Vì Thanh Ti biết bất luận có nói hay không, Nhạc Thính Phong cũng nhất định phải đi.
Cô bé cũng không muốn khóc tùy tiện trước mặt người khác, khiến cho anh trai mất mặt.Người đứng bên ngoài cũng không hối thúc, chỉ đứng nhìn qua, như nói với Nhạc Thính Phong: “Tiểu tử, ăn xong cơm tất niên, đến lúc phải đi rồi.”Mọi người trong nhà lúc này cũng lần lượt kéo ra, Du Dực và Hạ An Lan đi phía trước nói chuyện với cậu.Nhạc Thính Phong khom lưng xoa xoa đầu Thanh Ti: “Anh phải đi rồi, đợi anh trở về nhé. Lúc đó em muốn gì anh cũng sẽ làm cho em.”Thanh Ti gật đầu nhưng tay vẫn nắm chặt cánh tay Nhạc Thính Phong không muốn buông ra.Tô Ngưng Mi đi tới, không nỡ nhìn con trai: “Con phải cẩn thận, cố gắng nhưng đừng để bị thương. Mẹ đã chuẩn bị thuốc thường dùng cho con, con mang theo đi.”Nhìn dáng vẻ hốc hác của Nhạc Thính Phong, cô rất đau lòng, cô không dám nhìn vào tay của con trai.Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Đem theo cũng không dùng được, con không đem theo đâu.”Nơi của bọn họ sao có thể tự ý mang đồ bên ngoài vào, những thứ mang vào đều bị tịch thu hết. Toàn bộ đồ ăn đồ dùng đều phải thống nhất, không ai được đặc biệt hơn người khác. Đêm giao thừa được về nhà ăn cơm, đây đã là ngoại lệ, những người khác đều không có đãi ngộ này. Nếu còn mang theo đồ vào, chắc chắn những giáo quan đó sẽ cười nhạo cậu cho đến khi kết thúc huấn luyện.Tiểu Ái vội nói: “Thuốc không được đem, vậy đồ ăn có thể đem một ít không, cho các giáo quan của con, còn có các bạn cùng tham gia huấn luyện nữa?”Nhạc Thính Phong nhìn giáo quan mặt tối sầm đứng ở ngoài, lắc đầu: “Cái này… e rằng cũng không được!”Trong mắt trại huấn luyện bọn họ, phàm là đồ của thế giới bên ngoài, thứ gì cũng không được mang vào.Du Dực và Hạ An Lan nói chuyện với giáo quan vài phút, giáo quan đó liền hối thúc.Nhạc Thính Phong chỉ có thể nhẹ nhàng mở tay Thanh Ti ra: “Thanh Ti, anh đi đây, sẽ nhanh chóng trở về thôi.”Giọng Thanh Ti mang nặng âm mũi: “Tạm biệt anh.”Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên trán Thanh Ti: “Tạm biệt.”Đi được hai bước, Nhạc Thính Phong đột nhiên nhớ lại một chuyện, vội quay lại, từ trong túi áo móc ra một chiếc vòng tay. Là những viên đá màu đỏ kết thành vòng tay, là màu ấm áp nhất trong đêm tối. Đây là vòng Nhạc Thính Phong tự tay làm. Cậu ở trên đồi tuyết rất nhiều ngày, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao để sinh tồn, làm sao để không chết, làm sao để không bị thú hoang ăn thịt. Nhưng cậu lại vô tình phát hiện ở bên dưới một lòng sông cạn có những viên đá đỏ rơi rải rác, không phải là châu báu quý giá gì, chỉ là một loại đá đỏ không thường gặp. Lúc đó Nhạc Thính Phong cảm thấy loại đá này rất đẹp, là loại đá trước giờ cậu chưa bao giờ thấy qua, Thanh Ti có lẽ cũng sẽ thích. Vì thế Nhạc Thính Phong nhặt vài viên có màu đậm một chút, màu tươi một chút, muốn đem về tặng cho Thanh Ti. Mỗi ngày tranh thủ lúc rãnh rỗi, Nhạc Thính Phong đập vỡ những viên đá này, sau đó nhặt lấy vài viên có hình dáng đẹp, sau đó đem chúng đi mài thành những viên đá không còn vết xước, lại nghĩ cách khoan một lỗ, dùng dây kết chúng lại.