Tướng quốc công thấy Lãnh Phi Liên nhanh chóng đáp lời như vậy cũng hơi ngẩng ra, xong lập tức lấy lại tinh thần theo bước chân Lãnh Phi Liên đi đến đấu đài.
Trên lôi đài thân ảnh thiếu niên mảnh khảnh trong lớp ảo choàng đỏ tráng lệ dường như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào nhưng lại phát ra một tia khí thế bức người ánh lửa từ những ngọn đuốc xung quanh đấu đài chiếu lên người càng khiến người ta không thể nào xem nhẹ y.
Những quan lại nhìn thấy Tướng quốc công cùng Lãnh Phi Liên đang muốn đánh một trận liền nhanh chóng di chuyển về phía đấu đài muốn xem thử một lần thực lực của vị cung chủ họ Lãnh này.
"Tướng Quốc công lát nữa có gì thất lễ mong thứ tội." Lãnh Phi Liên chắp tay
"Lãnh cung chủ quá lời." Tướng Quốc công thờ ơ đáp lại cũng không để Lãnh Phi Liên vào mắt.
Tiếng trống vang lên, Quân Tông lập tức vọt lên ra phía sau Lãnh Phi Liên, tay trái vung lên bổ xuống một chưởng. Lãnh Phi Liên nhanh chóng lách qua một bên, một chưởng đẩy Quân Tông ra xa. Quân Tông có vẻ hơi bất ngờ với tốc độ của Lãnh Phi Liên, ông hơi nhìn về ngực mình nơi vừa bị Lãnh Phi Liên đánh trúng, chỉ thấy áo ngoài bị nóng mà cháy thành hình một bàn tay, Quân Tông biến sắc.
Quan lại đang vây xung quanh cũng không khỏi hít vào một hơi, không cần nói mọi người cũng biết, nếu khi nãy Lãnh Phi Liên dùng hết sức, Quân Tông hẳn sẽ bị nội thương nặng.
Chưa để Quân Tông kịp hồi thần, Lãnh Phi Liên đã nhanh chóng vút qua ông, tung ra một chưởng khá dùng lực muốn đẩy ông xuống kháng đài.
Quân Tông bị trúng chưởng bay ra xa theo bản năng tung lại cho Lãnh Phi Liên hai chưởng khí, Lãnh Phi Liên nhíu mày, nghiêng người tránh sang lại bị chưởng còn lại đánh tới, khi y nghiêng người né lại vô tình bị ngọn đuốc quanh lôi đài cháy trúng, ngay lập tức lớp áo choàng đỏ bên ngoài Lãnh Phi Liên liền bốc lên tia lửa.
"Y phục cháy rồi!!". Nhất thời bên dưới liền hổn loạn
Hàn Kì Phong đang nhâm nhi thưởng trà, thấy vậy liền vô cùng gấp gáp đứng mạnh dậy, đến trà đổ một mảng trên y phục cũng không để ý, lập tức dùng khinh công bay tới.
Lãnh Phi Liên bị lửa cháy trúng cũng không hoảng dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ nhưng vải là chất liệu dễ cháy y không thể làm gì khác hơn là cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài.
Không gian hơi hổn loạn vì Lãnh Phi Liên bỏ xuống áo choàng lập tức yên tĩnh lại, những tiểu thư đang đứng xem xung quanh ai cũng tự đặt tay lên tìm mình ngăn cản trái tim đập loạn. Chỉ thấy trên kháng đài lộ ra gương mặt tuyệt sắc tà mị của một người, đuôi mắt còn mang theo dấu ấn hình bỉ ngạn xinh đẹp càng làm tăng thêm phần yêu dã. Nếu đây là ở hiện đại hẳn các nàng đã nhào lên la lối muốn sinh con cho Lãnh Phi Liên rồi.
"V...Vương Phi Vân!!??". Vương Dung Dung hoảng sợ la lên thu hút ảnh mắt của mọi người. Vương Thuần vừa đi tới liền nghe đến tên đứa con trai thứ hai à không hiện tại là đứa con trai duy nhất của mình liền khựng lại không hiểu sao Vương Dung Dung lại nhắc đến cái tên này.
Sau đó ông ta phát hiện Vương Dung Dung đang hoảng sợ nhìn lên đấu đài, ông cũng tò mò nhìn theo sao, liền lập tức nhìn thấy gương mặt mà ông ta tìm kiếm ba năm qua.
"Vân nhi!!?". Vương Thuần không xác định hỏi, còn đang định tiến lên để nhìn cho rõ liền bị một thân ảnh che khuất tầm nhìn.
"Liên nhi, không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?". Hàn Kì Phong sốt ruột hỏi, có trời mới biết khi nãy hắn lo tới tới mức nào, hận không thể dịch chuyển tức thời để đến bên y. Thấy y quả thật không sao còn đang cười nhạo hắn vì một chuyện nhỏ mà xé ra to.
Hàn Kì Phong hơi bất đắc dĩ, thấy mọi người đều hướng mắt nhìn sang bên này, mày Hàn Kì Phong liền nhíu chặt lại, nhận ra gương mặt Lãnh Phi Liên đã lộ ra liền vô cùng không vui. Hắn còn cảm nhận được nhiều đôi mắt nóng bỏng đặt trên người vợ của hắn. Liền không nói không rằng cởi áo ngoài của mình ra trùm lên đầu Lãnh Phi Liên.
"Tướng quốc công sau này có dịp lại tái đấu, Phi Liên hôm nay hơi mệt xin cáo từ." Lãnh Phi Liên không đổi sắc nói với Quốc Tông đang đứng một bên, liền đi về phía Hàn đế
"Hoàng Thượng thảo dân xin phép được về trước."
"Được.." Hàn đế tâm tình phức tạp nhìn Lãnh Phi Liên, đơn giản bảo y về nghỉ ngơi cẩn thận rồi tiếp tục yến tiệc.
Vương Thuần thấy Lãnh Phi Liên muốn rời đi liền chạy theo, nhưng lại bị một nhóm người bận áo choàng đen chặn lại, nhìn kĩ thì chính là những người theo sau Lãnh Phi Liên khi nãy.
"Ta muốn gặp Vân nhi. Mau bảo nó gặp ta!". Vương Thuần thấy mấy người bọn họ không có ý cho mình đi thì tức giận nói.
"Thưa hầu gia, ở đây không có Vân nhi nào cả, với lại thân phận cung chủ đặc biệt nên để bảo đảm an toàn không thể để người lạ đến gần." Hạ Hào lạnh giọng nói.
"Cái gì mà người lạ, mau..." Nhất thời tiếng ông ta im bặt lia mắt nhìn cây lưỡi hái đặt trước cổ mình.
"Rời đi hoặc đầu lìa khỏi cổ!". A Thập âm trầm nói.
Vương Thuần vô cùng sợ hãi, nghĩ nghĩ liền chọn quay trở lại yến tiệc, quyết định ngày mai liền cho người đến Huyết Ảnh cung gọi người.
Khi ông ta quay về liền thấy không khí có phần lạ lạ liền hỏi Bạch Ngọc Cẩm:" Có chuyện gì vậy?".
"Là Vương tử của Thủy Nguyệt quốc đến đây muốn liên hôn hai nước."
"Thật sao? Là ai vậy?". Vương Thuần hỏi
"Là Thủy Lam điện hạ đến muốn cầu thân với Thập hoàng tử."
"Thập hoàng tử? Không nhầm chứ?". Vương Thuần không chắc chắn hỏi lại, mặc dù nam nam là chuyện bình thường nhưng việc liên hôn giữa hai quốc gia không ai chọn nam cả vì dù gì nam nhân cũng không sinh con được, còn nói Thập hoàng tử là hoàng tử được Hàn đế thương yêu nhất, không thể nào có chuyện ông đồng ý chuyện này.
Quả nhiên Hàn đế nói:" Việc này còn cần thời gian để suy nghĩ, khoảng thời gian này điện hạ có thể ở lại Hoàng Thanh ngũ tâm quốc ta tham quan, đến ngày rời đi lại nói một lần nếu vẫn không đổi ý ta sẽ suy xét." Ý trong lời nói là mong Thủy Lam trong thời gian này có thể chọn lựa người khác.
Thủy Lam cũng không vội " vâng " một tiếng lui xuống.Hàn Nhất Chiến ngồi bên cạnh Hàn đế không im được cứ chốc chốc lại nhìn Thủy Lam, lâu lâu mắt hai người chạm nhau, liền ngượng ngùng thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm cốc rượu trên bàn.
Hàn đế lần nữa thở dài.