Chương 99: Quyết đoán
Bầu không khí vốn đã rất nặng nề, lúc này lại bởi vì những lời chỉ trích thẳng thừng của Saya dành cho Kim Jee-woon, mà càng trở nên càng căng thẳng hơn gấp bội phần, giống như một quả bom chỉ chực chờ nổ tung.
Kim Jee-woon tức giận tới mức trán nổi gân xanh, quai hàm bạnh ra, hắn ngay lập tức trừng mắt nhìn thẳng về phía người vừa lên tiếng, muốn xem kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy.
Tới khi thấy được đối phương chỉ là một cô gái trẻ, cơn thịnh nộ trong lòng hắn lại bùng lên gấp bội, cảm thấy sĩ diện của mình đang bị đả kích thật mạnh.
Một con đàn bà mà thôi, thực sự dám ăn nói ngỗ ngược như vậy trước mặt mình?
Coi ông đây là loại mạt hạng hèn nhát hay sao? Không dám làm gì mày đấy à?
Kim Jee-woon nhếch miệng cười lạnh nhạt, nghênh ngang bước tới gần trước mặt Saya, sau đó gằn giọng thốt ra từng chữ:
"Mày nói ai là cặn bã?"
Saya cũng không chịu yếu thế, cô khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói lớn:
"Tức giận rồi à? Tôi cũng không chỉ đích danh ai, cứ coi như là nói phong long đi, trúng ai thì người đó tự biết nhột, cần gì phải hỏi?"
"Mày muốn c·hết?"
Hai hàng lông mày của Kim Jee-woon giật giật vài cái, trong mắt đã lộ rõ vẻ hung tàn ác độc.
Hắn đưa tay chỉ thẳng vào mặt Saya, miệng gầm lên một tiếng cuồng nộ:
"Con xxx cái bẩn thỉu này, có tin tao cắt lưỡi mày ngay bây giờ hay không?"
Phong thái lịch lãm ban nãy đã hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là một khuôn mặt méo mó vì giận dữ.
Hai mắt long lên sòng sọc, hàm răng ố vàng vì thuốc lá nhe ra như thể sắp ăn tươi nuốt sống người đối điện, khiến cho Kim Jee-woon lúc này càng trở nên đặc biệt đáng sợ.
Saya hơi chột dạ, cảm thấy sự việc bắt đầu không ổn.
Bình thường cô cũng không phải loại người nhút nhát, hay sợ bóng sợ gió, thế nhưng tình huống trước mặt hiện tại quả thực đang rất bất lợi cho bản thân mình.
Cô cũng không tiếp tục đôi co với đối phương, mà dứt khoát lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi cảnh sát.
"Alo, tôi muốn báo án, ở đây có..."
Chưa để cho cô kịp nói hết câu, Kim Jee-woon đã lắc người lao tới, ngay lập tức giật phắt chiếc điện thoại trên tay Saya, vung tay ném mạnh vào tường.
"Tao với mày còn chưa xong đâu, mày muốn gọi ai?"
Hắn nhanh chóng tóm lấy cổ tay của Saya, dùng sức bóp mạnh một cái, khiến cho cô đau tới mức suýt nữa thì hét lên.
"Hôm nay một là mày quỳ xuống liếm giày cho tao, tao sẽ cân nhắc thả cho mày một con đường. Hai là tao sẽ để tất cả anh em ở đây vui vẻ với mày một trận. Haha, nhìn mày không tệ lắm, vẫn còn là gái trinh đúng không? Yên tâm, bọn súc vật này không biết thương hoa tiếc ngọc đâu, đảm bảo không chơi tàn mày thì tao không phải họ Kim."
Tiếp đó, Kim Jee-woon lại nói vọng về phía bốn tên đàn em đang đứng đằng sau:
"Đứa nào dám rút điện thoại ra thì cứ chặt cụt tay nó cho tao."
Tất cả nhân viên trong cửa tiệm đều chột dạ mà cúi thấp đầu, sợ gặp phải tai bay vạ gió.
Ánh mắt ngoan độc của Kim Jee-woon chiếu thẳng lên mặt Saya, trên miệng nở một nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
Cơn đau từ cổ tay truyền tới khiến cho Saya phải cắn răng chịu đựng, cơ thể cô khẽ run lên, trán lấm tấm mồ hôi như phát sốt.
Nhìn vẻ độc ác hiện lên trên mặt Kim Jee-woon, trong lòng cô không khỏi hơi hoảng sợ.
Tên này... Thực sự lớn gan tới mức có thể làm ra những chuyện tày trời vậy sao?
Vốn nghĩ mấy tên này tối đa cũng chỉ là loại côn đồ ỷ mạnh h·iếp yếu, tùy tiện quậy phá một chút mà thôi, lại không ngờ rằng sự hung ác của bọn chúng thực sự đã vượt xa khỏi tưởng tượng của cô.
"Đừng... Đừng có làm càn... Tôi là..."
Saya cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, muốn dùng thân phận của mình để thị uy, làm cho đối phương phải thu tay lại.
Thế nhưng còn chưa để cho cô nói hết câu, Kim Jee-woon đã lớn tiếng cười ha hả, bên trong âm thanh mang theo một vẻ cuồng dã không thể khống chế.
"Haha, anh đây cần biết cưng là ai sao? Chỉ một lời thôi, chọn sống hay chọn c·hết, cưng tự quyết định đi!"
Rất rõ ràng, thân là một kẻ chuyên đi h·iếp đáp người khác, rất nhanh hắn đã đánh hơi được sự sợ hãi bên trong lời nói của Saya, cho nên lại càng tiếp tục từng bước lấn tới, ép cho cô nàng này phải đi vào khuôn khổ.
Sở Thiên thở dài một hơi, cảm thấy Saya quả thực còn quá non nớt, không hề có chút kinh nghiệm gì khi đối phó với loại người này.
Bản thân hắn trước đây là một luật sư, đã từng tiếp xúc qua hết thảy tam giáo cửu lưu, từ quyền cao chức trọng tới cặn bã xã hội, bao gồm cả những kẻ tàn ác máu lạnh bậc nhất cũng không phải ngoại lệ.
Chính trị gia, tài phiệt, t·ội p·hạm cổ cồn trắng, m·afia và cartel... Mỗi một nhân tố trong đó đều có phong cách hành xử và giới hạn khác nhau, cho nên cũng cần một sự phân biệt rõ ràng trong khi tiếp xúc với bọn họ.
Lấy ví dụ một tay chính trị gia lão luyện chẳng hạn.
Hắn có thể có rất nhiều quyền hành trong tay, nhưng đổi lại cũng phải chịu những sự ràng buộc tương đương, điều này khiến cho bất kỳ lời nói và hành động nào của hắn đều sẽ không mang tính nhất thời và ngẫu nhiên.
Có kẻ đứng trước mặt hắn khiêu khích, thậm chí tát vào má trái của hắn, nhưng chỉ cần đưa ra đầy đủ lợi ích, hắn sẽ vui lòng đưa nốt má phải ra cho đối phương tát thêm một cái nữa.
Đổi lại, nếu như đối phương trực tiếp gây tổn hại tới lợi ích của hắn, hắn vẫn sẽ tươi cười, bắt tay giảng hòa như thường.
Thế nhưng chờ tới một lúc nào đó, có thể là một tuần, cũng có thể là một năm sau, người ta sẽ tìm thấy xác kẻ xấu số kia đằng sau thùng xe tải, hoặc dưới cầu tàu hoang vắng.
Còn nếu người đứng trước mặt không phải chính trị gia, mà là một tên trùm của băng đảng nào đó thì sao?
Lúc này tình huống đã hoàn toàn thay đổi, chỉ cần một cử chỉ hay lời nói bất kính thôi, cũng đủ để mang đến tai họa ngập đầu, bao gồm cả c·ái c·hết và sự đau đớn tới cùng cực.
Đối với loại người như Kim Jee-woon, hoặc là dứt khoát không dây vào hắn, còn nếu đã lựa chọn đứng ở phía đối lập, vậy thì phải chơi tới cùng.
Giữa đường nhụt chí, chẳng những không thể nhận lấy một chút lòng thương xót nào, mà khiến cho hắn càng cao ngạo và tàn độc hơn gấp bội phần mà thôi.
Sai lầm trí mạng của Saya vô tình đã khiến cho sự việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Lúc này Sở Thiên đã không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa.
Cho dù thời gian chưa dài, nhưng chí ít Saya cũng coi như người quen của hắn, nếu như Sở Thiên vẫn tiếp tục khoanh tay đứng nhìn thì kết cục của cô ta sẽ vô cùng thảm khốc, mà đây chắc chắn không phải là điều hắn muốn thấy.
Mặt khác, Saya hiện tại đang đi cùng với hắn, nếu như cô nàng gặp phải bất kỳ chuyện gì, thì gia tộc Murasaki đều sẽ tính một phần tội lỗi lên đầu Sở Thiên.
Hơn nữa Sở Thiên còn có một chút tư tâm nho nhỏ.
Nếu như hắn có thể hai lần liên tục cứu thoát Saya khỏi nguy hiểm, vậy thì cũng ngang bằng với việc nhà Murasaki đã nợ hắn hai cái đại ân.
Thuận tiện đưa tay giúp đỡ, liền kết được mối thiện duyên với nhà tài phiệt sừng sỏ bậc nhất Nhật Bản, nói thế nào cũng rất xứng đáng để thử.
Chỉ là tình cảnh lúc này đã rất tệ hại, muốn thoát ra khỏi đây thì không thể không động não một chút.
Xét riêng về nhân số, đối phương đã có tới năm người, hơn nữa tất cả đều là đàn ông, cao to lực lưỡng như trâu đất.
Còn phía Sở Thiên... Bỏ qua mấy người nhân viên đang co rúm trong góc phòng không dám hé răng nửa lời, thì ngay chính bản thân hắn cùng với Kristine cũng không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong số bọn họ, càng không nói tới chuyện lấy song quyền mà địch tứ thủ.
Gọi cảnh sát? Khẳng định là không kịp.
Kể cả ngay bây giờ hắn có rút điện thoại ra báo cảnh sát, thì với tốc độ làm việc của các nhân viên công vụ Hàn Quốc, cũng không có gì đảm bảo được bọn họ sẽ tới đây trước khi Saya bị làm hại.
Người thân của Saya có lẽ cũng không thể dùng được, chưa nói tới chuyện Sở Thiên không biết cách để liên lạc với họ, mà nơi này không phải là Nhật Bản, dù quyền thế của họ có lớn tới đâu thì cũng không thể vượt mặt thế lực bản địa để tự mình chủ trương được.
Sở Thiên liếc nhìn xung quanh giây lát, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, đưa ra phương pháp ứng đối.
Trong tình thế hiện tại, có lẽ chỉ đành dùng cách cực đoan một chút.
Sở Thiên nhấc chân bước ngang qua quầy thanh toán, lại nhanh tay vớ lấy chiếc kéo nhỏ đang đặt trên bàn, thần không biết quỷ không hay đút nó vào trong túi quần.
Trên mặt treo lên một nụ cười hèn mọn, hắn vội vã tiến tới phía Kim Jee-woon và Saya đang đứng, mở miệng cất lời:
"Ấy ấy, chuyện đâu còn có đó mà, đừng có vội. Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!"
Kim Jee-woon liếc nhìn tên thanh niên đang khúm núm đi tới trước mặt mình, trong lòng không khỏi nổi lên một tia khinh thường.
Chỉ cần nhìn qua trang phục và bộ dáng, cũng đủ để đoán được thằng ranh con này chín mươi chín phần trăm là loại mặt trắng vô dụng, trong nhà có chút tiền, từ bé đến lớn có lẽ còn chưa từng cắt tiết một con gà, càng đừng nói tới việc có đủ dũng khí để ngăn cản mình.
Thứ phế phẩm này, chưa cần phải động tay động chân, mà chỉ cần ho mạnh một tiếng cũng đủ để khiến cho hắn c·hết kh·iếp rồi ấy chứ!
"Mày là thằng đếch nào? Không biết nói tiếng Hàn thì câm mồm cho tao."
Kim Jee-woon cười gằn một tiếng, thích thú quan sát vẻ sợ sệt hiện rõ trên khuôn mặt của đối phương.
"Còn dám ở đây nói điên nói khùng, có tin tao chặt cả hai cái chân chó của mày không? Cút mẹ mày đi!"
Sở Thiên liên tục cúi đầu xuýt xoa, làm ra vẻ vô cùng chật vật, miệng lắp bắp nói:
"Đại ca... Anh xem chuyện này... Là bọn em sai rồi... Không tới mức phải..."
Bốp!!
Kim Jee-woon vung tay tát mạnh lên mặt Sở Thiên, khiến cho hắn ngã nhào ra đất, miệng không ngớt rên la.
"Ối ối, đau... Cứu với..."
Trông thấy tên thanh niên kia thậm chí còn chẳng chịu nổi một đòn, Kim Jee-woon cũng lười chơi đùa thêm với hắn, chỉ thuận tiện vung chân đạp một cước vào bụng Sở Thiên, khiến cho đối phương nằm quằn quại trên sàn nhà, co quắp như một con tôm luộc.
Kim Jee-woon quay lại phía Saya, cười nhạt nói:
"Nhìn thằng bạn trai phế vật của mày kìa, trông có chán đời không? Bảo sao tới giờ mày vẫn chưa cho nó chơi, chắc là chê nó xxx bé đúng không? Được, hôm nay các anh đây sẽ cho cưng thưởng thức mùi vị đàn ông chân chính, chắc chắn khiến cưng c·hết mê c·hết mệt luôn!"
Nói đoạn, hắn đưa tay ra phía trước, muốn nâng cằm của Saya lên, cử chỉ mười phần lưu manh háo sắc.
Thế nhưng bàn tay của hắn còn chưa kịp chạm vào một cọng tóc của Saya, thì phần cổ phía bên phải đã truyền tới cảm giác lạnh lẽo tới gai người, khiến cho hắn bất giác dừng khựng lại giữa không trung.
Kim Jee-woon muốn xoay người một chút, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng một âm thanh trầm thấp đã chậm rãi rót vào tai hắn, khiến cho toàn thân Kim Jee-woon không nhịn được mà sởn gai ốc.
"Đứng im, cựa quậy là tao xiên c·hết con mẹ mày ngay. Biết chỗ này là gì không thằng ngu? Động mạch cảnh đấy, tao mà chọc nhẹ vào đây một cái, đảm bảo máu mày bắn xa không dưới ba mét đâu. Biết điều thì ngoan ngoãn một chút, ông đây còn cho mày một đường sống!"
Sở Thiên gằn giọng thốt ra từng chữ, sau đó lại thấy biểu hiện ú ớ của Kim Jee-woon, ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình.
"Ê, dịch lại sang tiếng Hàn cho hắn nghe đi, thằng ngu này không biết tiếng Anh..."