

Càng nghĩ lâu, Chử Thư Mặc càng không nhịn được suy đoán trong lòng mình, có phải Ngu Uyên đã sớm biết được điều gì đó hay không? Hoặc là hắn đã nhớ ra được cái gì?

Chử Thư Mặc mở to đôi mắt tròn tròn, vô tội nhìn chằm chằm Ngu Uyên. Cậu hít mấy hơi thật sâu, vốn muốn thẳng thắn hỏi Ngu Uyên, nhưng lại cảm thấy bây giờ không phải lúc, cân nhắc tới lui, cuối cùng vẫn nhịn không được mà cong mông nhỏ.

Nếu là bình thường, đây cũng chỉ là một hành động nhỏ, nhưng hiện tại Chử Thư Mặc lại được Ngu Uyên ôm gọn trong lòng bàn tay, cho dù hành động có nhỏ tới đâu cũng bị hắn phát hiện ra.
Rất nhanh sau đó, Ngu Uyên cử động ngón tay, giữ lấy Chử Thư Mặc, sau đó sờ lên chiếc mông bé xinh. Rất mềm, sờ rất sướng tay. Nhưng hắn nhanh chóng thu tay lại, lưu manh híp mắt nói: “Em muốn nhận?”

Chử Thư Mặc sửng sốt.

Suy nghĩ của cậu vẫn còn dừng lại ở giai đoạn suy đoán kia, nghe Ngu Uyên hỏi vậy, theo bản năng gật đầu. Sau đó, cậu thấy đôi mắt Ngu Uyên trở nên sâu lắng.

Có lẽ là đang nghĩ tới chuyện vừa rồi, vì vậy Chử Thư Mặc có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của hắn. Vả lại không biết có phải do nghĩ tới chuyện cũ hay không mà cậu cảm thấy lòng mình cũng mềm xuống theo.

Vì vậy cậu dịu giọng, nhẹ nhàng nói với hắn: “Dạ, em muốn nhận. Nếu, nếu như anh còn lo lắng, anh có thể, có thể cài đặt thứ gì đó vào trong người em….”

Cài cái gì đó vào người để Ngu Uyên an tâm cũng là việc nên làm.

Ánh mắt đối phương rất thâm thúy, không trả lời vấn đề này của cậu. Ước chừng vài giây sau, Chử Thư Mặc hít một hơi thật sâu, ngồi trong lòng bàn tay Ngu Uyên, cậu ngẩng đầu, dịu dàng nhìn hắn: “Anh vẫn cảm thấy lo lắng sao?”

Cậu vừa dứt lời, Ngu Uyên dừng bước chân, A Trạch bên cạnh lập tức hiểu ý, mang theo một trợ lý khác đi trước, hai người cùng biến mất ở một ngã rẽ. Ngu Uyên lại ôm cậu vào lòng đừng ở một góc khuất sáng sủa.

Tựa như dự cảm được điều gì đó, Chử Thư Mặc nhìn chằm chằm Ngu Uyên. Hình như cậu đoán được điều hắn muốn hỏi, hai móng vuốt nho nhỏ lén lút nắm thật chặt, ánh mắt bắt đầu trở nên ướt nước. Một mặt, cậu muốn lấy đại cục làm trọng, không nghĩ tới tâm tình lại bị quấy nhiễu, đặc biệt hiện tại còn một phi thuyền chở rất đông tộc Noelle bị bắt cóc. Một mặt, cậu nhớ lại hơn ba mươi năm chờ đợi kia của mình, lại nhìn biểu hiện và thái độ bây giờ của hắn, nói không động lòng là giả.

Hai loại cảm xúc tương phản làm Chử Thư Mặc cảm thấy rối bời, mắt to như đi vào cõi thần tiên, chờ đối phương nói chuyện, một giây mà cảm thấy như dài cả một thế kỷ.

Cũng chính vào lúc này, Ngu Uyên mở miệng.
“Em……” Sắc mặt hắn ngưng trọng, tựa hồ do dự rất lâu, vất vả lắm mới quyết định đặt nghi vấn. Nhưng lời đến miệng, hắn lại phát hiện Chử Thư Mặc không được tự nhiên, rõ ràng đang rất bối rối, trong nháy mắt ấy, tâm tình hắn như thể được khai sáng.

Ánh mắt hắn biến hóa rất nhanh, mới đầu còn rất nghiêm túc, nhưng sau đó lại mang theo chút bất đắc dĩ và dung túng, cảm xúc ‘thật chẳng biết phải làm sao với em đây’ đầy ắp, vô tình còn có chút cưng chiều, làm cho Chử Thư Mặc vốn đang mơ hồ cũng phải ngây người.

“Anh sẽ cài một con chip lên người em.” Thanh âm Ngu Uyên rất hữu lực: “Mắt thường không thể phát hiện ra, kể cả máy móc cũng không thể. Đây chính là con chip tân tiến nhất hiện nay, còn chưa kịp công bố với bên ngoài, nhưng mà….”

Ngu Uyên nói tới đây, tạm dừng một chút, ngay sau đó nhíu mày: “Căn cứ vào tần suất hành động của Brownie, anh nghĩ rằng trong khoảng thời gian này chắc chắn gã lại làm điều gì đó, chỉ là không thể xác định được là nơi nào. Ở căn cứ Andrew đã có Đại sư Maca, ở Học viện có lão Hiệu trưởng, cho nên điều anh nghĩ tới chỉ có chiếc phi thuyền đang biến mất kia, hẳn là sẽ xảy ra chuyện.”

“Bởi vậy mà chiếc kính mà anh làm cho Mắt Kính có cài một con chip điện tử. Nhưng hiện tại như thể nó đã mất đi tác dụng vốn có, tin tức không được hồi âm, tín hiệu cũng là lúc có lúc không.” Ngu Uyên nói xong, sắc mặt có hơi khó cói: “Cho nên sau khi em qua đó, nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn…..”

Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị ánh mắt sáng lấp lánh của Chử Thư Mặc đánh gãy, Ngu Uyên đối diện với cậu, suy nghĩ lại xem mình vừa nói lời gì, nửa giây sau không chắc chắn hỏi lại: “Kính mới?”

“Đó là anh đã từng hứa với em, nếu như em đạt được thứ hạng trong cuộc thi….”

Câu nói của hắn vẫn còn chưa hoàn chỉnh, Chử Thư Mặc đã ngắt lời hắn: “Em sẽ mang theo nó, sẽ tận lực cẩn thận, cũng sẽ bảo vệ bản thân cho thật tốt, anh còn chuyện gì khác nữa không?”

Ngu Uyên vốn đang lo lắng, cậu nói lời này xong, hắn bất chợt cảm thấy khá bất ngờ, lâu sau đó mới nói tiếp: “Lúc đối mặt với Brownie hay tiến sĩ Lý, em….”

“Em biết mà, em cũng nghĩ đến những chuyện này rồi.” Chử Thư Mặc một lần nữa cắt ngang lời hắn nói.

Cậu không nói dối, chính bản thân cậu cũng đã sống qua một đời người, cậu thực sự không cần ai phải dạy mình cách đối nhân xử thế hay cách ứng phó với những trường hợp khẩn cấp.
Nhưng rõ ràng Ngu Uyên lại không rõ chuyện này, lần thứ hai bị ngắt lời, hắn nhíu mày, không hiểu tại sao Chử Thư Mặc lại làm vậy.

Hắn nhìn nhóc con bé xíu đứng trong lòng bàn tay đang nhìn lại mình, hai người đối diện giằng co một khoảng thời gian ngắn, Chử Thư Mặc đột nhiên hỏi: “Anh có thể nâng em lên cao hơn hay không?”

Đây là một yêu cầu dễ dàng nhưng rất kỳ lạ.

Ngu Uyên không biết cậu định làm gì, nhưng lại vẫn nghe lời cậu, nâng cậu lên cao cho đến khi cậu nói ngừng thì dừng lại.

“Anh nói tiếp đi.” Đây chính là yêu cầu thứ hai của Chử Thư Mặc.

Nghe thấy lời này, Ngu Uyên hơi ngẩn ngơ, hai mắt mở to. Trong một khoảnh khắc rất ngắn rất ngắn, hắn dường như đã bộc lộ cảm xúc thật của bản thân.

Chử Thư Mặc nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy trái tim rung động, hai tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, nhỏ giọng thúc giục: “Anh nói nhanh đi chứ.”

Loại yêu cầu này ở Thái Huyền khi đó, dù trong lòng hai người có nhau, nhưng loại yêu cầu nhỏ bé này cậu lại không dám nói với Thiên Diễn Đế. Ánh mắt của đối phương vẫn luôn cao cao tại thượng, tựa như dù cậu có cố gắng thế nào thì cũng không thể vĩnh viễn xứng với hắn.

Ngược lại, ở hiện tại, cậu đứng trọn trong lòng bàn tay Ngu Uyên, ngẩng đầu lên, thân hình Ngu Uyên vẫn cứ cao lớn như vậy, chỉ cần cử động một ngón tay là có thể khiến cậu biến mất khỏi thế gian này, thậm chí hắn còn không bị pháp luật trừng phạt. Nhưng Chử Thư Mặc lại dám nói như vậy với hắn.

Cậu thấy được cảm xúc trong mắt Ngu Uyên, thấy được vẻ mặt khiếp sợ thoáng qua của hắn, cũng có thể cảm giác được những bối rối trong lòng hắn.

Trong mắt cậu, Ngu Uyên đã không còn là vị Thiên Diễn Đế không thể với tới kia nữa, người trước mặt cậu có đủ hỉ, nộ, ái, ố, là một người bình thường có những cảm xúc sinh động.

Cậu muốn hôn Ngu Uyên.

Cho dù tình huống không đúng, hình thể khác biệt và sai cả về thời điểm cũng không thể lay động được ý niệm này đã hình thành trong đầu cậu.

Trái tim đập thình thịch loạn xạ, Chử Thư Mặc vẫn trụ vững ở trong lòng bàn tay Ngu Uyên, hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy khuôn mặt hắn, sau đó dùng đôi môi mềm mại nho nhỏ của mình hôn lên môi hắn.

Có chút lạnh.

Nhưng rất thoải mái.

Chử Thư Mặc nhịn không được nhắm lại hai mắt, lông mi nho nhỏ dài dài quệt nhẹ lên da Ngu Uyên khiến hắn cảm thấy ngưa ngứa. Tuy là vậy, cơ thể vẫn không dám cử động, chỉ sợ lại dọa tới nhóc con đang tỏ vẻ cực kỳ nỗ lực này.

Cũng không biết qua bao lâu, Chử Thư Mặc mới buông Ngu Uyên ra, lại một lần nữa ngồi trên lòng bàn tay hắn, mặt mày cong cong, cười giống y như mèo con trộm được cá.

>>>>

“Người đâu?”

Qua hai mươi mấy giờ đồng hồ, tiến sĩ Lý mới được hồi đáp, hơn nữa còn đồng ý với điều kiện của hắn ta. Tiến sĩ Lý vô cùng hưng phấn tới nơi gặp mặt, nhưng hắn ta đã đợi ở đây gần một tiếng đồng hồ, đừng nói là bóng người, ngay cả một tin nhắn cũng chẳng thấy đâu.

Điều này làm tiến sĩ Lý tức giận vô cùng, hắn ta đã phải đẩy hết công việc bận rộn của mình mới dành ra được chút thời gian này, ấy vậy mà Ngu Uyên dám cho hắn ta leo cây?

Trợ lý đứng bên cạnh thấy vậy, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không nói lấy một câu.

“Tôi đang hỏi mấy người đấy, cả lũ bị câm điếc hết rồi hả?” Hoàn cảnh yên lặng này thực sự chẳng có ti tí hiệu quả gì, tiến sĩ Lý càng ngồi càng thấy bực dọc.

Một trợ lý có vẻ bạo dạn hơn thấy vậy, vội vàng tiến lên nhỏ giọng an ủi: “Tiến sĩ, có phải là do lúc trước anh từ chối gặp mặt Ngu tổng, khiến anh ta ghi hận trong lòng. Lần này liền….”

Trước đó một thời gian, Ngu Uyên liên tục liên lạc với tiến sĩ Lý, nhưng hắn ta lại từ chối, tất cả trợ lý đều biết tới việc này.

Tiến sĩ Lý nghe vậy, nhíu mày suy tư trong chốc lát: “Không thể nào, lúc ấy hẳn anh ta cũng chỉ làm dáng cho thiên hạ xem mà thôi, chắc chắn lý do không liên quan gì tới Noelle kia. Gần đây quan hệ mẹ con giữa anh ta với Ngu lão phu nhân càng ngày càng căng thẳng, đại khái là vậy mới tỏ ra quan tâm tới Noelle kia mà thôi. Thích ư? Hồn thú nào ngu ngốc lại đi thích cái đồ vô dụng kia chứ? Đầu óc hỏng rồi chắc? Huống chi xem tình trạng hiện tại, anh ta hẳn là cũng không đồng ý với điều kiện của tôi một cách dễ dàng như vậy.”

Trợ lý bên cạnh nghe xong, vội vàng làm biểu tỉnh học hỏi và ngợi khen.

Tiến sĩ Lý thấy vậy, phất phất tay, còn nói thêm: “Hơn nữa, thời gian ấy tôi còn có việc quan trọng phải làm cho Điện hạ Brownie, quan trọng hơn gấp mấy lần so với việc đi gặp Noelle vô dụng nhà anh ta. Đây chính là muốn đi xem Crados…..”

Tiến sĩ Lý nói tới đây lại đột ngột dừng lại, nâng mắt lên, nhìn chằm chằm ngoài cửa.

…..Hắn ta nghe thấy tiếng bước chân.

Không bao lâu sau, A Trạch lễ phép gõ cửa, sau đó cửa phòng được đẩy ra.

Đi trước là Ngu Uyên, người phía sau là Chử Thư Mặc, chính là Noelle mà hắn ta vẫn muốn tìm.