Kết thúc yến hội, tin đồn Cung chủ của Huyết Ảnh cung vừa 15 nhan sắc lại vô cùng yêu nghiệt được truyền ra rộng rãi khắp thành, rước lấy được bao nhiêu sự ái mộ của các cô nương trong thành, qua hôm đó bái thiếp đưa đến cửa cầu thân như muốn đạp đổ cả cổng Huyết Ảnh cung. Khiến Chu Tư Duật và Hạ Hào một phen nhức đầu.
Mà nhức đầu hơn cả là Lãnh Phi Liên, ngày ngày bị Hàn Kì Phong tới làm phiền, còn bị người hầu phủ đến mời gặp mặt không ít lần. Mỗi ngày có hơn chục cái bái thiếp đưa đến trước mặt, y có nhìn sơ qua nhìn ai nấy đều là nữ nhân hơn tuổi y không khỏi chau mày. Lãnh Phi Liên y không muốn láy mày bay a.
"Đệ đang làm gì?". Giọng nói chua chua vang lên bên tai, Lãnh Phi Liên càng nhíu mày chặt hơn nữa.
Quả nhiên quay sang là Hàn Kì Phong cả người toát ra mùi giấm đang bất mãn nhìn đống bái thiếp trên bàn.
"Hừ, cái gì đây, con gái thứ của Hộ bộ thượng thư, thứ nữ của Tề đại nhân, Đích nữ của Lã tướng quân... Cũng nhiều cho đệ chọn thật đấy."
Lãnh Phi Liên đã quá quen với việc ngày nào cũng bị Hàn Kì Phong cằn nhằn rồi nên cũng chẳng quản hắn đang cho người đem đốt hết đống bái thiếp. Nhíu nhíu mày nhìn thư mời của Hầu phủ.
"Hừ, Lão ta còn cho người tới đưa thiệp cơ à, cũng không nhìn xem bây giờ đệ là ai, bộ tưởng chỉ cần gọi là đệ sẽ tới sao?".
Hàn Kì Phong dứt khoát giật lấy thiếp mời, ném vào chậu lửa bên cạnh
Lãnh Phi Liên:" ..." Đến thư mời gặp mặt cũng ghen sao.
Hàn Kì Phong đốt xong liền nhìn chăm chăm Lãnh Phi Liên, nhìn đến khi y cảm thấy mất tự nhiên mới nói:" Liên nhi à, ta càng ngày càng cảm thấy không yên tâm!".
"Tại sao?". Lãnh Phi Liên hỏi
"Tại vì đệ quá thu hút ong bướm, phải mau trói đệ lại nếu không sẽ bị cướp đi mất!". Hàn Kì Phong liền đến phía sau Lãnh Phi Liên ôm lấy y.
"Nếu lo vậy thì còn không mau trói lại đi!". Lãnh Phi Liên cười cười hùa theo
"Thật không?"
"Ừa."
"Là đệ nói đó!"
Như chợt nhớ ra gì đó Lãnh Phi Liên gọi Hạ Hào tới
"Hạ Hào ngươi đến hầu phủ một chuyến nói với Vương Thuần muốn gặp ta thì tự mình đến Huyết Ảnh cung còn không thì đừng gửi thiệp đến nữa ta đốt cũng mệt."
"Vâng cung chủ!". Hạ Hào nháy mắt liền biến mất, thân thủ càng ngày càng nhanh nhẹn.
* Ở phủ Hầu gia, từ khi về từ yến hội, Vương Dung Dung lúc nào cũng sầu lo, nàng ta không ngờ cung chủ Huyết Ảnh cung lại là Vương Phi Vân. Từ khi Chúc Thanh Thư bị đưa xuống làm thiếp đến nay Vương Thuần luôn cho người tìm kiếm hai mẹ con Vương Phi Vân không nghĩ cũng biết là đưa về làm Đích tử, nếu vậy thì nàng ta cũng chỉ có thể trở lại làm một thứ nữ không có địa vị như lúc trước, cho nên nàng ta luôn cầu mong cho Vương Phi Vân chết quách đi cho rồi. Ba năm không có tin tức nàng ta cũng quên bén đi chuyện đó chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp được, mà đứa con thứ ốm yếu ngày nào giờ đã trở thành người đứng đầu một ban phái hùng mạnh.
Bạch Ngọc Cẩm cũng đồng dạng vô cùng lo lắng. Thấy ngày nào Vương Thuần cũng cho người gửi thiếp mời đến Huyết Ảnh cung càng lo hơn, cũng may là bên kia không có hồi âm gì.
Lúc này bỗng người gác cổng chạy vào nói hữu hộ pháp của Lãnh Cung chủ tới, tim hai mẹ con Bạch Ngọc Cẩm lập tức treo lên.
Vương Thuần vô cùng vui mừng cho mời người vào.
Nhưng khi thấy người bước vào ba người Vương Thuần liền biến sắc, chỉ thấy hữu hộ pháp mà người người truyền tai nhau là kẻ đáng sợ, ba năm trước chính là nô của Hầu phủ.
Hạ Hào không nhanh không chậm đi vào, không cần Vương Thuần phải mở miệng mời liền vô tư ngồi xuống.
"Hầu gia."
"H..Hạ Hào?". Bạch Ngọc Cẩm lớn tiếng kiêu lên.
Hạ Hào bình tĩnh liếc nhìn bà ta một cái cười khẽ:" Với thân phận của bà hiện tại, có tư cách gọi tên tôi sao?".
Nghe nói đến đây ba người đều biến sắc, Hạ Hào cũng không định ngồi lâu liền nói:" Ta theo lời cung chủ đến truyền lời, cung chủ bây giờ vô cùng bận rộn, hầu gia muốn gặp thì đích thân đến Huyết Ảnh cung nếu không thì đừng gửi thiếp mời đến nữa, đốt mệt."
Vương Dung Dung nghe thấy lời Hạ Hào có vẻ khinh thường liền tức giận:" Ngươi...sao lại dám nói với Hầu gia như vậy!"
"Sao lại không dám?". Đừng nói chỉ hầu gia, đến quốc công cũng phải nể mặt Huyết Ảnh cung 3 phần, dù gì thế lực của Huyết Ảnh cung cũng không còn giới hạn ở Hoàng Thanh ngũ tâm quốc như lúc trước nữa.
Truyền lời xong Hạ Hào cũng không nén lại để làm gì liền xoay người cáo từ, lúc đi lại nhìn về phía biệt viện với ánh mắt tối tăm.
Chúc Thanh Thư từ khi trở thành thiếp thì luôn bị mẹ con Bạch Ngọc Cẩm như có như không chèn ép, sống trong phủ không dễ dàng gì, nếu không nhờ nhà mẹ đẻ có thế lực thì Vương Thuần chắc hẳn đã hưu bà ta rồi.
Lúc này bà ta đang ngồi trong căn phòng nhỏ của thiếp thất, đâu còn dáng vẻ hào nhoáng của một vị phu nhân như lúc trước nữa.
Một trận gió thổi lên, cây cối trong viện đung đưa xào xạt, một bóng đen xuất hiện trước mặt bà ta khiến bà ta sợ hãi muốn hét lên, nhưng bà ta lại không thể phát ra âm thanh được, giọng nói như bị nghẹn lại ở cổ họng, ánh mắt Chúc Thanh Thư trừng to nhìn người đối diện. Đối phương cả người bận hắc y, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ trắng đen, bàn tay trắng như tử thi đến trước mặt bà ta, thì thầm vào tai bà
"Tìm cách để Lãnh Phi Liên đến Hầu phủ đi!"
Dứt lời mắt Chúc Thanh Thư dại ra, đờ đẫn nhìn trần nhà, môi mấp máy
"Vâng..."