Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch dậy sớm, cùng ăn sáng với Quảng Sĩ Ngọc.
Ăn sáng xong, ông cụ đi tìm bạn để chơi đàn nhị, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch ở nhà đợi hai người lười biếng kia ngủ dậy rồi cùng nhau về trường cấp ba.
Phương Thư Mạn không ngồi yên được, một lúc sau cô lại đến trước tủ ở phòng khách, cầm bức ảnh đã đóng khung lên xem kĩ.
Đó là bức ảnh chụp chung của Quảng Sĩ Ngọc, Tịch Thận Trạch và Nghê Hân Vân.
Lần đầu đến chơi nhà, Phương Thư Mạn đã nhìn thấy bức ảnh này. Trong ảnh, Tịch Trạch và Nghê Hân Vân vẫn còn rất nhỏ, ông nội cũng mới ngoài năm mươi. Anh từng nói bức ảnh này được chụp vào năm Nghê Nghê đến nhà, lúc đó anh sáu tuổi, Nghê Nghê bốn tuổi.
Xem xong bức ảnh này, Phương Thư Mạn lại tiến về phía trước, cầm bức ảnh chụp ông nội cùng năm người đàn ông trung niên. Bức ảnh này cô chưa từng thấy, trông cũng khá mới, có lẽ được chụp trong mấy năm gần đây.
Trên ảnh có một khuôn mặt quen thuộc, đó là thầy của Tịch Thận Trạch, Triệu Ngọc Minh. Phương Thư Mạn biết Triệu Ngọc Minh là học sinh được ông nội tài trợ trước đây. Chuyện này đương nhiên cũng do Tịch Thận Trạch kể cho cô lúc cô và anh đang hẹn hò.
Vậy nên…
Cô cầm bức ảnh quay đầu lại, muốn hỏi Tịch Thận Trạch đang ngồi trên ghế sofa xem những người trong ảnh có phải đều là học sinh được ông nội tài trợ hay không, kết quả là đột nhiên đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Tịch Thận Trạch.
Chiếc kính gọng bạc được đặt trên sống mũi, ánh mắt xuyên qua tròng kính sạch sẽ sáng sủa càng thêm phần thẳng thắn.
Cô khẽ giật mình, không biết anh bắt đầu nhìn cô từ lúc nào.
Phương Thư Mạn nhất thời không nói nên lời, chỉ cảm thấy mặt mình như sắp bốc cháy.
Tịch Thận Trạch chủ động mở lời: “Sao thế?”
Phương Thư Mạn chỉ vào bức ảnh trong tay, tò mò hỏi: “Những người chú người cô trong ảnh này đều là học sinh được ông nội tài trợ trước đây sao?”
“Ừ.” Tịch Thận Trạch gật đầu.
Phương Thư Mạn kinh ngạc nói: “Em cứ tưởng chỉ tài trợ cho thầy Triệu thôi, không ngờ… lại có nhiều người như vậy.”
Tịch Thận Trạch cười nói: “Hồi trẻ ông nội cũng khá giả, sau đó ông ấy liên tục tài trợ cho những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, số tiền còn lại thì gần như đều quyên góp cho các tổ chức từ thiện y tế, chỉ giữ lại căn nhà này và một ít tiền tiết kiệm đủ để sinh sống, rồi sau đó… anh và Nghê Nghê đến.”
Phương Thư Mạn đặt bức ảnh về chỗ cũ, đến bên ghế sofa ngồi xuống bên cạnh Tịch Thận Trạch, rất hứng thú nói: “Anh kể cho em nghe về ông nội đi.”
Tịch Thận Trạch trầm ngâm một lát rồi mở lời: “Hồi trẻ ông nội có thích một người, sức khỏe của bà ấy không tốt lắm, bị bệnh tim bẩm sinh, trình độ y tế thời đó còn kém xa bây giờ. Bà ấy đã qua đời trước khi họ kết hôn, sau đó ông nội cả đời không lấy vợ, anh và Nghê Nghê đã từng thấy rất nhiều lần ông nội cầm một bức ảnh cũ lên, đôi mắt đỏ hoe, một mình nói chuyện với bức ảnh.”
“Hàng năm cứ đến ngày 18 tháng 7, ông ấy đều ra ngoài để cúng cho bà nội, bất kể hôm đó thời tiết như thế nào thì ông ấy cũng không quản mưa gió.”
“Vì hôm đó là sinh nhật của bà nội, cũng vì.” Tịch Thận Trạch dừng lại một chút, từ từ nói ra một lý do khác: “Ông nội nói bà nội khi còn sống thích nhất là đón sinh nhật, nếu ông ấy không đến thì bà ấy sẽ buồn.”
Phương Thư Mạn đột nhiên cảm thấy vừa thương vừa cảm động.
Sau khi bạn mất, có một người vẫn nhớ đến bạn vào ngày sinh nhật của bạn.
“Những chuyện sau đó thì em cũng biết gần hết rồi, ông nội bắt đầu tài trợ cho học sinh, quyên tiền cho các tổ chức từ thiện y tế, cuối cùng trở nên nghèo túng.”
Tịch Thận Trạch dừng lại một chút, lại nói: “Nếu không có anh và Nghê Nghê, những năm qua có lẽ ông nội sẽ sống thoải mái hơn một chút.”
Nuôi hai đứa trẻ đi học trong hơn mười năm không phải là một khoản chi nhỏ, tiền học của anh và Nghê Nghê đều dựa vào tiền tích cóp về già và thu nhập ít ỏi kiếm được từ công việc vất vả của ông cụ để bù đắp.
Nghe lời Tịch Thận Trạch nói, Phương Thư Mạn đang cảm động vì tình yêu của ông nội khẽ lẩm bẩm đáp lại: “Biết đâu ông nội không nghĩ như vậy thì sao?”
Thấy dáng vẻ sắp khóc của cô, Tịch Thận Trạch không nhịn được bật cười, lại thở dài bất lực.
Có lẽ những người có khả năng cảm nhận hạnh phúc mạnh mẽ đều như vậy.
Anh đáp: “Ừ, ông nội vẫn thường nói là năm đó ông may mắn khi nhận nuôi anh và Nghê Nghê.”
Đối với Quảng Sĩ Ngọc, Tịch Thận Trạch và Nghê Hân Vân là sức sống của gia đình, là nguồn cơn khiến ông cụ còn một chút mong đợi và khao khát vào cuộc sống.
Có lẽ năm đó Triệu Ngọc Minh cũng nhận ra Quảng Sĩ Ngọc cần một người bầu bạn, nên đã đưa Tịch Thận Trạch – một người không còn chỗ dựa đến bên Quảng Sĩ Ngọc, để ông cháu làm bạn với nhau.
Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân ngủ đến gần mười giờ mới dậy, lúc này Phương Thư Mạn đang giúp Quảng Sĩ Ngọc tưới nước cho chậu hoa ngoài ban công.
Tịch Thận Trạch ở bên cạnh cô, đưa tay chạm vào cánh hoa, rồi lại véo nhẹ chiếc lá xanh.
Anh đã sớm nhận ra cô là người không thể ngồi yên. Tưới nước xong chắc lại còn muốn chụp ảnh nữa.
Quả nhiên, Tịch Thận Trạch đã đoán đúng.
Phương Thư Mạn tưới nước xong cho các loại hoa cỏ thì cầm điện thoại đi tới, bắt đầu chụp ảnh hoa cỏ từ nhiều góc độ khác nhau.
Đôi khi còn thấy Tịch Thận Trạch vướng víu, cô sẽ dùng giọng điệu rất tốt để thương lượng với anh: “Anh Thận, anh có thể tránh sang một bên được không?”
Tịch Thận Trạch: “…”
Anh buồn bã đứng dậy nhường chỗ cho cô chụp ảnh, rồi tiếp tục nhìn cô.
Phương Thư Mạn chợt nhớ ra, ngoài ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn thì cô và Tịch Thận Trạch chưa có bức ảnh chụp chung nào khác.
Lần đó, thầy hỏi cô xin ảnh để xem, cô lại không có lấy một tấm nào, đừng nói đến ảnh chụp chung, ngay cả ảnh chụp riêng của anh mà cô cũng không có.
Hơn nữa, vừa nãy cô lại nghe anh kể rằng ông nội thường cầm một bức ảnh cũ để nhớ về bà nội.
Phương Thư Mạn không khỏi có chút rục rịch.
Cô muốn chụp một bức ảnh chung với anh.
Nhưng ngay lúc Phương Thư Mạn quay người định nói chuyện này với Tịch Thận Trạch thì Diệp Vũ Triều đã ăn sáng xong, anh ấy vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn ăn vừa nói với hai người: “Anh, chị dâu, em và Nghê Nghê ăn xong rồi, đi luôn nhé?”
Câu nói đến bên miệng của Phương Thư Mạn đột nhiên bị nghẹn lại vì lời nói vô tình của Diệp Vũ Triều.
Thực ra Tịch Thận Trạch đã nhận ra Phương Thư Mạn có điều muốn nói, sau đó anh thấy cô nở một nụ cười nhạt với anh, nói: “Đi thôi.”
Anh không ngờ cô chỉ muốn nói vậy.
Bốn người đi một xe đến đó.
Diệp Vũ Triều lái xe, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch ngồi ở ghế sau.
Hôm nay là Chủ nhật, trường nghỉ dạy nên khuôn viên trường rất vắng vẻ và hiu quạnh. Tuy nhiên, căng tin nhỏ của trường vẫn mở cửa, có lẽ vì bên cạnh là khu nhà ở của cán bộ giáo viên, có thể sẽ có con của giáo viên đến mua đồ ăn vặt.
Vì muốn đến những nơi khác nhau, nên sau khi vào trường không lâu, bốn người đã chia nhau ra đi. Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân đến tòa nhà giảng dạy, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đi dọc theo đại lộ rợp bóng cây.
Anh nắm tay cô.
Phương Thư Mạn cảm thấy sau khi đến nhà ông nội, mối quan hệ của cô và Tịch Thận Trạch cũng trở nên thân thiết và tự nhiên hơn rất nhiều.
Cuối cùng, hai người lên một bên khán đài, tìm một chỗ râm mát khuất nắng để ngồi xuống.
Chính tại sân vận động bên dưới này, cô đã ôm anh, khóc nức nở cảm ơn anh, nói với anh rất nhiều lần “Em thích anh”.
Hôm đó là lễ trưởng thành của cô, anh đến làm phụ huynh cho cô.
Vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được mấy phút, Tịch Thận Trạch đột nhiên hỏi Phương Thư Mạn: “Thư Thư, em đã nghĩ đến việc tổ chức đám cưới vào lúc nào chưa?”
Phương Thư Mạn lập tức kinh ngạc, cô ngây người quay mặt lại nhìn anh, nhưng không trả lời ngay câu hỏi của anh.
Cô ngạc nhiên vì anh gọi cô là “Thư Thư”, khi không có người khác, khi hoàn toàn tỉnh táo. Cô càng không ngờ rằng câu hỏi đầu tiên anh hỏi cô lại là khi nào tổ chức đám cưới.
Tịch Thận Trạch quay đầu lại nhìn cô, nghi ngờ: “Sao vậy?”
Phương Thư Mạn lúc này mới từ từ hoàn hồn lại.
Cô vội vàng lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, đôi má đã ửng hồng đáp lại anh: “Em không biết, anh thấy sao?”
Tịch Thận Trạch muốn càng nhanh càng tốt, nhưng lại sợ chỉ lo nhanh chóng sẽ khiến đám cưới trở nên qua loa. Vì vậy, anh cũng chưa đưa ra quyết định chắc chắn.
“Em muốn đám cưới như thế nào?” Anh lại hỏi.
Phương Thư Mạn bị câu hỏi của anh làm bối rối. Cô từ từ chớp mắt, thành thật nói: “Em chưa nghĩ tới…”
Cô trả lời xong thì bắt đầu tưởng tượng về đám cưới, vừa nghĩ vừa nói: “Ừm… Địa điểm không cần quá lớn, cũng không cần quá lộng lẫy, không cần gò bó theo quy trình và nghi lễ cưới thông thường, chỉ cần mời những người thân và bạn bè thân thiết của chúng ta là được, mọi người đều thoải mái và vui vẻ là tốt lắm rồi.”
Cô nói rất trừu tượng, nhưng Tịch Thận Trạch dựa theo mô tả của cô đã tưởng tượng ra cảnh đám cưới của họ.
Anh nói: “Được, anh sẽ lo liệu.”
Nói xong lại hỏi: “Thời gian thì sao?”
Phương Thư Mạn suy nghĩ một lúc, giọng điệu không chắc chắn lắm, thử trao đổi với anh: “Năm sau nhé?”
Năm sau cũng tốt, anh có thể có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị.
Tịch Thận Trạch gật đầu, xác định thêm: “Mùa hè năm sau?”
Phương Thư Mạn cong cong mắt nở nụ cười, gật đầu đồng ý: “Ừm.”
Mùa đông cô sẽ bận rộn hơn một chút.
Hơn nữa, mùa đông quá lạnh, không tiện mặc váy cưới đẹp.
Một lát sau, Phương Thư Mạn lấy điện thoại của mình ra. Mở app chụp ảnh xong, cô giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh sân trường. Chụp xong bức ảnh này, cô đột nhiên lên tiếng hỏi Tịch Thận Trạch: “Chúng ta chụp một bức ảnh không?”
Đây là câu cô đã muốn nói với anh từ khi ở nhà.
Tịch Thận Trạch hơi sửng sốt, như thể bị sự bất ngờ làm cho choáng váng, không chắc chắn hỏi lại: “Với anh?”
Phương Thư Mạn nghiêm túc gật đầu, “Ừm.”
Anh vẫn có chút ‘được yêu mà sợ’, nhưng không chút do dự đồng ý: “Được.”
Phương Thư Mạn lập tức mỉm cười.
Cô giơ điện thoại lên, trước khi chụp ảnh, Tịch Thận Trạch tiến lại gần ôm lấy eo cô, má anh nhẹ áp vào tai cô.
Đó là một tư thế rất thân mật.
Phương Thư Mạn thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng nở nụ cười với ống kính.
Có lẽ là nghe thấy cô cười, Tịch Thận Trạch hơi nghiêng đầu nhìn Phương Thư Mạn, khóe miệng cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Nút chụp ảnh được nhấn, nụ cười của họ được lưu lại.
Phương Thư Mạn đã có bức ảnh chụp chung đầu tiên của họ.