Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 100: Nghịch cảnh




Chương 100: Nghịch cảnh

Chiếc Hyundai Santafe đang chạy chậm dần lại, rồi cuối cùng dừng hẳn phía bên vệ đường.

Nơi này là một khu vực tương đối vắng vẻ, nằm cách trung tâm Incheon chưa đầy mười ki lô mét.

Cửa xe bật mở, một bóng người từ bên trong bị đá ra ngoài không thương tiếc.

Hắn lăn lông lốc tới mấy vòng trên vỉa hè mới ngừng lại được, thoạt nhìn có vẻ vô cùng thảm hại.

"Han Se-kyung, mày tưởng chuyện hôm nay như thế là xong sao?"

Kim Jee-woon lóp ngóp bò dậy, chẳng màng tới những vệt bùn đất trộn lẫn với rác rưởi còn đang dính đầy trên người.

Hắn ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía chiếc Santafe của Kristine, hai mắt long sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả những người bên trong.

Đương nhiên với tình trạng của hắn bây giờ, thực sự chẳng có cách nào động tay động chân với đối phương được, vậy nên tên họ Kim này chỉ đành gằn giọng buông lời cay nghiệt:

"Cố gắng mà trốn cho kỹ, đừng để tao tìm ra mày lần nữa, nếu không tao thề sẽ làm cho mày phải hối hận vì đã sinh ra trên đời!"

Cửa kính xe chầm chậm hạ xuống, Sở Thiên từ hàng ghế sau thò đầu ra ngoài, nhếch miệng cười khinh bỉ:

"Thằng phế vật, đi dọa dẫm phụ nữ thì gọi là bản lĩnh xxx gì chứ? Có giỏi thì kiếm tao mà trả thù, để xem ông đây có thiến cả hai hòn của mày không?"

Kim Jee-woon liếc mắt nhìn Kristine đang ngồi trước vô lăng, cố tình không đáp lại lời khiêu khích của Sở Thiên, chỉ tiếp tục hướng về phía cô dọa dẫm:

"Hừ, cứ cho là hôm nay hai đứa chúng nó bảo vệ được mày nhất thời, chẳng lẽ còn có thể kè kè bên mày cả đời hay sao?"

Nói tới đây, khóe miệng hắn hơi nhếch lên thành một nụ cười hung tợn, ánh mắt độc ác hệt như một con rắn hổ mang đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

"À quên, hình như ông bà già mày đang ở Yeosu đúng không? Còn có em trai mày nữa... Haha, lát nữa tao sẽ cho mấy anh em lên đường tới Yeosu, sẵn tiện qua nhà mày một chuyến, hỏi thăm sức khỏe bọn họ."

Thân thể Kristine run lên, đôi mắt hoảng hốt liếc nhìn Kim Jee-woon.

Cặp môi anh đào của cô hơi mấp máy trong thoáng chốc, muốn nói gì đó, thế nhưng rốt cuộc lại chẳng thể thốt ra thành lời.

Sự bất lực tột độ, cùng với đó là muôn vàn nỗi sợ hãi dâng lên trong đầu cô.

Vốn dĩ Kristine còn cho rằng tên khốn kiếp kia chỉ là loại côn đồ vô liêm sỉ bám dai như đỉa, cố tình gây phiền phức để ép mình phải chịu nhường mà thôi.

Bản thân cô thì không vấn đề gì cả, cùng lắm là bỏ việc, tới thành phố khác làm lại từ đầu thôi.

Ở nơi này Kristine coi như tứ cố vô thân, ngoài cái sản nghiệp nho nhỏ mà phải mất mấy năm mới gây dựng được kia ra, thì chẳng có gì níu chân cô lại cả.

Nhưng thật sự Kristine chẳng thể nào ngờ được hắn ta đã sớm thăm dò cả gia cảnh lẫn người thân của cô từ bao giờ rồi.

Việc này đã vượt xa ranh giới của sự rắc rối thông thường.

Dường như Kim Jee-woon không hề có ý định sẽ buông tha, bằng cách này hay cách khác hắn buộc phải chiếm bằng được cô, bất kể Kristine có phản kháng hay lảng tránh thế nào đi chăng nữa.



Saya cũng ngồi bên trong xe, đương nhiên không thể không nghe được những lời kia của Kim Jee-woon, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Đúng là chẳng thể ngờ trên đời còn có loại người ngang ngược và ghê tởm tới mức độ này.

Thực sự không còn lời nào để diễn tả được nữa.

Cô quay sang phía Kristine, nhẹ nhàng cất giọng an ủi:

"Đừng lo, xã hội hiện nay là pháp trị, chẳng lẽ còn không có ai quản được đám lưu manh côn đồ kia sao? Cô không cần lo lắng, nếu hắn thực sự dám làm ra chuyện vô lại gì, tôi sẽ tìm giúp cô những luật sư tốt nhất, tới lúc đó có thể thưa kiện cho hắn c·hết rục xương trong tù."

"Cảm... Cảm ơn..."

Kristine máy móc đáp lời, trên mặt vẫn lộ rõ vẻ hoang mang chưa tiêu tán.

Sở Thiên lắc đầu, đưa tay bấm nút kéo cửa kính lên, nói:

"Mặc kệ hắn, chúng ta đi trước đi."

Mặc dù tỏ vẻ không quá quan tâm tới những lời dọa nạt của Kim Jee-woon, thế nhưng trong lòng Sở Thiên biết chuyện lần này đối với Kristine mà nói sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Thậm chí nếu nói một cách chính xác, thì cô nàng này còn có thể vì đó mà gặp phải tai ương ngập đầu không chừng.

Thân là một kẻ đã kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió, lại có kinh nghiệm rất nhiều năm trong ngành luật, Sở Thiên hiểu được những góc khuất mà người bình thường không bao giờ ngờ tới.

Có rất nhiều khi luật pháp chỉ xử lý hậu quả của những chuyện tồi tệ, chứ hoàn toàn không có khả năng ngăn chuyện đó xảy ra.

Hắn không biết Kim Jee-woon có năng lực lớn tới mức nào, tuy nhiên đối với một người thân cô thế cô như Kristine mà nói, nếu như đối phương đã quyết tâm dùng tới những thủ đoạn tàn khốc hơn, thì cô ấy thực sự rất khó lòng mà đề phòng được.

Giống như cái cách mà Sở Thiên xử lý vấn đề vừa xảy ra ở JK vậy.

Bắt cóc Quách An, uy h·iếp và t·ra t·ấn hắn, đe dọa tới tính mạng của cả gia đình hắn...

Bất kỳ việc nào trong số đó nếu như đưa ra trước vành móng ngựa mà suy xét, thì đều là t·rọng t·ội có thể đẩy Sở Thiên vào nhà lao ăn cơm tù cả.

Thế nhưng sự thật thì sao?

Sở Thiên vẫn ung dung tự tại như thường, chẳng hề mảy may gặp phải chút rắc rối nào, tựa như những chuyện kia không phải là do bàn tay của hắn gây ra.

Dù rằng đang đứng ở phía người bị hại, nhưng Quách An buộc phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng chịu đựng không dám hé ra nửa lời.

Nếu Sở Thiên có thể làm được, vậy thì người khác cũng có thể làm được.

Kristine có thể làm gì khác hơn so với Quách An chăng?

Hẳn là không, so với gã họ Quách kia thì Kristine còn yếu thế hơn gấp bội phần.

Quách An tốt xấu gì cũng là một kẻ có tiền, có nhiều mối quan hệ, dẫu cho chưa lớn tới mức có thể khuynh đảo trời đất, nhưng so với những người dân bình thường cũng mạnh hơn nhiều lắm.



Còn Kristine thì...

Sở Thiên đang mải cuốn theo dòng suy nghĩ, thì chiếc xe chở hắn lúc này đã dừng lại trước cổng một tòa dinh thự to lớn, xa hoa hơn hẳn tất cả những căn biệt thự xung quanh đó cộng lại.

Nơi này là nhà của Saya, cũng chính là đại bản doanh của gia tộc Murasaki ở Incheon.

Đứng trước ngôi nhà đồ sộ như một lâu đài, nằm ẩn sau những bức tường cao quá đầu người, vô cùng nguy nga tráng lệ, Kristine không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Thật không thể ngờ cô gái có vẻ bề ngoài giản dị chẳng chút phô trương ấy lại là con cháu trong một gia đình giàu có tới mức này.

Kể cả khi bất động sản ở nơi đây không đắt đỏ như Seoul, thì việc sở hữu một dinh thự trong thành phố Incheon cũng vẫn là chuyện vô cùng hi hữu.

Với quy mô to lớn như thế này, chắc chắn gia tộc Murasaki phải bỏ ra không dưới năm tỷ won - một con số mà ngay cả trong mơ Kristine cũng không dám nghĩ tới.

Mặc dù công việc thường ngày của Kristine khiến cho cô có điều kiện tiếp xúc với không ít nhân vật trong giới thượng lưu, tuy nhiên sự giàu có tới khó tin của Saya vẫn làm cho cô bất giác trở nên câu nệ hơn vài phần.

Saya mở cửa bước xuống xe, không quên ngoái đầu lại dặn dò Kristine:

"Có chuyện gì cứ gọi cho tôi, đừng ngại."

Sau đó cô nàng này lại nhìn sang phía Sở Thiên, ánh mắt mang theo một tia phức tạp khó nói thành lời.

"Anh... Lên đường may mắn. Lần sau tới Hàn Quốc đừng quên liên lạc với tôi, gia đình chúng tôi còn chưa chính thức nói lời cảm ơn với anh..."

Sở Thiên mỉm cười, gật đầu đáp:

"Được rồi, có dịp quay lại nhất định tôi sẽ liên hệ với cô đầu tiên."

Saya mím chặt môi, dường như còn muốn nói thêm gì đó.

Mà tới cuối cùng những lời kia lại vẫn không thể thốt ra khỏi miệng được, cho nên cô chỉ đành thở dài một hơi, im lặng quay đầu bước vào bên trong cánh cổng nguy nga đồ sộ trước mắt.

Sở Thiên liếc nhìn theo bóng lưng của cô, bất giác lắc đầu nhè nhẹ.

Nhân duyên chính là như vậy, có hợp có tan.

Dẫu cho ấn tượng trong lòng hắn về Saya cũng không tệ lắm, tuy nhiên giữa hai người họ dường như vẫn còn thiếu đi một chút duyên phận, cho nên chỉ có thể giống như bèo nước gặp nhau mà thôi.

Đương nhiên chẳng ai biết được chuyện sau này sẽ ra sao, có thể một ngày nào đó đoạn quan hệ ngắn ngủi này lại ảnh hưởng tới con đường nhân sinh của mình không biết chừng.

Ở phía ghế lái, Kristine tò mò liếc mắt nhìn Sở Thiên qua gương chiếu hậu.

Bản thân cô cũng là một thiếu nữ, hơn nữa còn có điểm tinh tế hơn người, đương nhiên có thể hiểu được ít nhiều tâm tư của Saya.

Thật kỳ lạ, cô gái này rất xinh đẹp, gia thế cũng thuộc loại đặc biệt xuất sắc, lại có vẻ tương đối lưu luyến với Sở Thiên.

Vậy mà gã thanh niên sau lưng Kristine dường như lại rất dửng dưng, hoàn toàn chẳng hề lộ ra một chút hứng thú nào với chuyện này cả.



Chẳng lẽ tiêu chuẩn của hắn thực sự cao như vậy sao?

Rốt cuộc tính hiếu kỳ của Kristine cũng chiến thắng, bất chấp việc những gì mình sắp nói ra có vẻ hơi tọc mạch, thì cô không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi dò:

"Này, quan hệ giữa anh và cô ấy... Rốt cuộc là sao vậy?"

"Quen biết sơ sơ thôi."

Sở Thiên thản nhiên nhún vai, đáp:

"Tính ra thì mới chỉ gặp nhau một vài lần, cũng không thể coi là thân thiết gì cả."

Ánh mắt Kristine nổi lên vẻ nghi ngờ, cô lắc lắc đầu, ra vẻ không tin mà hỏi lại:

"Phải vậy không? Sao tôi lại cảm thấy cô ấy dường như rất quan tâm tới anh nhỉ?"

"Nếu tôi có thể hiểu được trong lòng phụ nữ các cô nghĩ gì, thì có lẽ cuộc đời này sẽ trở nên dễ dàng hơn gấp mười lần rồi, không phải sao?"

"Haiz, anh đúng là tên đầu gỗ. Một cô gái tốt như vậy... Nếu là tôi... E hèm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này rồi."

Trước đó khi Kim Jee-woon gây khó dễ cho mình, Saya đã không ngần ngại mà đứng ra giúp đỡ, cho nên ấn tượng của cô ấy trong lòng Kristine có thể nói là vô cùng tốt.

Sở Thiên hơi nhíu mày, cười nhạt đáp:

"Cô cũng thật hiếu sự đấy. Thay vì lo mấy chuyện bao đồng này, sao không nghĩ cách đối phó với rắc rối của mình đi?"

Vừa nhắc tới chuyện này, một thoáng tự nhiên trên khuôn mặt Kristine liền biến mất, thay vào đó là sự lo lắng không thể che giấu.

Cô hơi ngập ngừng trong giây lát, dường như rất không muốn phải đối mặt với chuyện này, ấp úng cất lời:

"Ban nãy... Saya đã nói với tôi cô ấy sẽ giúp đỡ, chẳng lẽ không phải là thật sao?"

"Ý tôi không phải như vậy."

Sở Thiên lắc đầu, chậm rãi trả lời:

"Đúng là Saya có thể giúp cô mời tới luật sư tốt nhất, cũng sẽ gây không ít khó dễ cho gã họ Kim kia. Nhưng mà..."

Nói tới đây, Sở Thiên dừng lại vài giây, quan sát thái độ của Kristine.

Mắt thấy vẻ chờ mong lộ rõ trên mặt cô, hắn lại hơi ngần ngại, bởi những điều mà mình sắp nói ra có thể sẽ dội một gáo nước lạnh lên đầu cô nàng này.

Tuy nhiên... Sự thực cuối cùng vẫn là sự thực, cho dù nó có tàn khốc tới đâu đi chăng nữa.

Thà rằng khiến cho cô ấy thất vọng trong nhất thời, còn hơn là để cho Kristine cứ ôm lấy sự hi vọng hão huyền kia, rồi cuối cùng lại phải đối mặt với hiện thực gai góc - thứ có thể khiến cho cô phải sụp đổ hoàn toàn.

"Nếu như hai người đang ở Nhật Bản, thì quả thực chỉ cần một sự hứa hẹn của cô ấy cũng đủ khiến cho cô có thể sống cả đời bình an. Nhưng đây là Hàn Quốc, Saya và gia tộc phía sau lưng cô ấy chỉ là khách, không phải là chủ. Ở quê tôi có câu "Cường long bất áp địa đầu xà" không biết cô đã nghe qua chưa?"

"Ý của anh là... Saya cũng không thể giúp được tôi sao?"

Vẻ mặt của Kristine nhanh chóng tái xanh lại, hai bàn tay vô thức níu chặt vào vô lăng, cả người run lên không ngừng.

Giống như bản thân đang phải đối mặt với cơn cuồng phong dữ tợn, còn điểm tựa cuối cùng mà mình đang bấu víu vào cũng dần dần sụp đổ ngay trước mắt.