Chương 11: Bùi Nguyễn Văn Phương
Bùi Nguyễn Văn Phương lúc này dường như đang nghiêm túc.
Những thành viên Thăng Long Thất Quái cũng hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như lúc này.
Hiên Viên Hạo nhếch môi cười:
“Bùi Nguyễn Văn Phương ngươi không phải đối thủ của ta! Đừng làm phí thời gian quý báu của ta!”
Hiên Viên Hạo hoàn toàn không để Bùi Nguyễn Văn Phương vào mắt.
Tổ tình báo Hiên Viên Thần Triều thậm chí còn không xếp Bùi Nguyễn Văn Phương vào hàng cao thủ, báo cáo sơ bộ chỉ có vài dòng “Bùi Nguyễn Văn Phương võ công tệ nhất Thăng Long Thất Quái, đối phó người bình thường còn có thể nếu so với võ giả thực sự thì không đáng xách dép.”
Bùi Nguyễn Văn Phương võ công thấp kém ngay cả thành viên Tam Hoàng Gia Trang cũng biết, hắn chỉ xếp trên Lục Thiên Hoa vốn là người không biết võ công.
Tuy nhiên võ công của Bùi Nguyễn Văn Phương lại khiến tổ tình báo lưu ý vì đao pháp hắn sử dụng là Hàn Phong Đao Pháp.
Hàn Phong Đao Pháp là đao pháp trứ danh của Hàn Phong Gia, được xếp vào một trong Ngũ đại thế gia của trung nguyên.
Hàn Phong Gia là một gia tộc của nước Đại Cồ Việt, kỳ lạ là lại không nổi danh ở Đại Cồ Việt nhưng lại nức danh ở xứ người trung nguyên. Có lẽ là do mối quan hệ chồng chéo của Hàn Phong Gia với Bùi Gia ở Đại Cồ Việt và Băng Hoả Đệ Nhất Thánh ở trung nguyên.
Hàn Phong Đao Pháp được người sáng lập Hàn Phong Gia là Hàn Phong Băng Hoả sáng tạo ra, đao lộ giống như một câu chuyện kể về tình cảm của đôi lứa nam tài nữ sắc từ lúc gặp gỡ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, hò hẹn dưới trăng đến lúc thành hôn động phòng rồi sau đó sinh con đẻ cái và sống đến đầu bạc răng long, hạnh phúc mãi mãi về sau này.
Chính vì vậy chiêu chiêu đều là tình, khiến người trẻ như sống trong tình yêu đôi lứa lại khiến người già hồi tưởng lại những năm tháng xưa cũ.
Hàn Phong Đao Pháp chỉ truyền cho người của gia tộc, người ngoài nếu học lén sẽ bị đích thân gia chủ Hàn Phong Gia đến thu hồi lại.
Bùi Nguyễn Văn Phương không phải người của Hàn Phong Gia vì hắn họ Bùi chứ không phải Hàn Phong, tổ tình báo cũng không tìm được mối liên hệ nào giữa hắn ta và Hàn Phong Gia.
Bùi Nguyễn Văn Phương bật cười:
“Mày dám xem thường tao, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Bùi Nguyễn Văn Phương tao hôm nay sẽ trả thù cho xuân... À không tao hôm nay sẽ trả thù cho thằng sáu của tao!”
Hồ Thị Thoa Thoa ho khan:
“E hèm! Anh hai, em sáu vẫn còn sống...”
Bùi Nguyễn Văn Phương ngừng lại một chút rồi nói tiếp, nói tiếp nhưng vẫn lặp lại câu nói cũ:
“Hôm nay tao sẽ trả thù cho em sáu của tao...”
Hắn lại ăn cốc, Hồ Thị Thoa Thoa nhăn mặt:
“Anh sao cứ cứ chấp c·ái c·hết của em năm vậy hả? Anh trù em ấy c·hết sớm phải không?”
“Anh có cố chấp đâu, nó nằm thẳng cẳng thế không c·hết thì là gì?” Bùi Nguyễn Văn Phương xoa cục u trên đầu.
“Anh hai như vậy là không được rồi, sau này anh đừng như thế nữa!” Lý Thăng Long thêm vào.
“Tao sau này cứ như thế đấy thì làm sao? Làm sao? Mày làm gì được tao?” Tính Lý Thăng Long hiền lành nên thường bị Bùi Nguyễn Văn Phương bắt nạt, chàng bị hắn kháng nghị lắp bắp: “Anh... anh...”
“Anh hai làm em buồn quá...” Đinh Tuyết Băng cúi đầu.
“Anh xin lỗi bé ngoan của anh, anh chỉ lỡ lời thôi... Đừng buồn anh...” Bùi Nguyễn Văn Phương không sợ trời không sợ đất chỉ hai người con gái rơi nước mắt đó là Hồ Thị Thoa Thoa và Đinh Tuyết Băng.
“Cậu hai dù có ghét ai thì giữ trong lòng đừng có cái gì cũng bô bô kẻo người ngoài đánh giá gia đình chúng ta gà nhà đá nhau!” Ngô Phương Hoa tỏ vẻ người lớn dạy dỗ Bùi Nguyễn Văn Phương.
“Con nhãi này hôm nay dám dạy dỗ cậu mày? Tao phải thay mẹ mày dạy dỗ mày thật tận tình mới được’!” Bùi Nguyễn Văn Phương xách tai cô bé kéo lên.
Trần Hoài Phong.
Trần Hoài Phong im lặng không nói gì.
“Con mẹ nó mày muốn gì thì nói đi!” Những lúc này Trần Hoài Phong im lặng càng khiến hắn tức giận.
Trần Hoài Phong nhìn Bùi Nguyễn Văn Phương một chút rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác, giống như chàng không còn gì để nói với ông anh độc mồm độc miệng này nữa.
Sau đó bốn người Hồ Thị Thoa Thoa lại quây quần lại “thảo luận” và “chân thành góp ý” cho Bùi Nguyễn Văn Phương, hai quyền khó địch bốn tay, hắn dù lì lợm đến đâu cũng không chống đỡ nổi ba đứa em và cô cháu gái trời ơi đất hỡi này.
Bùi Nguyễn Văn Phương lâm vào tình thế bức bách liền gầm lớn một tiếng:
“Mấy đứa này tránh hết sang một bên!”
Hắn cố tình đánh trống lảng sang Hiên Viên Hạo:
“Nói nhảm đủ rồi! Công tử bột, nếu mày tiếp được tao mười chiêu thì tao sẽ tha cho mày một con đường sống! Mấy đứa đừng có cản tao!”
Bùi Nguyễn Văn Phương hùng hổ bước lên vài bước, hắn thấy không thấy ai cản lại liền dừng bước, hắn quay đầu lại nói:
“Mấy đứa còn không cản?”
Bọn Hồ Thị Thoa Thoa như sực nhớ liền xông lên, mỗi người ôm một chỗ cản Bùi Nguyễn Văn Phương lại. Lý Thăng Long và Trần Hoài Phong mỗi người ôm một tay, Đinh Tuyết Băng ôm cổ, Ngô Phương Hoa ôm chân còn Hồ Thị Thoa Thoa từ phía trước ôm hông hắn.
Lý Thăng Long vốn thật thà lại là người phối hợp tốt nhất:
“Anh hai bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, chúng ta có gì ngồi xuống uống chén trà bàn bạc giải quyết!”
Đinh Tuyết Băng thì lại chẳng hiểu tình thế, nàng thích thú dụi dụi má nàng vào má Bùi Nguyễn Văn Phương:
“Má anh hai mềm ghê! Nhéo thích quá à!”
“Cái con nhóc này...” Miệng nói thế nhưng hắn có vẻ thích thú với hành động đáng yêu của cô em đáng yêu này.
Hồ Thị Thoa Thoa cũng như Từ Tử Lăng, phối hợp vô cùng ăn ý:
“Anh hai, em biết anh tức giận nhưng chuyện này chỉ là chuyện nhỏ đâu cần người vĩ đại như anh nhúng tay? Anh cứ để bọn em giải quyết còn anh chỉ cần đứng làm khán giả thôi!”
Ngô Phương Hoa lúc này lại là người thật thà nhất:
“Cậu hai bình tĩnh! Cậu mà xông ra là ngày này năm sau thành ngày giỗ của cậu mất! Đừng mà cậu ơi con không muốn mồ côi cậu đâu hu hu hu...”
Cô bé vừa nói vừa khóc khiến người ta thương cảm.
Hiên Viên Hạo mỉm cười ngắm nhìn khung cảnh sáu người gia đình này hoạt náo, có lẽ đây là nụ cười hiếm hoi của hắn từ lúc xuất hiện, hắn bây giờ mới thực sự cười.
Nụ cười thực sự chỉ nở khi người ta vui vẻ.
Bùi Nguyễn Văn Phương chỉ cần có cơ hội xuống đài, hắn vênh mặt:
“Công tử bột! Coi như hôm nay mày gặp mắn, hôm nay không phải bọn này cản tao thì mày tiêu đời rồi! Tao tạm tha tội đốt xuân... À không tội s·át h·ại dã man em năm của tao đấy!”
Bùi Nguyễn Văn Phương thực sự cố chấp với c·ái c·hết của Lê Bá Vương.
Năm người bọn Hồ Thị Thoa Thoa cũng dần lơi vòng tay, chỉ cần Bùi Nguyễn Văn Phương không ngu ngốc khiêu chiến Hiên Viên Hạo là được, hắn thực sự không phải đối thủ của Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo cười nhạt:
“Bùi Nguyễn Văn Phương, ngươi đang sợ sao?”
Khoé miệng Bùi Nguyễn Văn Phương giật giật, Hồ Thị Thoa Thoa linh cảm được được điều không lành. Quả nhiên Bùi Nguyễn Văn Phương gầm lớn nổi điên xông lên:
“Con mẹ nó mày nói ai sợ? Hôm nay không chém mày làm đôi tao không phải Bùi Nguyễn Văn Phương!”
Bùi Nguyễn Văn Phương tính cách đơn giản, trí tuệ có hạn lại dễ nổi nóng nên chỉ cần bị khích tướng lập tức trúng kế, lúc này hắn thực sự muốn khiêu chiến với Hiên Viên Hạo, đám Hồ Thị Thoa Thoa lúc này cũng thực sự muốn cản hắn.
Trần Hoài Phong và Lý Thăng Long thậm chí phải dùng đến thuỵ chi lực và ẩm thực chi lực để giữ chặt hai tay Bùi Nguyễn Văn Phương, Đinh Tuyết Băng không muốn làm đau anh hai mến yêu của mình nên đành dùng Băng Tâm Quyết đóng băng đầu hắn, Hồ Thị Thoa Thoa siết chặt hông hắn không để hắn cử động còn cô bé Ngô Phương Hoa cũng dùng hết sức ôm chặt chân của cậu mình.
“Mọi người! Tuyệt đối không được thả anh hai ra! Lúc này mà thả ra là ảnh b·ị đ·ánh bờm đầu đấy! Anh ba!” Lý Thăng Long lúc này lại trở nên thật thà đến đau lòng.
Trần Hoài Phong trầm tính cũng phải mở miệng:
“Anh vẫn đang giữ chặt đây!”
Đinh Tuyết Băng tiếp tục gia tăng thêm công lực:
“Anh hai bình tĩnh lại nào! Đừng để trúng kế khích tướng của tên khốn đó! Tên độc ác! Tất cả là tại ngươi!”
Hồ Thị Thoa Thoa song thủ ngọc ngà nắm chặt mặt của Bùi Nguyễn Văn Phương, kéo mặt hắn xuống đối diện với nàng:
“Anh hai nghe em nói này, hắn ta chỉ là ganh tỵ với anh thôi, đừng để hắn khích tướng thành công!”
Ngô Phương Hoa thì bù lu bù loa:
“Đừng mà cậu hai! Lúc nãy con đùa với cậu thôi! Đừng làm con sợ cậu ơi!”
Vô dụng!
Tất cả mọi lời nói đều vô dụng khi Bùi Nguyễn Văn Phương nổi điên.
Không biết bằng thế lực nào nhưng Bùi Nguyễn Văn Phương có thể hất văng bốn cao thủ và một cô bé khả ái để xông về phía Hiên Viên Hạo.
Lý Thăng Long và Hồ Thị Thoa Thoa đồng loạt gào lớn:
“Anh ba!!!”
Trần Hoài Phong là người có tốc độ nhanh nhất trong Thăng Long Thất Quái, trong lúc này chỉ có chàng mới kịp ngăn cản Bùi Nguyễn Văn Phương.
Trần Hoài Phong đương nhiên hiểu được điều này, chàng ngay cả lúc bị ngã ngửa ra sau vẫn có thể xoay người lấy đà phóng tới trước, toàn bộ thuỵ chi lực mười mấy năm thôi động khinh công Yến Phi Bộ lao v·út đi như một mũi tên.
Tốc độ cực hạn của Trần Hoài Phong còn nhanh hơn cả Thiểm Điện Thối của Hiên Viên Hạo nhưng vẫn không kịp.
Đã trễ.
Bùi Nguyễn Văn Phương đã vung lên hai thanh đao A Tu La và A Tỳ.
Hàn Phong Đao Pháp!
Đệ Nhất Thức!
Nhất Kiến Chung Tình!
A Tu La và A Tỳ cùng chém từ trên xuống, đơn giản và không hề hoa mỹ, đáng lẽ đao ý phải tình ý dạt dào, tốc độ phải nhanh như chớp, khí thế phải mạnh mẽ như tiếng sét ái tình nhưng Bùi Nguyễn Văn Phương hoàn toàn không thể hiện được uy lực vốn có của chiêu Nhất Kiến Chung Tình này.
Bùi Nguyễn Văn Phương không thể phát huy hết được chiêu Nhất Kiến Chung Tình có lẽ vì hắn chưa biết yêu, người chưa biết yêu chỉ có thể đánh ra cao nhất ba thành uy lực của Hàn Phong Đao Pháp nhưng Bùi Nguyễn Văn Phương thì khác, hắn chỉ được một thành.
Thất vọng! Hiên Viên Hạo cực kỳ thất vọng!
Hiên Viên Hạo không đánh giá cao Bùi Nguyễn Văn Phương nhưng hắn tò mò về Hàn Phong Đao Pháp, hắn năm năm trước từng chứng kiến vẻ đẹp kinh diễm của Hàn Phong Đao Pháp, đao của Bùi Nguyễn Văn Phương lúc này so với đao khách năm đó thậm chí không xứng đáng gọi là đao pháp.
Thất vọng và phẫn nộ. Hiên Viên Hạo đánh ra một quyền Lôi Đình Chi Nộ đệ ngũ trùng thiên, Hiên Viên Hạo dù tức giận thì hắn vẫn chỉ dùng đến công lực đệ ngũ trùng thiên vì chỉ cần đệ ngũ trùng thiên là đủ đánh nát Bùi Nguyễn Văn Phương rồi.
Quyền đầu và song đoạn đao v·a c·hạm, Bùi Nguyễn Văn Phương bị chấn đến thổ huyết văng ngược ra sau, Hiên Viên Hạo vô thanh vô tức hiện ra ngay trước mặt hắn:
“Một chiêu cũng không chịu nổi, Bùi Nguyễn Văn Phương ngươi đã làm ô nhục Hàn Phong Đao Pháp, hôm nay bổn hoàng tử thay mặt Hàn Phong Gia giáo huấn lại ngươi! Xuống địa ngục tạ lỗi với họ đi!”
Lôi Đình Chi Nộ một lần nữa đánh thẳng vào ngực trái Bùi Nguyễn Văn Phương, quyền đầu chỉ còn cách da thịt hắn một tấc, nếu trúng đòn này hắn khó tránh c·ái c·hết. Tuy nhiên Hiên Viên Hạo có chút nghi hoặc, những thành viên khác của Thăng Long Thất Quái vẫn điềm nhiên như không có gì.
Sáu người còn lại của Thăng Long Thất Quái tuy bề ngoài hay châm chọc anh hai của mình nhưng thực tâm họ cực kỳ yêu thương hắn, nếu là bình thường họ đã xông lên cứu hắn rồi, vậy thì tại sao đến giờ vẫn chưa có động thái gì?
Bùi Nguyễn Văn Phương vẫn chưa gặp nguy, hắn chưa gặp nguy bởi vì Hàn Phong Đao Pháp chưa phải toàn bộ bản lĩnh của hắn. Hắn gầm lớn một tiếng, quyền đầu mang theo khí thế không thể ngăn cản đấm thẳng vào quyền đầu của Hiên Viên Hạo:
“Con mẹ mày! Đến đây, Khai Thiên Lập Địa!”
Hiên Viên Hạo khẽ mỉm cười, cuối cùng hắn cũng có dịp chứng kiến đệ nhất võ công của Đại Cồ Việt - Lạc Hồng Thần Công.