Vô cùng đáng thương!
“Anh lại lừa em, sau này em sẽ không tha thứ cho anh nữa!”Nhạc Thính Phong nghe xong trong lòng hoảng loạn, nắm chặt tay Thanh Ti: “Sẽ không có lần sau nữa, tha thứ cho anh một lần sau cùng được không, sau này sẽ không như vậy nữa, anh bảo đảm với em. Thanh Ti… anh chỉ có thời gian hai tiếng, anh muốn cùng em chơi thật vui vẻ, đợi anh trở về, em sẽ giáo huấn anh lại có được không?”Thanh Ti hít hít mũi, cắn môi không nói gì. Nhưng cô bé không vùng vẫy nữa, Nhạc Thính Phong biết cô bé đã tạm thời nhượng bộ rồi. Nhạc Thính Phong nắm chặt tay Thanh Ti, nhẹ nhàng nói: “Trại huấn luyện đó anh rất muốn đi, không khí ở đó không giống trong trường học. Anh ở đâu cũng muốn đứng nhất, anh không muốn sau khi anh bỏ đi, có người nói Nhạc Thính Phong đó là một đứa nhát gan, đến có mấy ngày đã không chịu nỗi mà bỏ về. Em cũng không muốn người khác xem thường anh phải không?”Thanh Ti gật đầu.Nhạc Thính Phong mỉm cười hỏi: “Thư anh gửi cho em, em có xem chưa?”Thanh Ti vẫn gật đầu không nói chuyện, dĩ nhiên mỗi ngày khi thức dậy việc đầu tiên cô bé thường làm chính là đọc thư, đây dường như là chuyện mà cô bé trông mong nhất.Nhạc Thính Phong lau nước mắt trên khóe mắt Thanh Ti: “Đừng khóc được không? Anh nỗ lực đi học như vậy vì muốn sau này trưởng thành sẽ không khiến em khóc, cũng không muốn để người khác làm em khóc.”Nhạc Thính Phong muốn vĩnh viễn bảo vệ Thanh Ti, vĩnh viễn có thể để cô bé nở nụ cười rạng rỡ nhất. Mẹ cậu có lão hồ ly bảo vệ, dì Tiểu Ái có chú Du bảo vệ, người lớn trong nhà ai cũng có thể bảo vệ bản thân. Nhưng chỉ có Thanh Ti là không thể, địa vị của cô bé trong nhà không giống như vậy, cô bé quan trọng hơn bất kì ai. Nhạc Thính Phong muốn bảo vệ cô em gái này cả đời.Thanh Ti cúi đầu, cô bé rất đau lòng. Dù sao Thanh Ti cũng chỉ là một cô bé không muốn chia cắt với anh trai.Nhạc Thính Phong cầm tay Thanh Ti lên: “Đi, anh dẫn em đi bắn pháo hoa. Vui vẻ lên! Bây giờ là giao thừa bước qua năm mới, hãy đem hết chuyện không vui bỏ lại năm cũ. Năm tới chúng ta đều phải vui vẻ.”Thời gian nghỉ của cậu đã không còn nhiều, bắn pháo hoa xong thì cũng đến lúc phải đi. Nghĩ đến lát nữa phải rời khỏi, phải để Thanh Ti nhìn thấy cậu bỏ đi, trong lòng Nhạc Thính Phong vô cùng khó chịu. Tuy nói với Thanh Ti như vậy nhưng trong lòng Nhạc Thính Phong lại hoàn toàn nghĩ khác.Thanh Ti gật đầu, không muốn kiếm chuyện nữa, thời gian ít như vậy không thể tiếp tục lãng phí. Niềm vui khi bắn pháo hoa không còn giống năm ngoái, năm nay tâm trạng của hai đứa trẻ đều rất trầm tư.Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti đốt pháo hoa, nó bay lên không trung sau đó nổ thành một đóa hoa lửa, để lại sự đẹp đẽ trong phút chốc, sáng rực cả bầu trời nhưng sau đó lại mau chóng lụi tàn.Sau đó, người đến đón Nhạc Thính Phong tới, một chiếc xe Jeep đã dừng ngoài cửa. Một giáo quan mặc đồng phục xuống xe, đầu đội nón bông, cách hơi xa nên nhìn không rõ lắm, nhưng vóc dáng không quá cao.Thanh Ti nhìn thấy xe, lập tức nắm chặt tay Nhạc Thính Phong, “Anh…”Giọng của cô bé mang theo âm mũi nặng nề, chỉ là lần này, cô bé không nói anh đừng đi.