Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 98: Trợ giúp (4)




Chương 98: Trợ giúp (4)

"A ha, đông vui náo nhiệt quá nhỉ."

Một người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, thoạt nhìn qua có vẻ khá bảnh bao lịch sự, vừa bước vào đã lớn giọng nói oang oang chẳng thèm kiêng nể gì cả.

Trên người hắn từ đầu tới chân đều là đồ hiệu đắt tiền, lại phối hợp với thân thể cao to cường tráng, quả thực là hình mẫu mà không ít người phụ nữ yêu thích.

Tuy nhiên có một điểm trừ rất lớn mà bất kể trang phục hay dáng người cũng đều không thể khỏa lấp đi được, đó là ánh mắt láo liên gian xảo, luôn dòm ngang liếc dọc như thể đang muốn rình mò thứ gì đó, cực kỳ phản cảm.

Hơn nữa thái độ của người này cũng không phải đoan chính gì cho cam, một mặt hắn lớn giọng hô hào chẳng quan tâm gì tới xung quanh, mặt khác điệu bộ ngông nghênh, vênh mặt hất hàm khiến cho những ai đứng gần đều không nhịn được mà nhíu mày.

Sở Thiên đã tiếp xúc với rất nhiều phần tử con ông cháu cha, mà chính bản thân hắn cũng tính là phú nhị đại có danh tiếng ở Đông Hải, cho nên không lạ gì loại người kiểu như vậy.

Gã đàn ông trước mặt, có lẽ cũng không phải là ngoại lệ.

Chỉ có điều những người kia ở trước mặt Sở Thiên đều phải thu mình lại ít nhiều, không dám tùy tiện bày ra cái dáng vẻ công tử ăn trên ngồi trước, cho nên chí ít sẽ không khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.

Ngay cả những tên quan nhị đại có chỗ dựa vững chắc bậc nhất Đông Hải như Nhạc Dương, cũng sẽ không tùy tiện tỏ thái độ ngang tàng hống hách như vậy.

Một mặt bọn họ hiểu được cần phải thu liễm để tránh gây rắc rối, mặt khác cũng cảm thấy việc ra vẻ ta đây trước mặt những người bình thường, không cùng đẳng cấp quả thực rất vô vị, chẳng có gì hay ho cả.

Mà chẳng cần nói đâu xa, ngay bên cạnh Sở Thiên lúc này không phải cũng có một vị nữ phú nhị đại siêu cấp quyền uy đang "hừ, hừ..." hay sao?

Còn tên này thì...

Ấn tượng ban đầu của Sở Thiên với hắn là: Loại người không biết nặng nhẹ, trước sau gì cũng sẽ gây họa.

"Se-kyung, cuối cùng cũng gặp được em."

Gã đàn ông mới tới dường như chẳng để tâm tới bất cứ người nào xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào một mình Kristine, nhanh chóng bước tới gần.

Vẻ mặt hắn lộ rõ sự hứng thú, lại không giấu được một phần thèm khát, tựa như một con chó sói đang muốn đùa giỡn với món mồi thơm ngon trước mặt vậy.

"Mấy tuần nay anh đã tới bốn năm lần, thế nhưng lần nào cũng không gặp được em. Em đang tránh mặt anh sao? Làm như vậy sẽ khiến trái tim của anh đau đớn lắm đấy."

Đứng trước lời nói có phần mập mờ, ngả ngớn của đối phương, Kristine hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ hay ngượng ngùng chút nào, mà trái lại trong ánh mắt cô chỉ lộ ra vẻ chán ghét vô hạn.

Ở vào vị trí của chủ cửa hàng, Kristine chẳng thể nổi đóa với khách được, cho nên chỉ đành miễn cưỡng cười nói:



"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ tiệm chúng tôi. Không biết tôi có thể giúp gì cho anh được?"

"Ấy, Se-kyung à, sao em lại lạnh nhạt với anh vậy?"

Người đàn ông kia đưa tay ôm ngực, diễn một màn trái tim tan vỡ, giả trân tới mức khiến cho người ta phát ghét.

"Chẳng lẽ đối với em, đêm đó chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi thôi sao? Trải qua một lần liền coi như không có gì xảy ra?"

"Anh đừng có ăn nói hàm hồ."

Rốt cuộc những lời nói quá phận của đối phương đã hoàn toàn chọc giận Kristine.

Cô nhíu mày lạnh mặt, nghiêm túc nói:

"Ngày đó anh cứ quấn lấy tôi không buông, tôi bất đắc dĩ mới phải uống cùng anh một ly rượu, như vậy tính là nhân duyên quái quỷ gì chứ? Trần trụi q·uấy r·ối thì đúng hơn. Lẽ ra ngay lúc đó tôi phải báo cảnh sát, nhưng vì nể tình anh đã từng ủng hộ cửa tiệm này vài lần mới bỏ qua, anh còn dây dưa không dứt là vì lẽ gì? Thấy tôi rất dễ bắt nạt sao?"

Gã đàn ông kia nhún vai, dường như không quá bận tâm tới thái độ phản kháng của Kristine, mà vẫn tiếp tục dùng giọng âm dương quái khí nói:

"Lời này của em sai rồi. Anh đã nói rõ ràng từ đầu, anh rất thích em, cho nên muốn công khai theo đuổi em. Đây là thời đại nào rồi, còn không được tự do nói chuyện yêu đương hay sao? Vả lại..."

Nói tới đây, hắn liền nheo mắt, liếc một vòng xung quanh, sau đó nhe răng cười nói:

"Vả lại... Em đúng là không dễ bắt nạt, cho nên anh cũng đâu có ý định làm khó gì em. Chỉ là cùng ăn tối một bữa, uống vài ly với nhau mà thôi, có gì khó khăn đâu?"

Sở Thiên đứng gần đó chỉ khoanh tay không lên tiếng, cũng không có ý định sẽ đứng ra ngăn cản người kia.

Phần vì đây không phải là chuyện của mình, ngay cả chính Kristine cũng chưa từng mở lời yêu cầu hắn giúp đỡ, cho nên hắn sẽ không lo chuyện bao đồng.

Mặt khác, Sở Thiên lại ôm tâm lý xem kịch, thực sự muốn xem xem đám con ông cháu cha ở xứ sở kim chi này rốt cuộc so với ở Đông Hải có thể ngang tàng hơn bao nhiêu phần.

Những chuyện cưỡng ép đàn bà con gái như thế này, ở trong quốc nội chính là đại kỵ, tuyệt đối không thể phạm vào.

Dùng tiền, dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ, tất cả đều có thể nhắm một mắt mở một mắt, chỉ có riêng việc dùng thế lực hay sức mạnh để bức bách phụ nữ là không được dung thứ.

Dám cả gan gây ra chuyện này, đừng nói là bị đám con ông cháu cha khinh thường xa lánh, mà ngay chính gia tộc sau lưng cũng chưa chắc sẽ ra mặt lo liệu giúp.

Làm đàn ông, có thể minh tranh ám đấu lẫn nhau, cũng có thể chơi tới long trời lở đất, tất cả đều là dựa vào bản lĩnh của mình.



Đi bắt nạt một người đàn bà thân cô thế cô, tính là thứ rác rưởi gì chứ?

Nhất là lại muốn dùng sức để cưỡng ép thỏa mãn nhục dục, đây chính là cặn bã trong cặn bã.

Sở Thiên trước nay tán gái đều dựa vào kỹ thuật, khinh thường nhất chính là đám súc sinh này.

Lý do cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, khiến cho Sở Thiên quyết định không quản chuyện trước mặt, là bởi vì hắn không có khả năng giải quyết gốc rễ vấn đề này.

Cứ cho là hiện tại hắn có thể bảo vệ được Kristine, vậy thì sao chứ?

Hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, Sở Thiên khẳng định sẽ không tiếp tục nán lại đây lâu hơn chỉ để tiếp tục giúp Kristine hết lần này tới lần khác.

Một khi hắn đi rồi, tình trạng sẽ lại trở về như cũ, thậm chí còn có thể tệ hơn nữa không chừng.

Bởi vậy tốt hơn hết là để cho Kristine tự giải quyết rắc rối của bản thân đi.

Mà ngay khi Sở Thiên còn đang im lặng, thì đã có người khác không nhịn được mà đứng ra.

Ánh mắt lạnh lùng của Saya nhìn thẳng vào khuôn mặt của gã đàn ông kia, quan sát thái độ nhơn nhơn coi thường hết thảy của hắn, liền không chần chừ mà cao giọng cất lời:

"Người ta đã nói không thích rồi mà còn cố tình mặt dày mày dạn tới gây chuyện, đúng là loại người không biết tốt xấu!"

Nói đoạn, cô quay sang phía Kristine - lúc này còn đang há hốc mồm không dám tin vào tai mình - nghiêm túc nói:

"Cô không việc gì phải nhịn hắn, cứ trực tiếp gọi cho cảnh sát đi. Loại người cặn bã này chỉ biết h·iếp đáp người yếu, lại không có gan chơi đùa với kẻ mạnh. Cô càng ngại rắc rối hắn sẽ càng được nước làm tới."

Kristine lúng túng gật gật đầu, dường như vẫn còn chưa hết kinh ngạc.

Cô thực sự chẳng thể ngờ rằng không phải ai khác, mà chính người con gái vừa nãy còn tỏ thái độ không ưa mình, bây giờ lại là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.

Phải biết gã Kim Jee-woon này không chỉ tới một mình.

Đi theo sau hắn còn có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng, bộ dáng giống như hung thần ác sát, vừa nhìn qua đã biết không phải loại người hiền lành gì.

Ở trong tình thế như vậy, ngay cả những nhân viên của tiệm massage cũng không dám hé răng nửa lời, chỉ đành để mặc cho đối phương diễu võ dương oai, từng bước từng bước chèn ép bà chủ mà thôi.

Tuy vậy Kristine cũng không có ý nghĩ đổ lỗi hay trách cứ gì họ cả.



Suy cho cùng tất cả nhân viên ở đây đều là người làm công ăn lương, có thể nỗ lực làm việc thật tốt đã là rất đáng quý.

Kristine không có tư cách gì mà yêu cầu bọn họ phải đứng ra bảo vệ cho mình, nhất là khi đứng trước mặt họ bây giờ lại là năm người đàn ông hung hãn và đáng sợ.

Chẳng những thế, ngay chính bản thân Kristine cũng không có biện pháp nào để đối phó với Kim Jee-woon, cho nên từ trước tới giờ chỉ có thể bất đắc dĩ chọn cách lảng tránh khỏi tầm mắt của hắn.

Nói ra cũng thật buồn cười, gã đàn ông này thậm chí chỉ mới tiếp xúc với Kristine một vài lần, thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà hắn lại nhất quyết chẳng chịu buông tha cho cô, hơn nữa còn không tiếc công sức dẫn người tới đây quậy phá hết lần này tới lần khác nữa.

Là vì ham muốn sắc đẹp của mình sao? Ngoài kia đâu có thiếu mỹ nữ, tại sao hắn lại cứ khăng khăng nhắm vào một mình mình như vậy?

Quan hệ giữa hai người thực ra chẳng hề có gì đáng kể, chỉ là trong một lần Kim Jee-woon ngẫu nhiên tới tiệm massage này, vừa lúc gặp được Kristine mà thôi.

Dù chỉ là chạm mặt thoáng qua, nhưng sau ngày hôm đó, gã đã tìm đủ mọi cách để tiếp cận cô, bất kể sự cự tuyệt thẳng thừng của Kristine.

Nhiều lần ngọt nhạt không được, Kim Jee-woon quyết định chuyển sang dùng biện pháp mạnh, liên tục gây phiền phức cho Kristine, muốn ép cho cô nàng này phải cam chịu đi vào khuôn khổ.

Lần gần nhất hắn dẫn người tới đây quậy phá, dọa cho cả đám khách hàng chạy mất, một nhân viên nam vì không nhịn được đã trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.

Thế nhưng Kim Jee-woon chẳng những không gặp bất cứ rắc rối gì, mà còn ngang nhiên tuyên bố sẽ trả thù cậu nhân viên kia ngay trước mặt mọi người, khiến cho cậu ta vì quá hoảng sợ nên đã bỏ việc, trốn đi chỗ nào không rõ.

Đối với vấn đề này, phía cảnh sát cũng chẳng có bất kỳ hành động nào, mà chỉ ứng phó qua loa cho xong việc.

Họ nói rằng bởi vì đối phương vẫn chưa thực sự gây ra chuyện gì lớn, cho nên tối đa cũng chỉ có thể xử phạt hành chính về tội đe dọa mà thôi.

Kristine cũng không phải đứa trẻ lên năm lên ba mới tiếp xúc với xã hội, cô hiểu được rằng rất có thể sau lưng tên họ Kim kia có người chống đỡ, mà quyền lực của người đó còn không hề tầm thường, có thể đánh động tới cả nhà chức trách.

Nhưng... Biết là một chuyện, mà xử lý lại là một chuyện khác.

Suy cho cùng thì Kristine vẫn chỉ là một người phụ nữ thân cô thế cô giữa lòng thành phố Incheon này, không có người thân ở bên, bạn bè đều là những người trẻ tuổi không có tiếng nói, vậy nên cho dù có biết rõ nội tình thì cũng chẳng thể làm gì hơn được.

Cũng chính vì lý do này, mà thời gian gần đây Kristine rất hiếm khi có mặt ở cửa hàng, mà thường chỉ để cho nhân viên tự làm việc mà thôi.

Cô rất lo lắng, nếu như chẳng may gặp phải Kim Jee-woon ở đây, vậy thì sự việc sẽ trở nên vô cùng rắc rối.

Tuy nhiên tránh được nhất thời, không tránh được cả đời, cuối cùng cũng có ngày thực sự phải đối mặt với hắn.

Vốn dĩ từ trước đó Kristine đã cảm thấy mọi thứ càng ngày càng nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, cho nên trong đầu cô đang manh nha suy nghĩ muốn rút vốn, thanh lý cửa hàng để có thể thoát khỏi sự đeo bám tên khốn kia.

Thế nhưng nghĩ tới đứa em trai đang tới trường, cần phải có tiền chu cấp để chuẩn bị lên đại học, còn có ngôi nhà lụp xụp dột nát ở Yeosu mà cha mẹ mình đang trú ngụ, Kristine lại không đành lòng từ bỏ.

Thanh lý cửa tiệm, gần như bằng với việc mất trắng, toàn bộ tiền bạc và công sức mà cô đổ vào đây đều sẽ trở thành dã tràng xe cát trong nháy mắt.

Có những khi Kristine thoáng suy nghĩ qua, nếu như ai đó đủ khả năng đưa mình thoát khỏi tình trạng hiện tại, có lẽ... Cô sẽ sẵn sàng đánh đổi rất nhiều thứ để nhận được sự trợ giúp này...