Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 97: Trợ giúp (3)




Chương 97: Trợ giúp (3)

Sau câu chuyện vu vơ có phần tình cờ kia, Kristine gần như không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, chỉ tập trung hoàn thành công việc đang dang dở của mình, như thể muốn dựa vào đó để xua tan đi sự phiền muộn.

Sở Thiên cũng rất tinh ý, hắn chỉ yên lặng nằm im hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương, chứ không hề có ý định tiếp tục gợi chuyện thêm nữa.

Cố nhiên hắn có thể nhận ra được sự bất ổn trong lời nói và thái độ của Kristine, chắc hẳn cô nàng này đang gặp rắc rối gì đó.

Thế nhưng đối phương đã không muốn kể cho mình biết, thì hắn cũng sẽ không chủ động hỏi han làm gì cả.

Dù sao mỗi người sống trên đời, mười chuyện thì hết tám chín chuyện đều không thể như ý.

Tới ngay chính bản thân Sở Thiên cũng có hàng hà sa số những việc nặng đầu cần hắn phải lo toan suy nghĩ, nào còn hứng thú mà đi để tâm tới việc bao đồng bên ngoài cơ chứ?

Nếu như cô ta gặp nguy hiểm tới tính mạng hay thân thể, ở trong phạm vi có thể ra tay giúp đỡ, vậy thì Sở Thiên còn có thể tiện tay trợ giúp.

Còn bây giờ, Kristine chẳng những không ở vào trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, mà cô còn chẳng hề chủ động tìm kiếm sự trợ giúp từ bất kỳ ai, vậy thì lẽ đương nhiên Sở Thiên sẽ chẳng hơi đâu mà đào sâu thêm vấn đề đó.

Bèo nước gặp nhau, nhanh tụ cũng nhanh tan, hà cớ gì phải cố gắng tìm hiểu hơn nữa?

Cứ như vậy, một người trong lòng ôm tâm sự nặng nề, mà người còn lại thì chẳng muốn đoái hoài tới tâm sự của đối phương, cho nên cả hai đều chỉ im lặng mà tiếp tục việc mình đang làm.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua.

Kristine lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng xong rồi.

Việc massage này tuy rằng không tới mức quá nặng nhọc, thế nhưng cũng không phải loại hoạt động nhẹ nhàng gì cho cam.

Chẳng những cần dùng tới sức lực, mà còn phải dùng sao cho thật chuẩn xác, đúng với kỹ thuật.

Mức độ nặng nhẹ của mỗi động tác đều khác nhau, hơn nữa sự tập trung cao độ luôn phải được đặt lên hàng đầu.

Chỉ cần hơi lơ là, để xảy ra một chút sai sót, thì có thể dẫn tới c·hấn t·hương cho khách hàng, tới lúc đó có muốn sửa sai cũng khó.

Sở Thiên ngáp dài một cái, cảm giác vừa rồi thực sự rất thoải mái, thiếu chút nữa đã khiến cho hắn ngủ quên mất.

Mắt thấy Kristine đang chậm rãi vặn vẹo cơ thể, lại thấy vệt tóc mai của cô đã thấm ướt mồ hôi, dính sát vào khuôn mặt ngọc ngà như tượng tạc, Sở Thiên liền không khỏi thưởng thức cô nàng này hơn vài phần.

Một người con gái xinh đẹp như vậy, ở trong xã hội hiện đại nơi mà tất cả đều chạy theo đồng tiền, lại có thể giữ được bản thân trong sạch, hơn nữa còn chịu được loại công tác vừa cực nhọc lại vừa có thể mang tiếng xấu này, quả thực rất đáng khen ngợi.

Hắn từ tốn ngồi dậy, nhanh chóng mặc lại quần áo lên người.

Liền sau đó, Sở Thiên lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ thanh toán quốc tế, đặt nó vào trong tay Kristine.

"Giúp tôi thanh toán nhé. Xét thấy bà chủ đã rất tận tâm tận lực, tôi đây cũng không phải người keo kiệt, cho nên cứ tăng thêm hai ngàn nữa là được. À, nếu cô sợ cái cô bạn gái không có thật của tôi ghen tuông, vậy thì không cần nhận cũng không sao..."

"Hì hì, anh thật biết đùa, đương nhiên là nhận rồi."



Kristine vuốt vuốt trán, mỉm cười liếc nhìn tấm thẻ trong tay, ngay lập tức bị dọa cho giật mình.

Đây là... Thẻ đen?

Hơn nữa còn không phải loại phát hành nội địa, mà là thẻ American Express chính gốc hàng thật giá thật.

Từ trước tới nay Kristine chưa từng được chạm tay vào thứ đồ chơi dành riêng cho đám nhà giàu này lần nào, tuy nhiên thân làm huấn luyện viên ở một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, không ít thì nhiều cũng từng nghe qua không ít chuyện của giới thượng lưu.

Có thể sở hữu tấm thẻ được coi là quyền lực bậc nhất thế giới này, chắc hẳn không phải loại người đơn giản.

Ánh mắt Kristine nhìn về phía Sở Thiên, lúc này lại bất giác tăng thêm một phần tôn kính cùng hâm mộ.

Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, trong lòng Sở Thiên cũng không thực để bụng chuyện này, dù sao người khác dùng thái độ này quan sát hắn đã không phải lần một lần hai, gặp nhiều thành quen mà thôi.

"Sao, không có vấn đề gì chứ? Hay là bà chủ đây còn chê ít?"

Hắn mở miệng bông đùa, muốn xua đi sự ngượng ngùng thoáng qua của Kristine.

"Nếu vậy thì năm ngàn đi, dù sao cũng là tiền của cha tôi, có thể tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, xài ít quá ông ấy lại tưởng tôi đổi tính thì mệt lắm."

Kristine xua xua tay, cười nói:

"Hai ngàn won không phải là tiền sao, ở đâu còn có đạo lý chê ít chê nhiều chứ. Miễn là tiền, tôi đây đều thu hết, bao nhiêu cũng nhận."

Sở Thiên lập tức mở miệng đính chính lại:

"Là năm ngàn, không phải hai ngàn. Còn nữa, là tiền xanh, không phải tiền Hàn Quốc."

"Hai ngàn... Mỹ kim !? Ừm, năm ngàn, anh chắc chứ!?"

"Có vấn đề gì sao?"

"Không không, tuyệt đối không có vấn đề gì..."

Kristine nắm chặt chiếc thẻ trong tay, vui mừng tới nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

Trong mắt cô lúc này Sở Thiên bỗng nhiên trở nên đẹp trai gấp mười lần, không, gấp hai mươi lần đi.

Thật là muốn ôm hôn hắn một cái thắm thiết!

Năm ngàn dollar, bất kể là ở đâu cũng đều là khoản tiền rất lớn, càng không nói tới chỉ cần một lần massage mà có thể được khách tip thêm chừng đó tiền, chuyện này đối với Kristine thật giống như nằm mơ giữa ban ngày.

"Vậy... Bây giờ tôi đi thanh toán cho anh, có được hay không?"

"Tốt, cứ vậy đi, tôi ra ngoài trước."

Chờ khi Sở Thiên vừa khuất bóng, Kristine liền không nhịn được mà nhảy cẫng lên, cười lớn thành tiếng:



"Haha, năm ngàn dollar! Hôm nay đúng là ngày may mắn nhất!"

Mấy căn phòng ở đây vốn không được thiết kế để cách âm, lại thêm tiếng cười của Kristine thật sự rất là chói tai, khiến cho mấy phòng liền sát đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

"Hừ, năm ngàn cơ đấy!"

Saya lúc này đang nằm trên giường massage, cô khẽ nhếch môi hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn.

Kỹ thuật viên lại tưởng vị khách hàng này có gì đó không hài lòng, cho nên càng cố gắng dồn sức, tập trung vào thao tác.

"Được rồi, tới đây thôi."

Saya xoay đầu nói với nhân viên đang phục vụ mình, sau đó nhanh chóng ngồi dậy, bước tới phía móc treo đồ ở cách đó không xa.

Cô nhân viên kia cũng không nhiều lời, chỉ đứng yên lặng một bên chờ đợi.

Ngày hôm qua Saya đã làm bẩn bộ đồ duy nhất của mình, cho nên sáng nay phải nhờ phục vụ phòng mua giúp một chiếc váy mới.

Bởi vì chỉ là dùng tạm trong lúc nhất thời không có gì thay, cho nên chiếc váy dài tới mắt cá chân này cũng không vừa vặn với cô lắm, thoạt nhìn qua có vẻ hơi thùng thình.

Tuy nhiên chỉ chừng đó thôi thì không đủ để che lấp dáng vẻ yêu kiều của Saya, ngược lại nó còn mang tới cho cô thêm một điểm hương vị khác lạ.

Saya lấy từng trong chiếc túi xách ra một xấp tiền mặt, rút từ trong đó ra khoảng bốn năm tờ tiền mệnh giá năm mươi ngàn won.

"Cái này cho cô."

Saya hướng về phía kỹ thuật viên đang đứng bên cạnh, thản nhiên nói.

Cô gái kia vội vàng cúi đầu cảm ơn, sau đó cẩn thận nhận nhận lấy tiền từ tay đối phương.

Ở trong cửa hàng này tiền phí dịch vụ đã được giữ ở mức cố định, còn khách hàng tip thêm bao nhiêu và cho ai là tùy vào ý muốn của họ, bà chủ Kristine sẽ không thu lại phần thưởng riêng đó.

Saya bước ra khỏi phòng, đi về phía quầy thanh toán ở bên ngoài, phát hiện ra Sở Thiên cũng đang đứng đợi ở đây.

Vừa thấy cô nàng này tới, Sở Thiên liền gật đầu chào hỏi, còn muốn đi tới bắt chuyện.

Thế nhưng thái độ lạnh nhạt của Saya ngay lập tức khiến cho hắn từ bỏ ý đồ, chỉ có thể nhún vai cười trừ, coi như không có gì nữa.

Phụ nữ quả nhiên không hổ danh là sinh vật rắc rối bậc nhất hành tinh.

Vừa nãy chẳng phải vẫn còn trò chuyện vui vẻ bình thường sao?

Bây giờ chỉ mới qua nửa tiếng đồng hồ, lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, thể hiện ra cái bộ mặt như xxx ngâm này, thật chẳng hiểu nổi trong đầu cô ấy nghĩ gì nữa?

Mình cũng không làm gì có lỗi với cô ta, trưng cái mặt thối đó lên cho ai xem chứ?

Vài phút sau, rốt cuộc Kristine cũng trở lại.



Cô kính cẩn đưa lại tấm thẻ đen kia cho Sở Thiên, sau đó luôn miệng cảm ơn rối rít, giống như hắn vừa giúp mình một đại ân vậy.

Mà cũng phải thôi, đổi lại là bất kỳ ai, bỗng nhiên có một số tiền lớn từ đâu chạy vào túi mình, chẳng phải đều sẽ vui mừng quên cả trời đất sao.

Saya ở bên cạnh lại không nhịn được mà hừ mũi, quay đầu đi hướng khác, cố tính không để ý tới hành động của hai người.

Tới lúc này, không chỉ Kristine, mà ngay cả Sở Thiên cũng cảm thấy thái độ của cô nàng này chẳng những rất không bình thường, mà dường như còn ẩn chứa mùi dấm chua chua nữa.

Sở Thiên nhìn sang phía Saya, cười cười hỏi:

"Cô bị ngạt mũi à? Từ nãy tới giờ cứ hừ hừ như người hen suyễn thế? Có cần tôi đưa đi bệnh viện không?"

Saya đáp lại: Hừ!

Kristine rất tinh ý, cô nhận ra được quan hệ giữa Sở Thiên và vị khách hàng nữ kia có lẽ không chỉ đơn giản là quen biết qua loa.

Dẫu rằng trước đó hắn đã nói qua về việc này, rằng Saya không phải là bạn gái của mình, thế nhưng Kristine cũng không ngây thơ tới mức nghe đối phương nói như thế nào thì tin như vậy.

Đàn ông... Hừ, không phải là thường xuyên ăn trong bát còn ngó trong nồi hay sao?

Trước mặt người khác đều ra vẻ mình còn đang độc thân, sau đó có thể thuận tiện hành động, không cần lo lắng bị đối phương vì chuyện đó mà sinh ra bài xích.

Tuy cô chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, nhưng không ăn thịt heo cũng biết con heo trông ra sao, nếu như ngay cả những việc này còn không rõ ràng, vậy chẳng phải đã uổng công cày hết cả trăm bộ phim drama tình ái hay sao.

Sở Thiên liếc mắt nhìn Kristine, trong lòng không khỏi cười trừ.

Có vẻ khí hậu ở đây không tốt lắm, cho nên mấy người ở đây người nào cũng bị ngạt mũi hết một lượt rồi...

Nếu Sở Thiên có thể đọc được suy nghĩ của Kristine lúc này, chắc hẳn hắn sẽ phải hét to lên, tiểu nhân oan ức quá Bao đại nhân!

Rõ ràng hắn và cô nàng Saya này thực sự chẳng là gì của nhau, ngay cả gặp mặt cũng chỉ mới có vỏn vẹn một hai lần, càng không cần tính tới quan hệ sâu xa hơn.

Vậy mà thiếu nữ Nhật Bản này lại hành động như thể hắn là một tên tra nam đang lén lút tán tỉnh người khác sau lưng cô ta vậy...

Còn có thiên lý hay không chứ?

Saya cũng biết thái độ của mình có phần không phù hợp, lại không có cách nào kìm hãm sự bất mãn của bản thân lại cả.

Cứ thử nghĩ mà xem, một người đàn ông mà mình đã sẵn sàng trao lần đầu cho hắn, chẳng những không thèm ngó ngàng gì tới mình, mà lại còn ra ngoài tìm người phụ nữ khác.

Như vậy chẳng phải là đang cố tình đả kích thật mạnh vào lòng tự trọng của Saya hay sao?

Chẳng lẽ mình là người kém cỏi như vậy, không khiến cho người đàn ông nào thèm muốn hay sao?

Rõ ràng là không phải, chẳng qua là tên trứng thối này quá mù mắt, bỏ qua một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ trước mặt để tìm tới những cỏ cây ven đường mà thôi.

Ba người, ba suy nghĩ khác nhau, lại chẳng thể nói ra miệng, khiến cho bầu không khí lúc này tương đối ngượng ngùng.

Tuy vậy sự ngượng nghịu này cũng không kéo dài quá lâu.

Trong lúc không ai chú ý, cánh cửa tiệm massage bất chợt mở tung, từ bên ngoài có bốn năm bóng người cao lớn hùng hổ bước vào.