Chương 89: Trốn chạy (3)
Thời gian cứ đều đều trôi đi, chẳng vì bất kỳ ai đang vướng vào rắc rối mà ngưng lại một phút một giây nào.
Sở Thiên cố gắng vắt óc suy nghĩ, muốn tìm ra cách ứng phó phù hợp nhất với hoàn cảnh hiện tại.
Nếu như đang ở Đông Hải, vậy thì Sở Thiên có thể tùy tiện xử lý chuyện này vô cùng dễ dàng, thậm chí còn chẳng cần tốn chút công sức nào mà chỉ đơn giản đánh vài cuộc điện thoại là mọi thứ đâu sẽ vào đó cả.
Hoặc giả như ở New York, Sở Thiên cũng có hàng trăm cách để dàn xếp sự việc lần này, không để bản thân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên nơi này lại không phải là quốc nội, cũng không phải là nước Mỹ, mà là Hàn Quốc - một vùng đất hoàn toàn xa lạ với Sở Thiên.
Năng lực của hắn cố nhiên không thay đổi theo hoàn cảnh, thế nhưng mọi điều kiện cần khác như quan hệ, căn cơ... Tại đây đều là con số không tròn trĩnh.
Có bột mới gột nên hồ, ở trạng thái bây giờ Sở Thiên gần như đã bị trói tay trói chân, các thủ đoạn trước đây đều không có đất dụng võ, cho nên trong nhất thời hắn vẫn chưa thể nghĩ ra được phương pháp vẹn toàn nào.
Cảnh sát chắc chắn là không thể dựa vào được, dù rằng chưa biết đối phương có quan hệ nông sâu ra sao, nhưng ở tình huống này Sở Thiên không dám đem an nguy của bản thân ra mà đánh cược vào con bài mà mình không thể nắm chắc.
Về phần cô gái này...
Hắn không rõ vì sao cô ta lại b·ị b·ắt cóc, tuy nhiên có thể khẳng định nguyên nhân không nằm ngoài hai yếu tố: Bản thân của cô ấy có giá trị gì đó đặc biệt, hoặc là gia cảnh của cô ấy rất không tầm thường, mà cũng có thể là cả hai.
Bản thân cô ta không có khả năng giải quyết vấn đề hiện tại, trừ phi cô nàng này là Iron man hay Wonder woman gì đó.
Còn về phần gia đình của đối phương, Sở Thiên thực sự không dám trông mong quá nhiều.
Có lẽ gia đình cô ấy đã bắt đầu ra tay xử lý chuyện này, tuy nhiên lại không biết thực lực của bọn họ lớn đến đâu, cũng không thể chắc chắn được tới lúc nào mới có thể giải quyết xong việc.
Thời gian không đứng về phía mình, cứ chờ đợi như vậy không phải là cách.
Làm thế nào bây giờ?
Sở Thiên rít sâu một hơi thuốc, đưa tay lên day day trán, cảm thấy sự việc so với hắn tưởng tượng còn rối rắm hơn mấy lần.
C·hết tiệt thật, nếu như đang ở Đông Hải thì tốt rồi, đánh một cuộc điện thoại là xong chuyện, chẳng cần thiết phải suy đi tính lại như vậy.
Còn đang nhập tâm trong những toan tính của bản thân, Sở Thiên chợt cảm thấy tay áo bị ai đó kéo lấy, giật nhẹ mấy lần.
Hắn xoay người sang bên cạnh, lập tức phát hiện ra cô gái lạ mặt kia đang run rẩy đưa tay chỉ ra phía ngoài cửa, toàn thân đều cứng ngắc như tượng gỗ, sắc mặt tái mét không còn chút huyết sắc nào.
Sở Thiên lắng tai nghe vài giây, phát hiện ra bên ngoài truyền tới tiếng xì xào nho nhỏ, giống như có ai đó đang cố gắng đè thấp giọng xuống để nói chuyện vậy.
Chẳng lẽ là đám b·ắt c·óc kia?
Chậm rãi nhón chân từng bước, Sở Thiên tiến lại gần tới phía cửa ra vào.
Đây là... Tiếng Quan Thoại?
Trong lòng Sở Thiên không khỏi dâng lên sự lo ngại, cảm thấy dường như chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp hơn.
Một đám người đại lục, tới Hàn Quốc để b·ắt c·óc một cô gái người Nhật Bản?
Sở Thiên cố gắng căng tai ra, muốn nghe xem mấy người bên ngoài kia đang nói gì.
Trùng hợp là ngoài tiếng Anh ra, Sở Thiên còn có thể nghe hiểu cả tiếng Trung Quốc, mặc dù khẩu âm của đám người kia không phải giọng phổ thông, thật sự rất khó nghe, tuy nhiên miễn cưỡng vẫn có thể hiểu được đại khái nội dung.
"Có chắc chắn nó ở trong phòng này không?"
"Chắc chắn mà đại ca, em vừa kêu người kiểm tra camera hành lang lúc nãy, không sai được."
"Hừ, còn may tao bố trí người gác ngoài cửa, bằng không để nó chạy thoát, cả tao và mày đều phải lấy mạng mà bồi vào. Thứ ngu đần, chờ xong việc tao mới tính sổ với mày sau."
"..."
Nghe tới đây, Sở Thiên đã có thể khẳng định đối phương là đám b·ắt c·óc, không thể sai được.
Hắn lặng lẽ trở lại bên trong, ra hiệu cho Saya đi theo mình.
Cả hai người tiến sát tới kệ ti vi, Sở Thiên nhanh chóng xê dịch chiếc kệ kia, để lộ ra một khoảng trống nhỏ vừa đủ để cho một người nấp đằng sau.
Căn phòng mà hắn thuê được bố trí cơ bản, ngoài phòng khách mà Sở Thiên đang đứng bây giờ, phía bên trong còn có một phòng ngủ và nhà vệ sinh nữa.
Đồ đạc không có gì nhiều, muốn tìm một vị trí ẩn nấp cũng rất khó, hơn nữa chỉ cần đối phương bỏ ra vài phút tìm kiếm, thì mọi ngóc ngách trong phòng khẳng định đều lộ ra hết thảy.
Tình huống đã tới lúc khẩn yếu, không còn thời gian để chần chừ thêm nữa.
Saya thu người nấp sau kệ tivi, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, tuy nhiên vẻ mặt hoảng sợ cùng đôi bàn tay đang run rẩy liên tục đã bán đứng nội tâm của cô.
Sở Thiên thở hắt ra một hơi, đặt tay lên đầu cô, xoa nhè nhẹ mái tóc đen óng mượt như nhung, muốn dùng động tác nhỏ này để trấn an tinh thần của đối phương.
Kỳ thực trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng căng thẳng, thế nhưng khác với Saya, hắn là người đã sống hai đời, hơn nữa còn từng trải qua không ít sóng gió, cho nên đứng trước áp lực lớn như vậy, Sở Thiên vẫn còn có thể giữ được sự tỉnh táo nhất định.
Kính coong.
Tiếng chuông cửa khô khốc vang lên.
Sở Thiên điều chỉnh lại cảm xúc, để cho bản thân không lộ ra một chút dấu hiệu khác lạ nào dù là nhỏ nhất.
Đối mặt với một đám sài lang, chỉ cần sơ suất thể hiện ra ngoài nửa điểm không đúng, khi đó kết quả chỉ có một, đó là c·hết không có chỗ chôn thây.
Hắn chậm rãi bước tới, đưa tay mở cửa.
Bên ngoài xuất hiện hai người đàn ông, một trẻ một trung niên.
Thoạt nhìn qua thì cả hai đều giống như những nhân viên công sở bình thường, hoàn toàn không hề có một nét dữ tợn hay nguy hiểm nào.
Người đàn ông trung niên vừa thấy Sở Thiên ra mở cửa, liền lập tức nở một nụ cười thân thiện, hơi cúi thấp người chào hỏi:
"Chào ngài, rất xin lỗi vì đã làm phiền, chúng tôi là nhân viên quản lý của khách sạn."
Mặc dù giọng quan thoại của hắn dày đặc khẩu âm địa phương, rất là khó nghe, thế nhưng khi dùng tiếng Anh lại có cảm giác không quá tệ, chí ít là cũng xếp vào loại dễ hiểu.
"Ồ, xin chào."
Sở Thiên gật đầu, đưa tay ra phía trước.
Gã trung niên lập tức bắt tay hắn, còn cẩn thận dùng cả hai tay, thể hiện ra ngoài vẻ tôn kính mười phần, không hề có chút sơ hở nào.
"Các vị tới vì cô gái kia sao?"
Không để cho đối phương kịp mở lời, Sở Thiên đã đi trước một bước, lập tức đưa ra vấn đề kia.
Người đàn ông trung niên hơi bất ngờ, ánh mắt liếc tới trên mặt Sở Thiên, dường như đang muốn quan sát thái độ của đối phương.
Tuy nhiên kẻ đang đứng trước mặt hắn hoàn toàn không hề tỏ ra lo ngại hay sợ sệt chút nào, mà ngược lại vô cùng thản nhiên, ngoài ra còn hơi có chút bất mãn nữa.
Chẳng lẽ... Hắn còn chưa biết gì?
"Về điểm này, tôi thực sự rất không hài lòng với khách sạn của các anh đấy. Bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một người phụ nữ, không nói không rằng xông vào phòng tôi, sau đó lại tự khóa trái trong nhà vệ sinh..."
Sở Thiên hơi nhíu nhíu lông mày, giọng nói mang theo ý tứ trách móc:
"Chuyện này là thế nào? Lực lượng bảo an của khách sạn chỉ để làm cảnh thôi sao? Nếu chẳng may tôi gặp phải chuyện bất trắc gì, liệu các anh có bồi thường nổi không?"
Người đàn ông trung niên kia vội vàng cười lấy lòng, xuýt xoa nói:
"Xin lỗi ngài, đây là sơ suất của chúng tôi. Vị khách hàng kia có vấn đề về tâm lý, hiện tại người nhà cô ấy đang chờ ở dưới đại sảnh. Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay, đảm bảo tiếp theo sẽ không có bất kỳ ai làm phiền ngài nữa. Vô cùng xin lỗi vì đã để sự việc này gây ảnh hưởng tới ngài."
"Được rồi, tôi cũng không phải người khó tính, chuyện này xem như t·ai n·ạn hi hữu đi vậy. Nhưng nếu còn tiếp diễn lần nữa, thì chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Sở Thiên gật đầu nói.
Người đàn ông trung niên liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn, cả hai nhanh chóng tiến vào phòng, hướng vị trí nhà vệ sinh rảo bước đi tới.
Chờ khi hai người mở cửa bước vào nhà vệ sinh, liền phát hiện bên trong hoàn toàn trống trơn không một bóng người.
Rầm!
Cánh cửa phòng ngủ sau lưng họ đóng sập lại.
Bị lừa rồi.
Gã đàn ông trung niên gầm lên một tiếng, lao về phía phòng khách.
Nhưng tay nắm cửa lại giống như bị thứ gì đó làm cho kẹt lại, mặc cho hắn có vặn thế nào cũng không mảy may nhúc nhích.
Ở bên ngoài, Sở Thiên nhanh tay đè chặt chiếc ghế tựa bằng gỗ, để cho phần thành ghế chặn đứng bên dưới tay nắm cửa.
Khóa cửa phòng ngủ là dạng tay gạt, cho nên chỉ cần dùng vật cứng ngăn ở bên dưới thanh ngang, thì người bên trong sẽ không cách nào xoay nó lại để mở khóa được.
Mắt thấy chiếc ghế kia đã chặn đường thoát ra của đối phương, Sở Thiên liền ngay lập tức lách người tránh sang một bên, không dám đứng lại phía trước cửa thêm một giây nào.
Bụp... Bụp... Bụp...
Một tràng âm thanh lạnh ngắt vang lên, trên cánh cửa phòng ngủ ngay lập tức xuất hiện vài lỗ đạn.
Quả nhiên là như vậy!
Ban nãy khi Sở Thiên bắt tay gã đàn ông trung niên kia, hắn cảm nhận được vết chai rất dày ở đầu ngón tay trỏ, cho nên có thể đoán được đối phương chắc hẳn đã s·ử d·ụng s·úng trong một khoảng thời gian rất dài.
Loại người như vậy, một khi đã ra tay hành sự, không có lý nào lại không mang theo thứ đồ chơi kia cả.
Tỉ mỉ thêm chút xíu, liền có thể thoát được một kiếp nạn.
Sở Thiên hướng về phía Saya lúc này đang nấp sau kệ tivi, lớn tiếng hét lên:
"Chạy mau!"
Hai người lao ra ngoài cửa, để lại phía sau tiếng chửi rủa văng vẳng phát ra từ trong phòng ngủ.
Bên ngoài hành lang lúc này ngoại trừ Sở Thiên cùng Saya thì không còn ai khác.
Saya chạy nhanh tới trước cửa thang máy, muốn bấm nút đi xuống, nhưng Sở Thiên đã giữ lấy tay cô ta, lắc đầu nói:
"Bọn chúng còn có người ở bên dưới, bây giờ đi xuống chẳng khác nào chui đầu vào rọ."
"Vậy... Phải làm sao đây...?"
Saya cắn chặt môi, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
Hai tên b·ắt c·óc kia mặc dù tạm thời không thể ra ngoài được, thế nhưng chúng còn có đồng bọn khác nữa, nếu như cứ kéo dài thời gian thì chỉ e cả mình và Sở Thiên đều lành ít dữ nhiều.
Sở Thiên bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện ra công tắc báo cháy đặt ở góc hành lang.
Hắn không chần chừ một giây nào, vội vàng dùng khuỷu tay đập vỡ lớp nhựa chắn phía trước, sau đó nhấn nút.
Rengggggg...
Chuông báo cháy được kích hoạt, phát ra âm thanh chói tai kéo dài không dứt.
Thang máy ngay lập tức bị vô hiệu hóa, khiến cho hai người bọn họ có thêm một chút thời gian để trốn chạy trước khi đám người kia chạy tới đây.
"Được rồi, bây giờ thì đi thôi."
Sở Thiên gật đầu, ra hiệu cho Saya đi theo hắn.
Hiện tại bên trong khách sạn đã bắt đầu nhốn nháo, mọi người đều hoang mang, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Các nhân viên kỹ thuật nhanh chóng di chuyển tới tầng mười tám, bắt đầu tiến hành kiểm tra xung quanh vị trí phát ra thông báo cháy.
Quản lý khách sạn cũng không rảnh rỗi gì, hắn lập tức đi tới phòng bảo an, dõi mắt kiểm tra camera các tầng.
Mà lúc này Sở Thiên cùng Saya đã tiến vào thang bộ thoát hiểm, hướng bên trên chạy tới một mạch không ngừng nghỉ.