"Nhớ đó, càng nhanh càng tốt!". Hắc y nhân dặn xong lời này lập tức rời đi.
Chúc Thanh Thư ngơ ngẩn một hồi, con ngươi không tiêu cự dần dần tụ về một ánh đỏ. Bà ta nhanh chóng đứng dậy sửa soạn cho bản thân, xong xuôi hết thảy liền đi đến biệt viện tìm Vương Thuần.
Nhưng Bạch Ngọc Cẩm trước đó đã hạ lệnh cho hạ nhân không cho phép Chúc Thanh Thư đến gần Vương Thuần. Hiện tại bà ta muốn gặp e rằng không phải muốn là được.
Lúc bà ta đang sốt sắn đi qua đi lại ở trước cửa tiền viện thì gặp Vương Dung Dung đi tới. Nàng ta liếc nhìn Chúc Thanh Thư ánh mắt như thể nhìn một con kiến, ngữ khí như kẻ trên cao hỏi:
"Ai cho bà tới đây?".
"Ta muốn gặp Hầu gia." Chúc Thanh Thư không mặn không nhạt đáp
"Hừ, phách lối quá nhỉ, Chúc Thanh Thư bà nên nhớ bà đã không còn là hầu gia phu nhân nữa rồi!". Vương Dung Dung khinh bỉ lướt qua Chúc Thanh Thư
"Đưa bà ta về tiểu viện, không có lệnh của Phụ thân thì không cho bà ta ra ngoài!".
"Dạ, tiểu thư!". Dứt lời hai nô tài to lớn bước ra, kéo Chúc Thanh Thư đi.
"Thả ra, ta muốn gặp hầu gia!!! Vương Dung Dung thả ta ra!!!". Tiếng kiêu gào nhỏ dần, Vương Dung Dung cụp mắt, bước nhanh vào tiền viện.
*
Đường phố Hoàng Thành đông đúc náo nhiệt, kẻ qua người lại tấp nập, xô bồ. Những tiếng rao hàng, những tiếng cười nói trả giá rôm rả hiện tại đều bị tiếng cùng tiếng trống lấn át.
Chỉ thấy trên đường cái, một đội ngũ kèn trống hùng hổ đi qua, đi theo sau là một hàng dài những tráng hán cao lớn. Hai người khiêng một cái rương lớn nào là vàng bạc trang sức đá quý, nào là vải vóc lụa là.
Ai ai cũng ghé tai nhau hỏi xem đây là vị công tử nhà nào đi dạm hỏi mà lại dùng một phần sính lễ lớn như vậy.
"L...là cửu Vương gia!!!!". Không biết là ai thốt lên.
"Cái gì? Không thể nào!!". Một người không tin phản bác.
Nhưng người kia vừa thốt lên liền im bặt lại, chỉ thấy đi sau đội ngũ dạm hỏi to lớn kia là vị cửu vương gia anh tuấn, tiêu sái. Hắn cưỡi trên lưng một chiến mã đen tuyền, ba ngàn sợi tóc được vấn cao. Khí phách ngời ngời khiến những nữ nhân đứng xung quanh không khỏi tim đập chân run.
"Đây...đây là vị tiểu thư nào mà được phúc phần như vậy?".
"Còn đứng đó hỏi, mau đi theo xem là vị nào!".
Mọi người nghe vậy liền cuống cuồng đi bát quái ngay cả ông chủ sạp rau ven đường cũng không nhịn được bỏ cả hàng rau chạy đi xem.
Hàn Kì Phong tâm tình rất tốt cho đội ngũ đi một vòng khắp thành để rêu rao. Cuối cùng mới thõa mãn đi đến trước cửa Huyết Ảnh cung cầu thân.
"Cái gì? Huyết Ảnh cung? ". Những người xung quanh kinh nghi bất định.
"Có phải là cái vị tỷ tỷ kia của Cung chủ không?"
"Hẳn là vậy đi??". Mọi người không dám chắc mà cùng nhau đưa ra suy đoán.
Chu Tư Duật, A Minh và Thập Sát sớm đã đứng trước cổng chờ, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng vẫn bị một đống sính lễ kia dọa sợ.
Thiên a, có thể chất được một núi đồ lớn luôn đó.
Lãnh Phi Liên đang ngồi uống trà trò chuyện với Kim Thuyên Song. Vị mẫu thân này của y từ khi lấy lại trí nhớ thì lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, muốn gặp cũng khó. Càng ngày càng thấy nàng không đứng đắn.
"Liên nhi, phu quân đến xem ng.." tiếng cuối cùng bị nghẹn lại ở cổ họng Hàn Kì Phong nhanh chóng chuyển lời:" Nhạc mẫu đại nhân!".
Kim Thuyên Song không thèm để ý hắn tiếp tục đánh cờ với con trai con bâng quơ nói một câu:" Ta không nhớ là có chấp nhận làm nhạc mẫu của ngươi."
Nghe câu này của nàng, tim Hàn Kì Phong lập tức treo lên cao. Mấy này nay hắn vui vẻ ăn đậu hủ của Lãnh Phi Liên quá, lại bị mấy cái bái thiếp kia chọc ăn giấm không ít lần, trong lòng chỉ lo tìm cách trói người lại nào còn tâm tính nhớ tới vị nhạc mẫu này.
Lãnh Phi Liên nhìn Hàn Kì Phong xoắn xoắn xuýt xuýt không dám lên tiếng sợ chọc giận nàng. Một bộ dáng như cô vợ nhỏ mới về nhà chồng chọc cho y đến không ngừng được.
Tiểu Trúc đứng hầu trà cũng không nhị được cười nói:" Phu nhân, người đừng chọc vương gia nữa!".
"Đúng vậy đó mẫu thân, nhìn hắn như sắp khóc đến nơi rồi kìa haha". Lãnh Phi Liên cười thành tiếng.
Kim Thuyên Song cũng không giả mặt lạnh nữa, đập bàn cười ha hả:" Thằng nhóc này không ngờ lại yếu đuối như thế mới nói vài câu mặt đã ụ xuống rồi."
Hàn Kì Phong rốt cuộc cũng nhận ra mình bị đùa, cũng không giận mà nghiêm túc nói:" Con đang suy nghĩ xem nếu bắt cóc thì nên nhốt người ở đâu mới không bị tìm ra."
"Ặc.." Kim Thuyên Song bị nói đến cười không nổi nữa.
Tiểu Trúc nghe nói đến mấy từ 'bắt cóc', 'nhốt lại' hai mắt không khỏi sáng lên. Cười đến vô cùng nham hiểm.
Sính lễ cũng đã nhận rồi, Lãnh Phi Liên cũng không tiếp tục làm giá nữa liền theo người về vương phủ.
Y cùng Tiểu trúc vào phòng chuẩn bị, bận vào bộ hỉ phục đã chuẩn bị từ trước khóe môi Lãnh Phi Liên không kìm được nhếch lên. Lại vấn tóc một hồi, cũng không vì y là nam tử mà không cài trâm vàng, sau đó lại lấy khăn voan trùm lên, lúc này Tiểu Trúc mới đỡ y ra ngoài.
Kim Thuyên Song cũng tự mình theo ra tới cổng để đưa Lãnh Phi Liên lên kiệu hoa. Nói thiệt tự mình gả con trai nàng cũng buồn lắm chứ, nhưng nếu con nàng hạnh phúc nàng cũng mãn nguyện
"Hàn Kì Phong ta hôm nay giao Liên nhi cho ngươi, nếu sau này ngươi làm con trai ta đau lòng cẩn thận ta t.h.i.ế.n ngươi!". Kim Thuyên Song cả giận nói.
Lãnh Phi Liên bất đắc dĩ cười:" Mẫu thân cũng thẳng thắn quá"
"Mẫu thân yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn, bảo hộ hắn thật tốt." Hàn Kì Phong mặt vô cùng dày, tự động đổi hai từ nhạc mẫu thành mẫu thân trong một nốt nhạc.
Những người vây xem xung quanh thấy người đi ra cùng Hàn Kì Phong trong đầu cứ đinh ninh là vị tỷ tỷ kia. Nhưng cuộc trò chuyện của Kim Thuyên Song với Hàn Kì Phong cũng không thèm che giấu, Kim Thuyên Song cũng là dõng dạc nói nên mọi người ai cũng nghe đến rõ ràng. Lúc này mới ngộ ra
"Người Cửu vương gia lấy về thế mà lại là cung chủ của Huyết Ảnh cung a."
Tin này lấy khí thế như sấm nhanh chóng lan truyền ra.