Chương 10: Ngô Phương Hoa
Bùi Nguyễn Văn Phương nhìn gia trang vẫn còn b·ốc c·háy, hắn chỉ nhìn gia trang đang cháy.
Hắn chầm chậm bước lại gần khu phòng của các thành viên gia trang, ánh mắt đờ đẫn.
Hắn gục xuống, dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng.
Tất cả thành viên Bùi Gia Trang đều mỉm cười, Bùi Nguyễn Văn Phương bình thường mồm miệng độc ác nhưng xem ra hắn rất coi trọng gia trang này.
Hồ Thị Thoa Thoa bước đến gần hắn thì phát hiện bờ vai rộng của hắn đang run lên, nàng có chút bất ngờ, người đàn ông điên cuồng này cũng biết khóc hay sao?
Ngọc thủ của nàng nhẹ nhàng đặt lên vai Bùi Nguyễn Văn Phương, nàng từ tốn an ủi hắn:
“Anh hai, em biết anh đau lòng nhưng nhà cháy thì có thể xây lại...”
“Xuân...”
Bùi Nguyễn Văn Phương lầm bầm cái gì đó, nàng nghe không rõ bèn hỏi lại:
“Anh nói cái gì xuân cơ?”
“Xuân cung đồ!” Bùi Nguyễn Văn Phương gào lên, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Bảy quyển xuân cung đồ độc nhất vô nhị của anh bị cháy rồi! Cháy hết rồi! Anh đã phải tốn biết công sức mới...”
Bốp!!! Bốp!!! Bùi Nguyễn Văn Phương chưa nói hết câu đã ăn đòn đến mặt mũi sưng vù, người đánh được hắn đến độ này cũng chỉ có Hồ Thị Thoa Thoa. Nàng lúc này khuôn mặt lạnh lẽo như băng, xem ra đang vô cùng tức giận:
“Coi như em nhìn nhầm anh! Em còn đang định an ủi anh thì... Anh đi c·hết đi!”
Trần Hoài Phong, Lý Thăng Long và Ngô Phương Hoa chỉ biết ôm mặt thở dài. Anh hai/ cậu hai của họ thực sự là hết nói nổi rồi!
Đinh Tuyết Băng ngây thơ trong sáng nên không hiểu xuân cung đồ là gì, nàng vội vàng chạy lại đỡ Bùi Nguyễn Văn Phương đang nằm dưới đất dậy rồi hỏi:
“Xuân cung đồ là gì vậy mọi người? Tại sao chị hai lại đánh anh hai ra thế này này chứ? Tội nghiệp anh hai quá đi!”
“Hu hu hu! Nhà này chỉ có mình em bảy là thương thằng anh tội nghiệp này thôi!” Bùi Nguyễn Văn Phương mếu máo ôm chặt Đinh Tuyết Băng, nước mắt nước mũi tèm lem dính hết lên y phục của nàng, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Đinh Tuyết Băng rất yêu thương người anh hai quậy phá này, nàng nhìn thấy hắn khóc lóc như vậy liền ra sức dỗ dành:
“Ngoan, ngoan đừng khóc! Em thương, em thương hai mà!”
Người ngoài nhìn vào không biết ai mới thực sự là anh ai là em.
Câu hỏi ngây thơ của Đinh Tuyết Băng khiến hai đại cao thủ như Trần Hoài Phong và Lý Thăng Long cũng phải bối rối, Trần Hoài Phong ngoảnh mặt đi chỗ khác còn Lý Thăng Long đỏ mặt chỉ biết ho khan vài tiếng. Hồ Thị Thoa Thoa mỉm cười:
“Sau này em sẽ được biết còn anh hai b·ị đ·ánh là do anh ấy đáng bị ăn đòn, em đừng có chiều hư ảnh!”
Duy chỉ có cô bé Ngô Phương Hoa là nhiệt tình nhất, cô bé rón rén chạy đến thì thầm vào tai Đinh Tuyết Băng:
“Dì bảy à, xuân cung đồ là...”
Cô bé chưa kịp nói đã ăn một cốc của Thoa Thoa, nàng trừng mắt:
“Bé Hoa, con không được dạy hư dì con...”
Ngô Phương Hoa và Đinh Tuyết Băng đều im bặt. Bùi Nguyễn Văn Phương rời khỏi vòng tay ôn nhu của Đinh Tuyết Băng từ từ đứng dậy, hắn cởi hai miếng vải quấn trên song đoạn đao rồi quấn vào hai tay.
“Nói chuyện nhảm đủ rồi, chúng ta vào việc chính thôi!”
“Ở đây chỉ có mình anh nói nhảm thôi!”
Bùi Nguyễn Văn Phương trừng mắt hướng về Hiên Viên Hạo:
“Mày... là thằng đã đốt gia trang của tao phải không?”
Hiên Viên Hạo nhếch môi cười nhạt, hắn không hề để ý đến Bùi Nguyễn Văn Phương mà ánh mắt hắn chỉ hướng về Thoa Thoa:
“Đã lâu không gặp, Thoa muội vẫn xinh đẹp như ngày nào!”
Hồ Thị Thoa Thoa nhẹ nhàng đáp lời:
“Đã lâu không gặp, Hiên Viên huynh vẫn bình an chứ?”
Mọi người còn lại đều có chút bất ngờ, Hồ Thị Thoa Thoa và Hiên Viên Hạo thì ra có quen biết.
Nếu Lý Thăng Long thích kết giao bằng hữu bốn bể thì Hồ Thị Thoa Thoa cũng có rất nhiều bằng hữu, sáu năm trước ở trung nguyên Hiên Viên Hạo đứng đầu Thập Kiệt thì Hồ Thị Thoa Thoa xếp thứ năm, sáu năm trước cả hai từng có duyên gặp gỡ sau đó từng nhiều lần hợp sức chiến đấu với Ma Môn.
Hiên Viên Hạo năm đó là một người hào sảng và nghĩa khí.
Cô bé Ngô Phương Hoa níu vạt áo Hồ Thị Thoa Thoa, hai mắt long lanh:
“Mẹ ơi chú này cũng là một trong người đã từng theo đuổi mẹ phải không?”
Hồ Thị Thoa Thoa là tuyệt đại mỹ nhân, lúc nàng xông pha giang hồ nam nhân đơn phương và theo đuổi nàng nếu không một ngàn thì cũng tám trăm.
Bùi Nguyễn Văn Phương còn đang định nổi điên vì bị Hiên Viên Hạo khinh thường vừa nghe đến hai chữ “theo đuổi” liền hùng hổ chắn trước mặt Hồ Thị Thoa Thoa, giọng điệu kênh kiệu:
“Ê thằng công tử bột! Mày muốn theo đuổi em gái ngọc ngà yêu quý của tao thì phải bước qua xác của... Ối!”
Bùi Nguyễn Văn Phương lại ăn một cốc của Hồ Thị Thoa Thoa, đầu hắn u lên một cục to tướng. Hắn làu bàu:
“Sao em lại đánh anh? Có biết là nó đau lắm hả?”
“Anh mà cũng biết đau? Đáng đời!” Hồ Thị Thoa Thoa lườm Bùi Nguyễn Văn Phương một cái sắc lẹm rồi quay ra sau nhéo má Ngô Phương Hoa:
“Con không được nói linh tinh, người này chỉ là một bằng hữu trước đây của mẹ, nghe chưa?”
Ngô Phương Hoa cúi gằm mặt:
“Con biết rồi!”
Hiên Viên Hạo nhìn Ngô Phương Hoa rồi lại nhìn Hồ Thị Thoa Thoa, hắn ngây ra một chút rồi quyết định hỏi thẳng:
“Thoa muội, tiểu hài tử này là...”
Thoa Thoa nhẹ nhàng trả lời:
“Muội xin giới thiệu với huynh, đây là con gái của muội, con bé tên là Ngô Phương Hoa. Bé Hoa, chào Hiên Viên bá bá đi con!”
Ngô Phương Hoa là một cô bé xinh xắn khả ái, đôi mắt tròn và rực rỡ như hai vầng thái dương, làn da trắng như tuyết. Mái tóc hai búi cùng bộ giao lĩnh xanh lam càng khiến cô bé thêm phần xinh đẹp, cô bé này lớn lên chắc chắn sẽ thành một đại mỹ nhân như mẹ mình.
Ngô Phương Hoa năm nay mười hai tuổi, cô bé là thành niên nhỏ nhất và cũng là thành viên cuối cùng gia nhập Bùi Gia Trang.
Ngô Phương Hoa nghe mẹ nói liền nhanh nhảu hai tay xoè váy, cúi đầu chào Hiên Viên Hạo:
“Phương Hoa xinh đẹp khả ái xin ra mắt Hiên Viên đại bá!”
Hiên Viên Hạo nghe sét đánh ngang tai, Hồ Thị Thoa Thoa không chỉ là nữ thần trong lòng toàn thể thanh thiếu niên giang hồ mà còn ở trong lòng Hiên Viên Hạo.
Hắn lúc đó không theo đuổi Hồ Thị Thoa Thoa là vì trong lòng hắn đã có người khác, nếu không có nàng ấy có lẽ hắn cũng đã xiêu lòng trước mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như nàng.
Nữ thần trong lòng có hài nhi là một cú sốc đối với Hiên Viên Hạo, hơn nữa hài nhi này còn đã lớn.
Đột nhiên đầu hắn loé lên một tia sáng, Hồ Thị Thoa Thoa năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, Ngô Phương Hoa ít nhất cũng mười tuổi không lẽ nàng sinh con từ năm mười hai tuổi? Vô lý! Năm đó Hiên Viên Hạo gặp nàng đã mười sáu tuổi, lúc đó nàng không có bất kỳ mối quan hệ phu thê hay con cái nào cả.
Hiên Viên Hạo cố gắng hỏi:
“Phụ thân của con bé... là ai vậy?”
Nếu là thật thì rốt cuộc tên khốn nào lại may mắn như vậy? Được làm phu quân của Hồ Thị Thoa Thoa nếu không phải tu mười kiếp thì kiếp trước đã cứu cả thiên hạ.
Ngô Phương Hoa cũng như các thành viên khác của Thăng Long Thất Quái đều biết tiếng Việt lẫn tiếng Hán, cô bé nghe Hiên Viên Hạo hỏi thế liền vênh mặt nói:
“Phương Hoa không có cha! Phương Hoa chỉ có mẹ Thoa mà thôi!”
Các thành viên Thăng Long Thất Quái đều bật cười, ngay cả Lê Bá Vương đang ngủ say cũng như đang mỉm cười.
Thân thế Ngô Phương Hoa không ai biết chỉ biết vào ngày Ưu Đàm Hoa nở bừng khắp nhân gian thì Hồ Thị Thoa Thoa bế về gia trang một cô bé sơ sinh, cô bé đó chính là Ngô Phương Hoa, từ ngày hôm đó Hồ Thị Thoa Thoa là mẹ của Ngô Phương Hoa còn cô bé cũng gọi nàng là mẹ.
Đến bây giờ Hồ Thị Thoa Thoa vẫn nhớ như in lần đầu nàng gặp cô bé, nơi mà họ gặp gỡ trước đây chỉ là một ngọn đồi khô cằn sỏi đá ấy vậy mà ngày hôm đó ngọn đồi lại ngập tràn Ưu Đàm Hoa đang nở rộ, Ngô Phương Hoa đỏ hỏn nằm trong bọc vải trắng tinh ở giữa ngọn đồi hoa, cả hoa và người, đều thánh khiết trang nghiêm lạ thường.
Ban đầu Hồ Thị Thoa Thoa đặt tên cho cô bé là Lục Thiên Hoa, tương truyền Ưu Đàm Hoa ba ngàn năm sẽ nở một lần, nàng từng chứng kiến hai lần hoa Ưu Đàm nở nên lấy tên này. Tuy nhiên Bùi Nguyễn Văn Phương cho rằng tên này không hợp nên đổi thành Ngô Phương Hoa, còn Lục Thiên Hoa trở thành biệt hiệu của cô bé.
Khi Ngô Phương Hoa được bảy tuổi, cô bé nghe câu chuyện cô và mẹ gặp gỡ bèn tự đặt thêm cho mình một biệt hiệu khác là “Ưu Đàm Hoa” để đồng điệu với danh xưng “Mạn Châu Sa Hoa” của mẹ mình.
Ngô Phương Hoa lớn lên trong sự cưng chiều của tất cả thành viên gia trang trừ Bùi Nguyễn Văn Phương. Cô bé tính cách hoạt bát và nghịch ngợm, cô thường bày trò chọc phá mọi người ngay cả người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn như Bùi Nguyễn Văn Phương cũng chịu không thấu.
Tuổi thơ không có cha khiến Hồ Thị Thoa Thoa luôn áy náy với Ngô Phương Hoa nên nàng chưa từng nhắc đến vấn đề cha với cô bé.
Bùi Nguyễn Văn Phương nhếch môi châm chọc Ngô Phương Hoa:
“Nhóc con thì biết gì cái gì chứ? Mẹ nhóc không muốn nói thôi chứ thực ra nhóc bị nhặt ở bãi rác về đó!”
Lúc trước bị Ngô Phương Hoa phá cho lên bờ xuống ruộng nên khi có cơ hội hắn tuyệt đối không bỏ qua trêu chọc cô bé nghịch ngợm.
Ngô Phương Hoa phồng má cự lại:
“Cậu hai nói dối! Mẹ con nói con là được một con cò mang đến cho mẹ!”
Bùi Nguyễn Văn Phương cười phá lên, hắn đang định châm chọc thêm thì đã ăn đòn tới tấp, lần này không chỉ Hồ Thị Thoa Thoa mà những thành viên khác cũng tham gia, Ngô Phương Hoa đương nhiên cũng không thiếu phần.
Bùi Nguyễn Văn Phương ăn đòn te tua nằm một đống, mọi người không ai hay biết hắn đang khóc, khóc ở trong lòng.
Hồ Thị Thoa Thoa khẽ nhoẻn miệng cười:
“Hiên Viên huynh, gia trang và nhị ca của muội đều là do huynh làm sao?”
Hiên Viên Hạo chưa kịp trả lời thì Đinh Tuyết Băng đã đáp thay:
“Kẻ đánh anh hai là tên béo tự xưng là Tam Hoàng Tử còn gã này không chỉ đốt cháy gia trang chúng ta mà còn muốn g·iết anh ba, em và cả anh sáu nữa!”
Hồ Thị Thoa Thoa khẽ cau mày, cũng như Trần Hoài Phong và Lý Thăng Long, nàng tin tưởng Đinh Tuyết Băng tuyệt đối.
Hiên Viên Hạo mỉm cười:
“Đúng vậy, đều là do ta làm. Thánh chỉ phụ hoàng đã ban, Thăng Long Thất Quái bảy người đều c·hết!”
Phải ra tay g·iết c·hết Hồ Thị Thoa Thoa Hiên Viên Hạo có chút không nỡ nhưng hắn nào dám trái thánh chỉ của phụ hoàng? Võ lâm trung nguyên có mấy kẻ dám trái lệnh Hiên Viên Hoàng Đế?
“Tao hiểu rồi!”
Người lên tiếng là Bùi Nguyễn Văn Phương, hắn bước lên đối diện với Hiên Viên Hạo, hắn bước lên quay lưng lại với sáu người Hồ Thị Thoa Thoa.
“Mày đốt nhà của tao, tao có thể bỏ qua nhưng mày dám đụng đến anh em của tao, coi như mày chọn c·ái c·hết!”
Hiên Viên Hạo nhếch môi:
“Bùi Nguyễn Văn Phương, ngươi vẫn chưa phải đối thủ của ta! Đừng làm phí thời gian quý báu của ta nữa!”