Lúc làm chiếc vòng này, những người khác còn cười nhạo Nhạc Thính Phong, nói cậu nhiều sức lực quá nên không có gì làm. Mỗi ngày huấn luyện xong ai cũng mệt như chó, không muốn nói tiếng nào, chỉ có mình cậu vẫn còn sức để mài những viên đá vỡ này.
Đập vỡ, mài, khoan lỗ, những việc này đều mất rất nhiều thời gian.Nhưng đối với Nhạc Thính Phong lại không phải như vậy, đây là việc mà cậu mong đợi nhất mỗi ngày. Vì đây là chuyện cậu tình nguyện làm, không giống như việc huấn luyện mang tính cưỡng ép kia. Sợi dây đeo tay Nhạc Thính Phong làm rất sần sùi, rất thô sơ, các viên đá có hình dáng kích thước khác nhau, nhìn vào thì thấy không đẹp lắm. Đây là món quà không có giá trị nhất trong số những món quà Nhạc Thính Phong tặng cho Thanh Ti, cũng là thứ mất nhiều công sức của cậu nhất. Món đồ này, có lẽ cả đời Nhạc Thính Phong chỉ có thể làm một lần duy nhất.Nhạc Thính Phong để dây đeo vào lòng bàn tay Thanh Ti: “Lúc trước mỗi khi giao thừa anh đều tặng em một món quà, năm nay không có gì để tặng, đây là dây đeo anh tự tay làm, em có thích không?”Thanh Ti gật đầu: “Thích, anh mau đeo cho em đi.”Khuôn mặt Nhạc Thính Phong lộ ra nụ cười, cậu đeo dây lên tay Thanh Ti, lại nói một lần nữa: “Đợi anh về nhé!”Thanh Ti giơ cánh tay tròn trịa ôm lấy Nhạc Thính Phong: “Dạ, anh cố lên, anh là giỏi nhất, anh phải là số một!”Nhạc Thính Phong cười thành tiếng: “Được, anh nhất định sẽ là số một.”Cậu đứng dậy: “Ông bà, ba mẹ, dì Tiểu Ái, chú Du, con đi đây!”Mọi người đều gật đầu, Hạ An Lan vỗ vai cậu: “Cố lên!”Vì là đêm giao thừa nên giáo quan phá lệ, đồng ý cho Nhạc Thính Phong đem một ít thức ăn trở về cho các chiến hữu của mình.Nhạc Thính Phong ngồi lên xe, nhìn thấy Thanh Ti từ trong nhà đuổi theo ra ngoài, đuổi theo được vài bước thì bị xe bỏ xa.Giáo quan hỏi: “Em gái cậu?”Nhạc Thính Phong trong lòng có sự khó chịu không nói nên lời: “Dạ!”Chia cách thật sự khó chịu, nếu sau này mỗi lần chia cách đều như vậy, Nhạc Thính Phong hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng.“Tình cảm anh em thật là tốt.”Nhạc Thính Phong không nói gì, đèn của nhà nhà bên ngoài sáng rực, trên không trung của thành phố này có phải sẽ nở ra vài đóa hoa lửa chói mắt không?Xe chở Nhạc Thính Phong nhằm hướng tây bắc mà chạy.Bọn họ đã đi qua nơi lạnh nhất, lần này bọn họ lại được đưa đến khu rừng ẩm ướt, oi bức nhất.***Xe của Nhạc Thính Phong đã đi xa, mọi người mới thở dài, từ từ trở vào lại trong nhà.Du Dực bước qua ôm Thanh Ti lên: “Đi thôi, vào trong nhà, tiểu tử đó không phải nói con phải ở nhà đợi nó sao. Nó sẽ nhanh chóng trở về thôi.”Tiểu tử này muốn đi chịu một chút khổ cực, thật sự cũng không có gì. Đợi sau này cậu lớn lên sẽ biết được trại huấn luyện đó rất nhiều tác dụng. Đến ngày cậu có bạn gái, lúc thể hiện bản thân trước mặt bạn gái, cậu sẽ vui mừng vì hôm nay đã tham gia huấn luyện.Thanh Ti nằm nhoài trên vai Du Dực: “Ba ơi, sau này con không muốn anh đi nhiều ngày như vậy, con không muốn con và anh bị chia cách…”Du Dực gật đầu: “Ừ, sau này không để tiểu tử đó đi xa như vậy nữa, được không?”Trong lòng anh chua xót nghĩ, Thanh Ti vẫn còn nhỏ, sau này lớn rồi sẽ không còn dính chặt lấy tiểu tử Nhạc Thính Phong đó nữa.Không sao, nhịn nhịn nhịn, nhịn nhịn nhịn…