Chương 4: Hồ Thị Thoa Thoa
Nhân sinh hoạ phúc vô thường.
Giang hồ sinh tử trong chớp mắt.
Đường lớn, rừng trúc.
Thích Hoàng tay nắm chặt chuôi đao, đao của hắn có tên là “Thích” đao pháp của hắn là Ám Ảnh Thích.
Ám Ảnh Thích giống như cái bóng, g·iết người trong vô hình, bất tri bất giác g·iết người.
Ám Ảnh Thích chỉ cầu g·iết người không cầu hoa mỹ, đao pháp của sát thủ không cần hoa mỹ hơn nữa Ám Ảnh Thích còn là nhất kích tất sát.
“Thích” một khi đã rời khỏi vỏ sẽ có cảnh đầu rơi máu chảy, Ám Ảnh Thích một khi thi triển sẽ có vong hồn tế đao, Tổ trưởng Sát Tổ Thích Hoàng chưa từng thất bại, Bùi Nguyễn Văn Phương được đánh giá là khó g·iết nhất Bùi Gia Trang cũng đã không ngoại lệ.
Nhưng đối mặt với Hồ Thị Thoa Thoa thì Thích Hoàng cũng không dám chắc, hắn từng nghe nói Thoa Thoa tham gia đại chiến dịch Đồ Ma Vương vẫn sống sót trở về nhưng không nghĩ nàng lại đáng sợ đến nhường này.
Sát Tổ? Hồ Thị Thoa Thoa biết. Thích Hoàng? Hồ Thị Thoa Thoa cũng biết. Ám Ảnh Thích? Hồ Thị Thoa Thoa đương nhiên biết, nàng không như anh hai của mình, lịch duyệt giang hồ của nàng vô cùng phong phú nhưng nàng không hề bận tâm đến Thích Hoàng, mối bận tâm lúc này của nàng chỉ có an nguy của Bùi Nguyễn Văn Phương.
Không hiểu tại sao nhưng cơ thể Bùi Nguyễn Văn Phương luôn bài xích với chân khí của nàng, tuy nhiên tim của hắn vẫn còn đập, nếu cứu chữa kịp thời thì khả năng sống của hắn không phải là không có.
Hồ Thị Thoa Thoa mỉm cười, nhất tiếu khuynh thành. Đây mới đúng là anh hai của nàng, Bùi Nguyễn Văn Phương tuy võ công không cao nhưng mạng lại rất cứng. Bùi Nguyễn Văn Phương gia nhập giang hồ từ năm bảy tuổi, chạm mặt không biết bao nhiêu cao thủ cường địch từ bạch đạo đến hắc đạo, nếu mạng không đủ cứng thì với võ công mèo cào của hắn sao sống được đến giờ?
Hồ Thị Thoa Thoa mỉm cười, “Thích” cũng rời khỏi vỏ.
Ám Ảnh Thích chỉ có một chiêu duy nhất, Thích Thích Tra Tra.
Âm thầm và nhẹ nhàng, từ tốn và dịu êm, đó chính là Thích Thích Tra Tra. Người bị chiêu này g·iết cũng không hiểu tại sao mình c·hết, trước lúc c·hết đều nghe giống như có ai đó thì thầm bên tai những lời ngọt ngào và êm ái.
Thích Hoàng thường ẩn mình trong bóng tối dùng chiêu này á·m s·át kẻ địch hoặc nhân lúc kẻ địch bất cẩn mà ra tay, Hồ Thị Thoa Thoa mỉm cười, lúc đó nàng đã phân tâm. Hồ Thị Thoa Thoa phân tâm Thích Hoàng liền động đao, chỉ khi nàng phân tâm hắn mới có khoảng trống để động đao.
Hồ Thị Thoa Thoa biệt hiệu là Mạn Châu Sa Hoa, năm mười lăm tuổi đã gia nhập giang hồ. Nàng không chỉ nổi danh vì nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn mà còn vì kiếm pháp độc nhất vô nhị, Bỉ Ngạn Hoa Kiếm Pháp.
Kiếm của nàng cũng là độc nhất vô nhị, nàng có ba thanh kiếm, ba thanh kiếm này chuôi, đốc và bao kiếm đều cùng một màu.
Thanh thứ nhất màu đỏ tươi như máu.
Thanh thứ hai màu vàng rực rỡ như mặt trời.
Thanh thứ ba màu xanh thẫm tựa bầu trời.
Cả ba thanh kiếm có hộ thủ đều là một nhánh hoa có lá kéo dài từ cuối chuôi kiếm đến đốc kiếm, đốc kiếm chính là đoá hoa của nhành hoa, đoá hoa này vẫn chưa nở.
Thanh thứ nhất chỉ có một hộ thủ, một nhánh hoa, thanh thứ hai có hai hộ thủ, hai nhánh hoa và hai nhánh đan xen lại với nhau ở đốc kiếm còn thanh thứ ba có ba hộ thủ, ba nhánh hoa, hai nhánh dài nhất vươn đến gần một phần ba lưỡi kiếm.
Từ khi xuất đạo đến nay Hồ Thị Thoa Thoa chỉ dùng đến thanh kiếm thứ nhất, thanh kiếm này có tên như biệt hiệu của nàng, Mạn Châu Sa Kiếm.
Ba thanh kiếm của Hồ Thị Thoa Thoa độc nhất vô nhị không phải vì chạm khắc tinh xảo sống động hay giá trị liên thành càng không phải vì chém sắt như chém bùn mà vì trên đời này chỉ có ba thanh duy nhất.
Thích Hoàng xuất đao, “Thích” biến mất, tay cầm “Thích” cũng biến mất. Không lẽ tốc độ của Thích Hoàng quá nhanh nên sinh ra ảo giác đao và tay đều biến mất? Không, thực ra thì ngược lại, tốc độ của hắn cực kỳ chậm, chậm đến mức không thể nhìn rõ đao và tay.
Mâu thuẫn làm sao.
Đây chính là Thích Thích Tra Tra, nhất đao tất sát của Thích Hoàng.
Thích Hoàng động đao, Mạn Châu Sa Kiếm cũng ra khỏi vỏ.
Thích Hoàng cho rằng Hồ Thị Thoa Thoa phân tâm, Hồ Thị Thoa Thoa phân tâm nhưng thực ra không hề phân tâm. Từ đầu mọi sự chú ý của nàng đều đặt ở Bùi Nguyễn Văn Phương, nàng chỉ phân tâm khi muốn g·iết c·hết Thích Hoàng. Thích Hoàng cho rằng Hồ Thị Thoa Thoa chú ý nhất cử nhất động của mình và bị phân tâm khi lo an nguy của Bùi Nguyễn Văn Phương, hắn đã đánh thấp tình cảm của hai anh em này cũng như đánh giá quá cao bản thân.
Mọi sai lầm đều phải trả giá, dù trước hay sau, dù sớm hay muộn. Cái giá cho sai lầm của Thích Hoàng có thể là cái mạng của hắn.
ROẸT!!!
Hồ Thị Thoa Thoa phát sau đến trước.
Trước mắt Thích Hoàng loé lên một tia sáng đỏ, đỏ như máu.
Tia sáng đỏ loé lên rồi nhanh chóng tắt ngấm, nhanh như một cái chớp mắt.
“Thích” rơi xuống, tay cầm cán “Thích” rơi xuống, nửa thân trên của Thích Hoàng cũng rơi xuống.
Rơi xuống đất.
“Thích” b·ị c·hém làm đôi, tay cầm “Thích” b·ị c·hém làm đôi, Thích Hoàng cũng b·ị c·hém làm đôi.
Nửa còn lại của “Thích” rơi xuống, cánh tay cầm “Thích” rơi xuống, nửa thân dưới của Thích Hoàng cũng rơi xuống.
Rơi xuống đất.
Đến lúc này máu mới bắn ra.
Mạn Châu Sa Kiếm đã trở vào vỏ.
Thích Hoàng đến lúc c·hết vẫn không hiểu tại sao mình lại c·hết.
Tốc độ xuất kiếm của Hồ Thị Thoa Thoa nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp thậm chí cao thủ như Thích Hoàng cũng chỉ nhìn thấy một tia sáng loé lên.
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng thực ra diễn ra rất nhanh, từ lúc Hồ Thị Thoa Thoa xuất hiện, Thích Hoàng xuất chiêu rồi Hồ Thị Thoa Thoa xuất kiếm chẻ đôi hắn chỉ trong vòng nửa khắc.
Nhìn xác c·hết không nhắm mắt của Thích Hoàng khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Thị Thoa Thoa không chút biểu cảm, giọng của nàng lạnh tanh:
“Dám đả thương anh hai của ta, c·hết không đáng tiếc!”
***
Kẻ địch đã trừ xong Hồ Thị Thoa Thoa liền cúi xuống định bế Bùi Nguyễn Văn Phương trở về gia trang.
Nàng hy vọng y thuật của Đinh Tuyết Băng sẽ cứu được Bùi Nguyễn Văn Phương, ngọc thủ trắng nõn của nàng nhẹ nhàng chạm lên v·ết t·hương ở bụng của Bùi Nguyễn Văn Phương.
Đột nhiên Bùi Nguyễn Văn Phương ngồi bật dậy, suýt chút nữa thì đầu hắn đụng trúng đầu nàng, nàng còn ngỡ ngàng thì hắn đã la lối:
“Con mẹ nó! Thằng áo đen đâu rồi? Mày dám nói biết rõ võ công của tao?”
Nhìn thấy Thích Hoàng hắn bất kể là xác c·hết hay người sống, nguyên vẹn hay đứt đôi liền xông lên tay đấm chân đá:
“Đứng dậy tao với mày đấu tiếp tám trăm con mẹ nó hiệp! Văn Phương tao thiên hạ vô địch ngọc thụ lâm phong há lại sợ thằng rùa rụt đầu đeo mặt nạ như mày? Đứng...”
Đến khi thấy máu bắn ra Bùi Nguyễn Văn Phương mới chịu nhìn kỹ cái xác của Thích Hoàng, hắn hốt hoảng lùi lại, miệng lẩm bẩm:
“Cái con mẹ gì đây? Không lẽ cước của mình lợi hại đến mức đá hắn đứt ra làm hai? Nhất định là thế rồi! Ôi mẹ ơi, thì ra trước giờ mình là cao thủ võ lâm mà mình cũng không biết?”
Hồ Thị Thoa Thoa phì cười, đây mới đúng là anh hai của nàng. Vô cùng náo nhiệt và vô cùng điên cuồng.
“Anh hai!”
Giọng nói ngọt lịm quen thuộc vang lên, Bùi Nguyễn Văn Phương liền quay ra sau, hắn hơi ngạc nhiên:
“Em năm! Sao em lại ở đây?”
Hồ Thị Thoa Thoa đang định trả lời thì đôi mày rậm của Bùi Nguyễn Văn Phương đã xoăn tít lại, hắn nói:
“Chuyện đó để sau đi! Hướng kia có phải là gia trang của chúng ta không?”
Cách đó không ra có một cột khói bốc lên cao, xem ra là một trận hoả hoạn có quy mô không nhỏ. Hồ Thị Thoa Thoa cũng cau mày:
“Đúng vậy, em biết anh có việc cần phải làm nhưng xem ra chúng ta phải trở về gia trang xem thử tình hình trước đã!”
“Anh cũng muốn biết mặt mũi của kẻ nào to gan dám động thổ trên đầu thái tuế!”