Chụp xong bức ảnh chung này, Phương Thư Mạn lại muốn chụp ảnh đơn cho Tịch Thận Trạch. Cô đứng dậy, lùi lại một chút, ngồi xổm bên cạnh anh, bảo anh đừng nhìn ống kính mà nhìn về phía trước, rồi lại nói anh ngẩng cằm lên một chút.
Vất vả một lúc, Phương Thư Mạn mới nhấn nút chụp ảnh.
Anh trong ảnh rất đẹp trai.
Cô không biết lần này về nhà ông nội còn có thể đến trường trung học, nếu biết trước thì cô sẽ mang theo máy ảnh chụp lấy ngay mà anh Tần tặng.
Ảnh chụp lấy ngay chắc chắn sẽ có cảm giác không khí hơn.
Mặc dù không có máy ảnh chụp lấy ngay, nhưng Phương Thư Mạn rất hài lòng với bức ảnh này. Cô không thể chờ đợi, lập tức đưa thành quả cho Tịch Thận Trạch xem.
Nhưng vừa đứng dậy, cô đã vô tình làm rơi điện thoại.
Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch trơ mắt nhìn điện thoại của cô rơi xuống mấy bậc cầu thang.
Lúc Phương Thư Mạn định đi nhặt điện thoại thì Tịch Thận Trạch kéo cô lại, nhỏ giọng nói: “Để anh đi nhặt cho.”
Đợi anh nhặt điện thoại của cô từ trên đất lên thì thấy màn hình điện thoại đã vỡ tan.
Tịch Thận Trạch cầm điện thoại lại gần, nhìn kỹ.
Điện thoại có dán miếng dán cường lực, nhưng vì góc va chạm quá hiểm hóc nên miếng dán không vỡ mà màn hình lại xuất hiện nhiều vết nứt dọc theo góc trên bên trái.
Anh cầm điện thoại đi tới, lúc đưa điện thoại cho Phương Thư Mạn thì bảo cô: “Màn hình cường lực không sao, nhưng màn hình điện thoại bị hỏng rồi.”
Phương Thư Mạn cầm điện thoại xem, không tin nổi nói: “Sao lại thế này?”
“Bị va ở góc trên bên trái, có thể miếng dán màn hình không phát huy tác dụng bảo vệ.” Anh thở dài.
Phương Thư Mạn đau lòng, miếng dán màn hình hỏng thì mua miếng dán khác là được, còn màn hình điện thoại hỏng thì…
Nếu thay màn hình thì giá thường là cả trăm đến cả nghìn tệ, không hợp lý.
Nhưng dù sao cũng tiết kiệm hơn là thay hẳn một chiếc điện thoại mới.
Phương Thư Mạn chọc thử vào màn hình, ngoài việc màn hình bị sọc thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.
Vậy thì cứ để thế đi, tạm thời dùng tạm.
Đúng lúc này, điện thoại của Tịch Thận Trạch vang lên tiếng tin nhắn wechat. Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, thấy là Tần Chi Giác gửi tin nhắn.
Tần Chi Giác tìm Tịch Thận Trạch để xin số điện thoại của đồng nghiệp Phương Thư Mạn là Sở Duyệt Vân.
Tịch Thận Trạch thấy lạ, không nhịn được mà hỏi thêm một câu tại sao.
Có lẽ là thấy gõ chữ quá phiền phức, Tần Chi Giác trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Cái hôm đến nhà cậu ăn cơm đấy, sau đó cô ấy đi nhờ xe của tôi, hôm nay bạn gái tôi phát hiện trên xe của tôi một chiếc khuyên tai bằng vàng. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, trong thời gian gần đây phụ nữ đi nhờ xe của tôi ngoài Tiểu Trương ra thì chỉ có Sở Duyệt Vân.”
“Tiểu Trương” mà Tần Chi Giác nhắc đến là Trương Vũ Mộng, nghiên cứu sinh thạc sĩ dưới quyền anh ấy.
Sau đó lại có một tin nhắn: “Tôi đã hỏi Tiểu Trương rồi, không phải của cô ấy, vậy thì chắc là của Sở Duyệt Vân.”
Tịch Thận Trạch để chế độ loa ngoài, Phương Thư Mạn đương nhiên nghe thấy hết.
“Anh ấy muốn số điện thoại hay là Wechat?” Cô vừa nói vừa mở Wechat ra, lại hỏi Tịch Thận Trạch: “Hay là em hỏi thử Sở Sở xem có phải của cô ấy không?”
“Được.” Tịch Thận Trạch gật đầu.
Phương Thư Mạn bèn hỏi Sở Duyệt Vân trên Wechat xem có làm mất một chiếc khuyên tai bằng vàng không.
Chẳng mấy chốc Sở Duyệt Vân đã trả lời Phương Thư Mạn: [Có phải là hình con bướm không? Hóa ra là làm rơi ở nhà cậu à?]
Phương Thư Mạn vừa định bảo Tịch Thận Trạch hỏi Tần Chi Giác xem có phải là khuyên tai hình con bướm không, Tịch Thận Trạch đã giơ điện thoại cho cô xem trước.
Trên màn hình là bức ảnh Tần Chi Giác gửi cho anh, chiếc khuyên tai trong ảnh đúng là hình con bướm.
Vì vậy, Phương Thư Mạn báo với Sở Duyệt Vân là khuyên tai của cô ấy đã rơi trên xe của anh Tần, hôm nay mới phát hiện ra. Sau khi được Sở Duyệt Vân đồng ý, Phương Thư Mạn đã đẩy danh thiếp Wechat của Sở Duyệt Vân cho Tần Chi Giác qua Tịch Thận Trạch.
Vừa rồi nghe Tần Chi Giác nói khuyên tai là do bạn gái anh ấy phát hiện ra, Phương Thư Mạn không khỏi có chút lo lắng hỏi: “Bạn gái của anh Tần sẽ không hiểu lầm chứ?”
Đã hiểu lầm rồi.
Phương Thư Mạn chưa kịp nói hết nỗi lo lắng thì Tần Chi Giác đã nói với Tịch Thận Trạch rằng bạn gái anh ấy nghi ngờ anh ấy ngoại tình, muốn chia tay với anh ấy.
Tần Chi Giác: [Tối hôm đó thầy cũng ở trên xe, tôi bảo tài xế đưa Sở Duyệt Vân về trước rồi mới đưa thầy về nhà, nhưng cô ấy không chịu tin, còn nói tôi là đưa thầy về xong thì vẫn có thể bảo tài xế quay lại đón Sở Duyệt Vân.]
Tần Chi Giác: [Tôi lấy video camera hành trình cho cô ấy xem, cô ấy nói tôi không có ý tốt, còn chất vấn tôi rằng sao cô ấy biết đây không phải là video tôi đã xóa đi.]
Tần Chi Giác: [Xong rồi người anh em ơi, lần này tôi xong thật rồi.]
Tịch Thận Trạch biết bố mẹ bạn gái Tần Chi Giác không chấp nhận anh ấy vì lý do nghề nghiệp của anh ấy. Hai người yêu nhau năm năm rồi mà đến giờ vẫn chưa kết hôn là vì gia đình nhà gái không đồng ý.
Mặc dù mấy năm nay Tần Chi Giác cũng thỉnh thoảng nhắc với Tịch Thận Trạch một hai câu rằng bạn gái lại cãi nhau với anh ấy vì anh ấy bận công việc, thường xuyên đi công tác, nhưng lần nào rồi cuối cùng Tần Chi Giác cũng dỗ được cô ấy.
Mặc dù lần sau họ vẫn sẽ cãi nhau vì vấn đề tương tự.
Chỉ là lần này…
Tịch Thận Trạch khẽ thở dài, trả lời Phương Thư Mạn: “Có hiểu lầm thì sẽ có cách giải quyết.”
Chỉ sợ rằng, giải quyết xong rồi vẫn không thể tiếp tục ở bên nhau.
Phương Thư Mạn hơi nhíu mày.
Tối hôm đó không phải Sở Sở nói là bạn trai sẽ đến đón cô ấy sao?
Tại sao cuối cùng lại đi nhờ xe của anh Tần?
Chuyện này sau này Sở Sở cũng không tiết lộ, cô hoàn toàn không biết.
Phương Thư Mạn đang nghĩ trong lòng không biết ngày mai đến nhà tang lễ có nên hỏi Sở Sở không, thì đột nhiên tay cô bị Tịch Thận Trạch nắm lấy, anh kéo cô đi xuống cầu thang.
Phương Thư Mạn ngừng suy nghĩ, cô không hiểu hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Anh hơi khát nước.” Tịch Thận Trạch nói, “Chúng ta đến căng tin mua chai nước đi.”
Đến cửa hàng tiện lợi, Tịch Thận Trạch đi thẳng đến tủ lạnh đứng, anh lấy một chai trà lúa mạch, lại lấy một chai nước có ga vị chanh.
Quay đầu lại, Phương Thư Mạn không biết đi đâu mất rồi.
Anh gọi cô: “Phương Thư Mạn?”
Bên kệ đồ ăn vặt lập tức truyền đến tiếng đáp lại của cô: “Em ở đây!”
Tịch Thận Trạch cầm hai chai nước đi tới, Phương Thư Mạn đang đứng trước kệ ngắm đồ ăn vặt. Cô chỉ vào một hộp bánh bông lan Q-T sáu gói: “Em nhớ khi chúng ta còn học cấp ba, cái này có thể mua riêng lẻ từng cái với giá 1 tệ tám một cái.”
Tịch Thận Trạch thẳng tay lấy một hộp, nói: “Mua một hộp đi.”
Phương Thư Mạn mỉm cười.
Thực ra cô chỉ muốn ăn một cái thôi.
Sau đó chuyển sang một khu vực khác, Phương Thư Mạn thích một chiếc máy ảnh bong bóng. Cô lại nói với Tịch Thận Trạch: “Em muốn mua cái này để chơi.”
Tịch Thận Trạch đáp: “Được, chọn một màu mà em thích đi.”
Phương Thư Mạn chọn màu xanh da trời.
Khi mua xong đồ đi đến quầy thu ngân để trả tiền, hai người đi qua dãy kệ để mì ăn liền. Phương Thư Mạn nhìn mì ăn liền bày trên kệ, nhưng cô không thấy món mì om cà chua và trứng gói màu hồng mà cô thích ăn hồi cấp 3. Mấy năm nay cô đi siêu thị nào cũng không thấy gói mì ăn liền có bao bì như thế nữa.
Tịch Thận Trạch chú ý đến ánh mắt của Phương Thư Mạn, còn cả bước chân vô thức chậm lại của cô, bèn lên tiếng hỏi: “Em muốn ăn mì ăn liền à?”
Hỏi xong anh chợt nghĩ đến thùng mì ăn liền vị đậu chua trong nhà trọ của cô.
Cũng không biết là mùi vị kỳ lạ gì nữa.
Phương Thư Mạn lắc đầu, nói: “Một loại mì ăn liền mà em thích ăn hồi cấp ba hình như không sản xuất nữa rồi, mấy năm nay em không thấy ở siêu thị nào cả.”
Tịch Thận Trạch đoán được đại khái là cô nói đến loại nào.
Anh thấy cô từng mua, để tiết kiệm tiền, cô còn không nỡ mua loại đóng thùng mà mua loại đóng gói.
“Cho nên sau này em ăn mì ăn liền vị đậu chua?” Anh hỏi.
Phương Thư Mạn kinh ngạc quay mặt nhìn anh.
Tịch Thận Trạch giải thích: “Thùng mì ăn liền để ngay trong nhà em thuê, khó mà không để ý thấy được.”
Phương Thư Mạn bừng tỉnh hiểu ra, “À” một tiếng.
Cô còn nói, từ khi cô chuyển đến ở cùng anh thì căn bản không ăn mì ăn liền ở nhà nữa.
“Thỉnh thoảng không muốn tự nấu cơm hoặc gọi đồ ăn ngoài cũng không biết ăn gì, em sẽ pha một gói để ăn.” Phương Thư Mạn dừng lại một chút, trên mặt nở nụ cười nói với anh, “Cũng khá ngon.”
Tịch Thận Trạch:”……”
“Lần sau anh thử xem.” Anh nghiêm mặt nói bằng giọng đe dọa: “Không ngon thì tìm em tính sổ.”
Phương Thư Mạn bị chọc cười, vui vẻ đồng ý với anh: “Được, được, được, không ngon thì anh cứ tìm em, em mặc anh xử lý.”
Hai người vừa nói vừa cười đi đến quầy thu ngân trả tiền, vừa ra ngoài Tịch Thận Trạch đã mở chai trà lúa mạch, uống liền mấy ngụm.
Sau đó anh hỏi: “Em muốn uống loại nào?”
“Trong túi còn một chai nước có ga vị chanh.” Tịch Thận Trạch nói với Phương Thư Mạn.
Cô chớp mắt, giả vờ bình tĩnh tự nhiên trả lời anh: “Em uống chai trong tay anh.”
Tịch Thận Trạch không vặn nắp lại nữa, trực tiếp đưa nước cho Phương Thư Mạn.
Cô nhận lấy, ngửa mặt uống mấy ngụm, sau đó lại đưa nước cho anh.
Tịch Thận Trạch vặn chặt nắp lại, cầm chai nước trên tay, kẽ ngón tay còn móc vào quai xách túi đồ.
Một tay còn lại để trống để nắm tay cô.
Đi chưa được bao xa thì đụng mặt phải Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân đang đi về phía này.
“Đang tìm hai người đây.” Nghê Hân Vân hỏi: “Bây giờ chúng ta về luôn hay là đi dạo thêm một chút nữa? Hai người có đói không?”
Nói xong lại nói: “Em và Diệp Vũ Triều ăn sáng muộn, hiện tại vẫn chưa đói, sợ hai người đói bụng.”
“Em đói không?” Tịch Thận Trạch cúi đầu hỏi Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn cười lắc đầu, “Em vẫn ổn.”
“Còn anh?” Cô hỏi.
“Cũng ổn.” Tịch Thận Trạch nói.
“Vậy thì chơi thêm một chút nữa đi,” Phương Thư Mạn có chút không nỡ rời đi ngay, “Lần tới đến đây không biết là khi nào.”
Thế là bốn người ngồi xuống chiếc bàn đá cạnh hồ Học Tứ.
Phương Thư Mạn lấy một chiếc máy ảnh bong bóng từ trong túi ra, Tịch Thận Trạch giúp cô xé vỏ hộp, lại giúp cô lắp nước bong bóng và pin, sau đó đưa chiếc máy ảnh bong bóng hoạt hình màu xanh da trời này cho Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn ấn một cái nút, máy ảnh bong bóng bắt đầu tự động liên tục nhả bong bóng.
Cô vui mừng khôn xiết, vui vẻ giơ máy ảnh đi vòng quanh chiếc bàn đá, cuối cùng bốn người đều bị bong bóng bao quanh.
Nhân cơ hội, Nghê Hân Vân chụp được một vài bức ảnh chụp chung của Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch.
Mỗi khi Phương Thư Mạn đến gần Tịch Thận Trạch hoặc đi ngang qua sau lưng anh, Nghê Hân Vân đều điên cuồng nhấn nút chụp ảnh, đợi đến khi chụp xong bắt đầu chọn lọc ảnh, cô ấy mới để ý thấy anh trai mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mạn Mạn.
Bởi vì trong mỗi bức ảnh, Tịch Thận Trạch đều nhìn Phương Thư Mạn mỉm cười.
“Em giỡn, anh cười.” Nghê Hân Vân có biểu cảm như vừa ăn phải đường.
“Mạn Mạn,” Nghê Hân Vân đề nghị: “Chúng ta ra sân vận động đi, mình sẽ chụp ảnh cho cậu!”
“Được.” Phương Thư Mạn vui vẻ đồng ý, lập tức cùng Nghê Hân Vân nắm tay nhau ra sân vận động chụp ảnh.
Tịch Thận Trạch và Diệp Vũ Triều nhìn nhau, đành phải cầm đồ đạc đi theo họ.
Hai người chụp xong cho người này lại chụp cho người kia, chụp xong ảnh còn phải quay video, quay video đoạn này không tốt thì lại quay lại đoạn khác.
Đợi đến khi hai cô chụp quay thỏa thích thì đã hơn hai tiếng đồng hồ sau.
Bấy giờ bốn người mới trở về nhà.
Bữa tối họ vẫn ăn ở nhà ông nội, hơn nữa còn định ăn lẩu.
Vì vậy sau khi đến khu chung cư, trước khi về nhà bốn người đã đến siêu thị của khu chung cư mua sắm một lượt.
Tối hôm đó ăn lẩu, chỉ có Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn là không động đến thịt dê.
Ăn cơm xong không lâu, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch rời khỏi nhà ông nội.
Trên đường về nhà, Phương Thư Mạn nói ra câu hỏi mà cô đã muốn hỏi từ lúc ăn cơm. Cô lấy hết can đảm hỏi Tịch Thận Trạch: “Anh Thận, anh không ăn thịt dê là vì em sao?”
Tịch Thận Trạch dùng giọng điệu hờ hững và tùy ý trả lời cô: “Đột nhiên không thích nữa thôi.”
Nói xong, anh lái xe vào khu vực đỗ xe của trung tâm thương mại.
Phương Thư Mạn khó hiểu hỏi: “Anh muốn mua gì à?”
“Ừ.” Anh đáp.
Nhưng cũng không nói cho cô biết muốn mua gì.
Vài phút sau, Phương Thư Mạn bị Tịch Thận Trạch nắm tay vào một cửa hàng điện thoại di động. Anh muốn đổi cho cô một chiếc điện thoại.
Lúc Tịch Thận Trạch hỏi cô thích loại nào, Phương Thư Mạn bèn nói với anh: “Điện thoại của em vẫn dùng được mà.”
“Anh biết.” Tịch Thận Trạch cầm lấy một chiếc bên cạnh, vuốt màn hình vài lần, thử chức năng camera.
Trước đó anh đã xem đánh giá, chức năng camera của chiếc này là tốt nhất.
Tịch Thận Trạch đưa chiếc điện thoại đang cầm trong tay cho Phương Thư Mạn, nói: “Xem xem có thích không.”
Ngay sau đó lại bổ sung: “Chiếc này chụp ảnh hẳn là tốt nhất.”
Phương Thư Mạn ngẩn ra. Cô ngây ngốc nhận lấy điện thoại, ngoan ngoãn vuốt màn hình, trải nghiệm một lúc.
“Thế nào?” Tịch Thận Trạch hỏi: “Thích không?”
Phương Thư Mạn nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy mua cái này nhé?” Anh dịu dàng hỏi.
Không đợi Phương Thư Mạn trả lời, Tịch Thận Trạch lại hỏi cô: “Em thích màu nào?”
Phương Thư Mạn biết cho dù mình có từ chối thì anh vẫn sẽ mua cho cô, thế nên cô dứt khoát không từ chối nữa, ngoan ngoãn trả lời anh: “Màu trắng.”
Sau đó Tịch Thận Trạch trả tiền, mua cho cô chiếc điện thoại màu trắng.
Anh kích hoạt điện thoại mới ở ngay cửa hàng, lắp thẻ sim của cô vào khe cắm thẻ của điện thoại mới.
Cả quá trình Phương Thư Mạn đều ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tay anh, suy nghĩ đã không biết bay đến nơi nào.
Đợi đến khi Tịch Thận Trạch đưa chiếc điện thoại mới đã chỉnh sửa xong cho Phương Thư Mạn, cô dường như mới hoàn hồn.
Cô nhận chiếc điện thoại mới toanh từ tay anh, mím môi cười.
Sau đó, Phương Thư Mạn được Tịch Thận Trạch nắm tay dắt đi.
Ra khỏi trung tâm thương mại, cô lại được anh nắm tay đi về phía bãi đậu xe.
Từ tám đến chín giờ tối là thời điểm trên đường có rất nhiều người qua lại. Vũ điệu thể dục sôi động và vui tươi trên quảng trường cùng giọng hát khàn khàn của ca sĩ cầm đàn ghi-ta hòa quyện vào nhau, tạo thành một sự tương phản rõ nét.
“Anh Thận.” Phương Thư Mạn luôn đi sau Tịch Thận Trạch nửa bước, bị anh nắm tay kéo đi đột nhiên gọi anh một tiếng.
Anh chưa kịp phản ứng thì nghe cô thì thầm: “Chiếc điện thoại anh tặng em, em làm mất rồi.”
Trong giọng nói của cô có sự hối hận và buồn bã không giấu được.
Chiếc điện thoại đầu tiên trong đời của Phương Thư Mạn là do Tịch Thận Trạch tặng.
Nhưng cô đã làm mất nó.