Chương 5: Hiên Viên Hạo
Bùi Gia Trang chìm trong biển lửa.
Cánh cổng và biển hiệu đều vỡ đôi nằm dưới nền tuyết lạnh lẽo.
Lý Thăng Long nhẹ nhàng bước xuống ngựa.
Lý Thăng Long chậm rãi đưa tay đỡ Tam Thập xuống đất.
Lý Thăng Long điềm tĩnh buộc ngựa vào một gốc cây gần đó.
Lý Thăng Long từ tốn nói với Tam Thập Lục:
“Huynh đài đợi ở đây một chút, ta vào trong sẽ trở lại ngay.”
Lý Thăng Long bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại như lửa đốt.
Lý Thăng Long bình thường rất bình tĩnh nhưng lúc này chàng lại cực kỳ nôn nóng.
Chàng vừa bước qua khỏi cổng liền gào lớn:
“Anh hai? Anh ba? Em tư? Em năm? Em sáu? Em bảy? Bé Hoa? Mọi người ở đâu? Mọi người có nghe em nói không?”
Bùi Gia Trang diện tích khá nhỏ, chỉ có hai toà nhà, một là Thăng Long Sảnh và khu phòng của bảy thành viên, Diệu Dược Các và nhà bếp. Tất cả đều sụp đổ và b·ốc c·háy mù mịt.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Kẻ địch tập kích? Mấy năm nay cả nhà mình ẩn cư không màng thế sự thì có thể đắc tội với ai được chứ? Không lẽ là kẻ thù cũ tìm đến? Nhưng nếu có em năm hay anh ba ở đây thì ai có thể huỷ được gia trang? Lẽ nào... kẻ địch mạnh đến mức...”
Càng nghĩ càng r·ối l·oạn, Lý Thăng Long không lo lắng cho Trần Hoài Phong, Hồ Thị Thoa Thoa hay Lê Bá Vương vì bọn họ dù đơn đả độc đấu cũng không hề ngán sợ một ai, chàng chỉ lo an nguy cho Ngô Phương Hoa và Bùi Nguyễn Văn Phương, một người không biết võ công một người thì võ công quá bình thường.
Trong đầu Lý Thăng Long xuất hiện tình huống tồi tệ nhất, chàng thở hắt ra một hơi gạt hết tạp niệm rồi vận “ẩm thực chi lực” dùng “thần thức truy quét” trong vòng bán kính mười trượng. Khi dùng “thần thức truy quét” thì ngũ cảm của chàng đều trở nên nhạy bén hơn gấp bội, trong vòng mười trượng có thể nhìn thấy thân nhiệt của bất kỳ sinh vật sống nào, một kỹ năng vượt xa võ công bình thường.
Lý Thăng Long nghe được tiếng thở của ba người ở bên trong đ·ống đ·ổ n·át Diệu Dược Các, không chút chậm trễ chàng lao lên, hữu thủ chụm lại như xẻng nhà bếp, một chiêu “Xẻng Lật” thọc vào dưới dưới đ·ống đ·ổ n·át, thật kỳ lạ chỉ với một bàn tay nhỏ bé y lại có thể nâng lên đ·ống đ·ổ n·át nặng ít nhất bốn năm trăm cân rồi quẳng sang một bên.
Phía dưới là ba người Trần Hoài Phong, Đinh Tuyết Băng và Lê Bá Vương. Đinh Tuyết Băng đang ôm Trần Hoài Phong còn Lê Bá Vương thì nằm đè lên hai người kia. Chỉ nhìn qua Lý Thăng Long cũng đoán được Đinh Tuyết Băng đang dùng lưng che chắn cho Trần Hoài Phong còn Lê Bá Vương đang lấy thân che cho hai người kia, tình thế khi đó e rằng cực kỳ thảm liệt.
Lý Thăng Long nghiến răng, ruộc cuộc là tên khốn kh·iếp nào đã gây ra chuyện này?
Lý Thăng Long truyền ẩm thực chi lực vào cả ba người thì phát hiện Lê Bá Vương và Đinh Tuyết Băng không hề b·ị t·hương, Đinh Tuyết Băng do sợ hãi mà b·ất t·ỉnh còn Lê Bá Vương lại giống như đang ngủ chỉ có Trần Hoài Phong là bị nội thương khá nặng nhưng đang dần dần hồi phục.
Lý Thăng Long thở phào nhẹ nhõm, có lẽ anh hai, em năm và bé Hoa vắng mặt, chàng cũng bớt lo lắng phần nào.
Lý Thăng Long cõng cả ba người ra xa khỏi màn khói lửa rồi đặt họ xuống thân cây anh đào giữa sân, chàng bắt đầu tiến hành chữa trị cho Trần Hoài Phong. Chiến Khải Thần Công có một chương đặc biệt là Thần Nông Bách Thảo Kinh ngoài tự chữa trị cho bản thân còn có thể chữa trị cho người khác.
Hữu thủ của Lý Thăng Long toả ra kim quang, Chiến Khải chân khí ảo hoá thành các nhành dây leo quấn quanh cánh tay rồi lan đến người Trần Hoài Phong, sắc mặt của Trần Hoài Phong dần dần có huyết sắc hơn.
Lúc này Tam Thập Lục đã bước đến trước mặt Lý Thăng Long, chàng đang chữa thương vẫn có thể phân tâm nói chuyện với Tam Thập Lục:
“Huynh có lẽ biết người đã gây ra chuyện này phải không? Hiên Viên Thần Triều cũng có liên quan?”
Tam Thập Lục nhìn thấy thảm cảnh có chút ngập ngừng, hắn là sát thủ Sát Tổ mà vẫn còn lưu luyến nhân tính? Tam Thập Lục chưa kịp trả lời thì Lý Thăng Long đã quát nhỏ:
“Các hạ đã đến sao còn chưa chịu lộ mặt?”
Tam Thập Lục có chút bất ngờ, người kia đã đến nhưng y không nhận ra sự hiện diện của gã ta, có thể thấy người này võ công vô cùng lợi hại.
Một bóng người từ trên cao hạ xuống như thiên thần hạ phàm.
Đúng lúc này một tia chớp dài ngoằng rạch qua bầu trời, tia chớp xanh thẫm.
Đôi mày Lý Thăng Long xoăn tít lại, y nói khẽ:
“Không ngờ lại là huynh!”
“Chính là ta!”
Người mới hạ xuống là một mỹ nam thân cao tám thước, vai hổ lưng gấu, không nộ mà uy.
Người này chính là Hiên Viên Thần Triều Tứ hoàng tử Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo mỉm cười:
“Đã lâu không gặp, võ công của Lý huynh lại tăng tiến hơn trước rồi. Ta đã ẩn giấu khí tức mà vẫn bị huynh phát hiện.”
Hiên Viên Hạo sau khi t·ấn c·ông ba người Trần Hoài Phong phát hiện Lý Thăng Long trở về liền cố tình ẩn đi khí tức bản thân, hắn muốn xem bao lâu thì Lý Thăng Long có thể phát hiện ra hắn, hắn muốn xem sau sáu năm võ công của Chiến Khải truyền nhân đã tiến bộ đến bậc nào. Chỉ là hắn không ngờ “thần thức truy quét” của Lý Thăng Long có thể phát hiện ba người Trần Hoài Phong đồng thời phát hiện ra hắn.
Lý Thăng Long nhìn Hiên Viên Hạo mà lòng bất an, chàng không muốn tình huống mà mình nghĩ lại xảy ra. Chàng khó nhọc cất tiếng hỏi:
“Hiên Viên huynh tại sao lại xuất hiện ở đây? Không lẽ gia trang và ba người anh em của ta...”
Hiên Viên Hạo thản nhiên nói tiếp phần mà Lý Thăng Long không muốn nói ra:
“Đúng vậy! Đều là do bổn hoàng tử làm!”
Mặt Lý Thăng Long tối sầm lại.
Lý Thăng Long thích ăn uống và kết giao bằng hữu, chàng giao du rất rộng rãi, đủ mọi tầng lớp tam giáo cửu lưu. Lý Thăng Long từng gặp Hiên Viên Hạo Thiên một lần cách đây sáu năm, Hiên Viên Hạo Thiên lúc đó không chỉ võ công cao cường mà còn hành hiệp trượng nghĩa nên để lại ấn tượng khá sâu trong lòng chàng.
Chỉ là chàng không ngờ Hiên Viên Hạo lại có thể làm ra những chuyện như thế này. Con người thực sự sẽ thay đổi theo thời gian hay sao?
Lý Thăng Long siết chặt lòng bàn tay, nụ cười thường trực trên môi chàng đã hoàn toàn tắt ngấm. Chàng hỏi:
“Tại sao huynh lại làm như vậy? Ta không nghĩ huynh lại là loại người có thể làm ra những chuyện thương thiên hại lý như thế này?”
Hiên Viên Hạo cười khẩy, hắn không ngờ trên đời này vẫn có loại người không thay đổi sau bấy nhiêu năm, Lý Thăng Long ơi là Lý Thăng Long, ngươi vẫn ngu ngốc và nhu nhược như trước đây.
“Huynh còn hỏi tại sao? Hiên Viên Thần Triều bọn ta ghét ác như thù, đối với tà đạo tuyệt đối không nương tay!”
Lý Thăng Long cau mày:
“Ý huynh nói Bùi Gia Trang bọn ta là tà đạo?”
Hiên Viên Hạo mỉm cười:
“Lý huynh đã muốn biết ta cũng không cần phải giấu, Thăng Long Thất Quái bảy người các huynh năm năm trước đã trộm một món bảo vật của phụ hoàng ta, chỉ chuyện này đã đủ lý do rồi chứ?”
Lý Thăng Long có chút bất ngờ, y là kẻ thông minh liền nhận ra chuyện này có uẩn khúc, chàng vội nàng thanh minh:
“Khoan đã! Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, gia đình của ta chưa từng đến Hiên Viên Cung nên không thể có chuyện bọn ta trộm bảo vật của phụ hoàng huynh được...”
Hiên Viên Hạo liền cắt ngang lời Lý Thăng Long:
“Hiểu lầm? Lý huynh đang nói phụ hoàng ta nói dối hay sao? Thánh chỉ đã ban, bổn hoàng tử hôm nay phụng mệnh Hiên Viên Hoàng Đế đến lấy lại bảo vật và diệt trừ tà đạo Bùi Gia Trang, tiền trảm hậu tấu, không cần phải xét xử!”
Lý Thăng Long thở hắt ra hơi thứ hai trong một ngày, khuôn mặt của chàng trở nên vô cùng nghiêm túc. Chàng bình thường cười cười nói nói nhưng khi tập trung thì bá khí nh·iếp người ngay cả Hiên Viên Hạo cũng cảm thấy bị áp lực.
“Ta hiểu rồi! Chuyện này có hiểu lầm nhưng việc huynh đả thương gia đình của ta thì không thể tha thứ được!”
Phá hoại gia trang chỉ là chuyện nhỏ, nhà mất thì xây cái khác nhưng người trong gia đình của chàng thì lại là chuyện khác vì người mất thì không cách nào vãn hồi.
“Đáng lẽ huynh không nên động đến gia đình của ta!”
Lý Thăng Long nhấn mạnh từng chữ, đối với chàng thì gia đình là thứ quan trọng nhất trong thế gian này, thậm chí còn quan trọng hơn cả bản thân chàng. Những thứ khác có hay không có, không quan trọng!
Hiên Viên Hạo bật cười, giọng cười của hắn vang như sấm rền:
“Ha ha ha! Cuối cùng ngươi cũng lộ mặt thật rồi! Truyền nhân Chiến Khải đại diện chính nghĩa cái gì chứ? Cũng chỉ hạng bàng môn tả đạo, bổn hoàng từ hôm nay sẽ thay trời hành đạo!”
Lý Thăng Long hớp một ngụm lương khí, chàng dùng ẩm thực chi lực thôi động Chiến Khải Thần Công tầng sáu, áo giáp hoàng kim hiện ra hộ chủ.
“Tầng sáu? Lý huynh quả nhiên đúng là thiên tài như giang hồ đồn đại, hôm nay ta muốn xem huynh có thể đỡ được bao nhiêu quyền của ta?”
Hiên Viên Hạo cũng thôi động Hiên Viên Thần Công, lôi kình xanh thẫm thấu phát ra ngoài quyền đầu phát t·iếng n·ổ tí tách như sấm sét.
Hiên Viên Thần Công tương truyền là thần công do Hiên Viên Hoàng Đế sáng tạo, là thiên hạ đệ nhất võ công, võ lâm sánh ngang chỉ có Thiên Ma Công của hắc đạo. Hiên Viên Thần Công chí cương chí dương, hấp thu cửu thiên chi khí, điều khiển sấm sét lôi điện, thao túng thời tiết, truyền thuyết cho rằng luyện đến tầng thiên cuối có thể phi thăng thành thần tuy nhiên ngoại trừ Hiên Viên Hoàng Đế thời viễn cổ chưa có ai luyện thành tầng cuối.
Hiên Viên Thần Công ngoài nội công ra còn có sáu lộ chiêu thức gọi là Hiên Viên Lục Tuyệt, Tuyệt trong có một không hai, Lục Tuyệt đều là tinh tuý của chiêu thức võ học, không có gì hơn được nữa. Trong Hiên Viên Lục Tuyệt có một lộ quyền pháp gọi là Lôi Đình Quyền.
Lôi Đình Quyền chí bá chí liệt, cương mãnh tuyệt luân, khi vận dụng nội khí hoá thành lôi kình thấu phát ra ngoài cơ thể càng tăng thêm sức p·há h·oại cho chiêu thức.
Hiên Viên Hạo t·ấn c·ông trước, Lôi Đình Quyền Đệ nhất thức - Lôi Đình Chi Nộ, một quyền thôi sơn không hoa mỹ.
Lý Thăng Long chỉ thủ không công nên lãnh trọn trọng quyền vào ngực, tiếng rắc rắc vang lên, hoàng kim chiến khải vỡ tan, tầng sáu có thể cản được một trăm lẻ tám kiếm của Sát Tổ nhưng đứng trước Hiên Viên Thần Công đệ nhất lại không chịu nổi một đòn.
Lý Thăng Long thổ huyết lùi ra sau ba bốn bước, Hiên Viên Hạo được thế không tha, hắn bật cười:
“Một đòn cũng không chịu nổi, Chiến Khải truyền nhân chỉ có thế thôi sao? Mau đem hết bản lĩnh của ngươi ra đây, giúp ta có một chút kinh hỉ đi nào!”
Mất đi tiên cơ nhưng Lý Thăng Long không hề hoảng loạn, thậm chí trên môi chàng còn nở một nụ cười:
“Một quyền vừa rồi coi như Lý Thăng Long trả nợ ân tình của huynh sáu năm trước, Hiên Viên huynh hãy cẩn thận, xem cước!”
Sáu năm trước Lý Thăng Long và Hiên Viên Hạo gặp gỡ nhau khi cứu người bị một môn phái của Ma Môn t·ruy s·át, kẻ địch gần trăm người, Lý Thăng Long lo đó bỏ đây bị một kẻ đánh lén sau lưng, may mắn có Hiên Viên Hạo trợ giúp nên chàng tránh được một kiếm, ân tình này này Lý Thăng Long đến giờ vẫn chưa quên.
Nhắc đến chuyện cũ Hiên Viên Hạo có chút khựng lại nhưng sau đó hai mắt bắn ra lôi kình, hắn lại đề thăng công lực thêm một tầng, đệ thập nhị trùng thiên. Lôi Đình Quyền Đệ nhị thức - Lôi Đình Oanh Kích mang theo lôi kình xanh thẫm nhắm đầu Lý Thăng Long đánh tới.
Lý Thăng Long biệt hiệu là Chiến Khải truyền nhân nên ai cũng nghĩ võ công chủ đạo của chàng là Chiến Khải Thần Công, Hiên Viên Hạo cũng nghĩ như vậy.