Trước khi hẹn hò với Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch đã biết cô không có điện thoại.
Lúc đó, Nghê Hân Vân và Phương Thư Mạn thường hẹn trước ở trường thời gian và địa điểm gặp nhau. Nếu đã muộn nửa tiếng mà một bên vẫn chưa xuất hiện thì không cần đợi nữa. Đây là quy ước giữa hai người họ.
Ngày 6 tháng 11 năm 2016, hôm đó là Chủ Nhật.
Phương Thư Mạn và Nghê Hân Vân đã hẹn nhau từ thứ Sáu là hôm nay cô sẽ đến nhà họ tìm Nghê Hân Vân làm bài tập.
Tịch Thận Trạch lúc đó đã lên đại học, vì là cuối tuần nên anh mới có thời gian về nhà một chuyến.
Mùa đông sắp đến nên ban ngày luôn rất ngắn, mà Phương Thư Mạn phải về trước khi trời tối.
Cô nói cô phải về nấu cơm.
Lúc đó Tịch Thận Trạch chỉ biết quê cô ở thành phố Tân, hiện tại đang ở nhà cậu, còn tình hình cụ thể của cô thì anh không rõ.
Tất nhiên, cô cũng không bao giờ chủ động nhắc đến.
Nghe cô nói phải về nấu cơm trước khi trời tối, anh bèn hỏi: “Nhà cậu mợ em không có ai nấu cơm sao?”
Phương Thư Mạn cười khẽ với anh: “Ừm.”
“Hôm nay họ ra ngoài cả rồi, về tới nhà sẽ hơi muộn.” Lời bổ sung của cô lại giống như đang che đậy hơn.
Chiều hôm đó, Phương Thư Mạn rời khỏi nhà Nghê Hân Vân. Cô đi ra khỏi khu chung cư, đến trạm xe buýt đối diện đường.
Không hiểu sao bình thường cứ ba đến năm phút là sẽ có một chuyến xe buýt dừng ở trạm, nhưng hôm đó đã hơn hai mươi phút vẫn chưa đến.
Mà trời đã tối, màn đêm đang dần bao trùm cả thành phố.
Phương Thư Mạn cần phải về nhà gấp. Nếu không, khi gia đình cậu mợ từ Vạn Lạc Cốc về, thấy cô không nấu cơm là cô lại bị mắng.
Tịch Thận Trạch vừa đạp xe ra khỏi khu chung cư thì thấy Phương Thư Mạn vẫn đứng ở trạm xe buýt. Trông cô có vẻ rất sốt ruột, cứ ngóng về hướng xe buýt đến mà không yên lòng.
Chỉ là, không có xe buýt nào đến.
Trước khi ra ngoài Tịch Thận Trạch vừa đọc được tin tức trên mạng, nói rằng mười phút trước đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông ở ngã tư Kiến Thiết.
Xe buýt tuyến 77 mà Phương Thư Mạn muốn bắt về nhà bắt buộc phải đi qua ngã tư Kiến Thiết.
Tịch Thận Trạch đạp xe đến, dừng lại ở làn đường dành cho xe không động cơ phía sau cô. Anh cao to chân dài nên dễ dàng chống một chân xuống đất, cất tiếng gọi cô: “Thư Mạn.”
Phương Thư Mạn nghe thấy giọng nói của Tịch Thận Trạch vang lên phía sau thì lập tức quay phắt người lại. Cô ngạc nhiên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh Thận Trạch, sao anh…” lại ở đây?
Tịch Thận Trạch biết cô muốn hỏi gì, anh trả lời: “Anh định đến hiệu sách mua sách.” Sau đó lại nói với cô, “Ngã tư Kiến Thiết vừa xảy ra tai nạn giao thông, xe buýt tuyến 77 chắc bị kẹt ở đó rồi.”
Phương Thư Mạn không hiểu sao anh lại biết rõ cô về nhà bằng tuyến xe buýt nào.
Vì cô chỉ lo phải về nhà ngay thôi.
Phương Thư Mạn nghe Tịch Thận Trạch nói, đầu tiên là thấy kinh ngạc vì xảy ra tai nạn giao thông, sau đó cô lại nhanh chóng nhíu mày, lo lắng sợ hãi vì không thể về nhà đúng giờ.
Tịch Thận Trạch nhìn rõ biểu cảm của cô. Anh ôn tồn an ủi cô: “Đừng nhíu mày nữa, để anh đưa em về nhé.”
Phương Thư Mạn mở to hai mắt, được yêu mà sợ.
“Nhưng mà anh……”
Cô còn chưa nói hết lời, Tịch Thận Trạch đã cười nói: “Chuyện gì cũng có thứ tự trước sau, đưa em về quan trọng hơn.”
Phương Thư Mạn không còn ngẩn người nữa, cô lập tức ngồi lên ghế sau xe đạp của Tịch Thận Trạch, nói cảm ơn với anh: “Cảm ơn anh, anh Thận Trạch.”
“Em muốn đến Viện Hoa Đô số 8, làm phiền anh rồi.” Cô cảm thấy ngại ngùng vì làm mất thời gian của anh.
Tịch Thận Trạch rất bất lực, chỉ có thể nhấn mạnh: “Không phiền gì cả.”
“Vừa khéo anh cũng muốn đến hiệu sách bên đó, nên tiện đường thôi.” Anh hy vọng nói như vậy sẽ khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Phương Thư Mạn không dám chạm vào anh, ngay cả việc kéo áo anh một cái cô cũng không dám.
Cô cảm thấy mình không xứng để chạm vào một người tốt như anh.
Cho dù cô chỉ khẽ kéo góc áo anh, cũng giống như đang làm bẩn anh.
Vì vậy, cô luôn ngoan ngoãn nắm lấy tay vịn ở ghế sau.
Nhưng trên đường đi, má cô vẫn không tránh khỏi khẽ chạm vào chiếc áo khoác dày của anh.
Chiếc áo khoác của anh rất mát, nhưng mặt Phương Thư Mạn thì như muốn bốc cháy.
Lúc đó, trong lòng Phương Thư Mạn nảy sinh một ý nghĩ rất ích kỷ và đê tiện —— cô hy vọng con đường này không có điểm dừng, cô hy vọng sẽ không bao giờ đến nhà cậu mợ, cô muốn ở bên anh mãi mãi như thế này, cho dù cái giá phải trả là phải ở trong bầu không khí lạnh giá này vĩnh viễn.
Bỗng nhiên, Phương Thư Mạn nghe thấy giọng nói của Tịch Thận Trạch từ phía trước vọng lại. Anh hỏi cô: “Nếu em về nhà muộn thì sẽ thế nào?”
Phương Thư Mạn im lặng một lúc, há miệng mấy lần nhưng vẫn không thể nói cho anh biết những gì mình sẽ trải qua. Cuối cùng, cô trả lời anh bằng một giọng điệu rất đỗi nhẹ nhàng: “Cũng không sao cả, cùng lắm chỉ bị rầy mấy câu thôi.”
Tịch Thận Trạch vốn thông minh, nên dù Phương Thư Mạn có che giấu thì anh cũng hiểu được “bị rầy mấy câu” trong miệng cô tương đương với việc bị ăn mắng. Nếu không, tại sao cô lại vội vàng về nhà như vậy, một khi về nhà muộn thì như lâm vào đại địch.
Phương Thư Mạn bảo Tịch Thận Trạch thả cô xuống ở cổng khu chung cư là được, Tịch Thận Trạch cũng không cố đưa cô vào trong.
Chỉ là, sau khi cô xuống xe, anh vẫn gọi cô lại.
“Thư Mạn”, Tịch Thận Trạch đầu tiên là gửi lời xin lỗi đến cô, “Xin lỗi, làm mất thời gian của em một chút.”
Sau đó, anh trực tiếp nói với cô những lời đã giấu trong lòng nhiều tháng qua: “Anh thích em, em có muốn cân nhắc thử không?”
Phương Thư Mạn bị lời nói đột ngột của anh làm choáng váng. Cô cứng đờ tại chỗ, máy móc thốt ra: “Cân… cân nhắc?”
Người mà cô thầm thích, lại bảo cô… cân nhắc xem sao…
Trong khoảnh khắc này, cảm xúc trào dâng đầu tiên không phải là vui mừng, cũng không phải là kinh ngạc, mà là một cảm giác không xứng khiến Phương Thư Mạn cảm thấy xấu hổ.
Cảm giác không xứng này mạnh mẽ bao trùm lấy cô trong nháy mắt.
Cô làm sao xứng.
Cô làm sao xứng với anh được chứ?
Cô tệ hại như vậy, học hành thì không giỏi, làm việc chẳng đâu ra đâu, còn vì số mệnh xui xẻo mà đã liên tiếp khắc chết cha mẹ, trở thành gánh nặng cho gia đình cậu mợ.
Huống hồ cô còn là một người nghèo khó đến mức không có gì cả.
Cô không có gì để cho anh.
Tịch Thận Trạch gật đầu, vẻ mặt vừa bối rối vừa khẩn trương, giọng nói bắt đầu mất tự tin: “Cân nhắc xem… em có muốn hẹn hò với anh không.”
Phương Thư Mạn lại ngây người.
Cô và anh đối mặt với nhau, chỉ cách nhau một bước chân.
Nhưng lại giống như cách nhau cả ngàn trùng núi non khó mà vượt qua trong đời này.
Phương Thư Mạn bị gió lạnh đêm đông làm đầu mũi ửng đỏ, mắt cũng đỏ hoe.
Mùa đông ở thành phố Thẩm thực sự rất lạnh. Cho dù cô sắp trải qua mùa đông thứ năm ở nơi này thì vẫn rất khó thích nghi với khí hậu khô hanh và lạnh giá như vậy.
Trời đã tối đen như mực.
Những ngọn đèn đường bên đường khiến màn đêm tĩnh lặng không còn tối tăm.
Đối với Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch giống như ngọn đèn đường sau lưng anh.
Anh có thể giúp cô nhìn rõ hướng đi trong bóng tối.
Phương Thư Mạn không xứng với Tịch Thận Trạch.
Nhưng Phương Thư Mạn thực sự thực sự rất thích Tịch Thận Trạch.
Nếu nhất định phải lấy ra thứ gì đó để tặng anh, vậy thì chỉ có trái tim này của cô.
Bởi vì cô chỉ còn lại một trái tim thích anh.
Đây là thứ hoàn toàn thuộc về cô.
Cũng là thứ duy nhất cô có thể tặng anh.
Vì vậy, Phương Thư Mạn đã dùng hết mọi can đảm, chỉ nói một chữ: “Được.”
Nhưng lúc này Tịch Thận Trạch lại bị sửng sốt. Anh không mấy chắc chắn hỏi: “ ‘Được’ có nghĩa là…đồng ý hẹn hò với anh?”
Phương Thư Mạn nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt cong cong sáng ngời như ánh sao trong đêm tối.
“Ừm.” Cô gật đầu mạnh mẽ, đáp lại anh: “Anh Thận Trạch, em muốn hẹn hò với anh.”
“Nhưng mà…” Cô nhăn mày, chỉ vào cổng chung cư phía sau, nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Em phải về rồi.”
Tịch Thận Trạch bị cô chọc cười, mặt mày dịu dàng nói: “Em đi đi.”
Phương Thư Mạn lập tức chạy vào khu chung cư, sau vài bước chân, cô đột nhiên dừng lại rồi hỏi anh một câu: “Khi nào thì chúng ta gặp lại nhỉ? Cuối tuần sau anh có về nhà không?”
Phương Thư Mạn không hề biết rằng trong ánh mắt của mình có bao nhiêu mong chờ.
Anh vẫn đang ở bên cô mà cô đã trông chờ tuần sau anh cũng có thể trở về.
Tịch Thận Trạch không thể từ chối.
Anh cười gật đầu: “Anh có về.”
“Anh sẽ về để gặp em.” Anh nói.
Cô lập tức vui mừng, vừa ngượng ngùng lại háo hức nói: “Vậy em đợi anh nhé!”
“Anh Thận Trạch, tạm biệt.” Cô vẫy tay với anh, sau đó chạy vào khu chung cư.
Chỉ là Tịch Thận Trạch không biết rằng, sau khi chạy vào khu chung cư chưa được mấy bước chân, Phương Thư Mạn đã bắt đầu bật khóc.
Giống như là vì vui mừng, nhưng cũng có vẻ rất buồn bã, xen lẫn sự lo lắng và sợ hãi.
Cô vừa đi vừa bật khóc nức nở, những giọt nước mắt to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống, từng giọt lại từng giọt.
Phương Thư Mạn vội vàng giơ tay lau nước mắt, dùng cả tay và tay áo nhưng vẫn không bắt kịp tốc độ rơi của nước mắt.
Trong lúc bật khóc, Phương Thư Mạn cảm thấy mình rất lạ lùng, dù đã có người đến yêu thương cô, cô vẫn cảm thấy buồn khó tả.
Lúc đó trong lòng cô trào dâng những cảm xúc rất phức tạp, tổng hợp lại có lẽ là —— từ khoảnh khắc bắt đầu có được anh, cô đã sợ mất anh.
Tịch Thận Trạch quên luôn việc mua sách, tay không trở về nhà.
Nghê Hân Vân lấy làm khó hiểu hỏi:: “Anh, không phải anh đi mua sách sao? Sách đã mua đâu?”
Sách?
Sách thì không có.
Nhưng đã có Thư Thư*.
(chữ ‘sách’ (书) có âm Hán Việt là ‘thư’, chữ Thư trong tên của Phương Thư Mạn cũng là chữ ‘sách’ (书) này.)
Anh cười trở lại phòng, chỉ để lại một câu: “Không cần nữa.”
……