Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 88: Trốn chạy (2)




Chương 88: Trốn chạy (2)

Sở Thiên đứng trước khung cửa sổ, tận hưởng làn gió lành lạnh có pha lẫn mùi vị đặc trưng của biển cả đang thổi thẳng lên mặt mình.

Hắn điềm nhiên châm một điếu thuốc, từ từ rít vào vài hơi thật sâu, cảm nhận làn khói cay đắng đang dần hòa vào từng tế bào.

Mấy phút trước, Sở Luân vừa gọi điện thoại cho hắn, tường thuật đại khái quá trình diễn ra cuộc họp đại hội đồng cổ đông.

Kết quả cũng không khác bao nhiêu so với dự đoán của Sở Thiên, rất hiển nhiên Quách An đã nằm hoàn toàn trong vòng cương tỏa của hắn, không dám có hành động gì quá khích cả.

Chỉ có một điều mà Sở Thiên không ngờ tới, đó là đại diện quỹ đầu tư Lưu thị lại trở mặt ở phút chót như vậy.

Dẫu rằng việc này cũng không nghịch chuyển được sự thắng thế của nhà họ Sở, tuy nhiên lại khiến cho Sở Thiên phải tự cảnh tỉnh lại bản thân một lần nữa.

Lần này quả thực là do hắn tính toán chưa được chu toàn, mặt khác bởi vì thời gian quá gấp gáp, cho nên Sở Thiên đã không tiến hành điều tra toàn bộ các cổ đông, mà chỉ nhắm trực tiếp vào một mắt xích trong đó là Quách An mà thôi.

Trải qua một lần sóng gió này, Sở Thiên đã thấy được xung quanh mình hiện tại có bao nhiêu nguy cơ, cũng hiểu rõ hơn năng lực của Jasmine.

Gia tộc Westwood thực sự rất đáng sợ!

Mà không hiểu vì lý do gì, Sở Thiên vẫn cảm thấy hiện tại Jasmine còn chưa chân chính dùng hết sức để đối đầu với hắn, mà mới chỉ tung ra một chút thủ đoạn nhỏ, nắn gân nhà họ Sở mà thôi, giống như đang đùa giỡn trò mèo vờn chuột vậy.

Chênh lệch cán cân thực lực giữa hai bên đã nghiêng hẳn về phía Jasmine, cho nên một cá nhân đơn độc như Sở Thiên dù ưu tú đến mức độ nào đi chăng nữa cũng rất khó để thay đổi cục diện này.

Đây chính là nguyên nhân mà Sở Thiên chấp nhận rủi ro để mượn tới sức mạnh của Tôn Nghị.

Hắn cần không phải chỉ là khoản vay kia, mà còn cả cơ hội để giao lưu qua lại cùng với đối phương, tạo ra một bước đệm để gây dựng nên quan hệ giữa hai người.

Thế lực của Tôn Nghị đã hoàn toàn vượt xa khỏi ranh giới thương nghiệp thuần túy, bởi những người đứng sau lưng ông ta có sức ảnh hưởng rất lớn trong chính trường, thậm chí còn có thể tác động tới cao tầng ở thủ đô nữa.

Đương nhiên đối với một người như Tôn Nghị, sẽ không có khái niệm dìu dắt hay giúp đỡ thuần túy, mà tất cả đều phải đánh đổi bằng lợi ích, hơn nữa phần lợi ích đó phải đủ lớn để tương xứng với những gì mà ông ta bỏ ra.

Về điểm này, Sở Thiên hiểu rất rõ, và hắn cũng tự tin rằng chỉ cần có đủ thời gian, bản thân chắc chắn sẽ còn đưa ra được nhiều thứ khiến cho Tôn Nghị phải lau mắt nhìn.

Mà không chỉ có một mình Tôn Nghị, còn cả Lâm Đại Bưu, Nhạc Dương cùng với gia tộc họ Nhạc... Tất cả đều đã nằm trong tính toán của Sở Thiên.

Chỉ cần có thể vận dụng được, thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ nguồn lực nào.

Thân là kẻ đứng giữa, càng liên kết được nhiều mắt xích trong cỗ máy lợi ích lại với nhau, thì vị thế của bản thân sẽ càng bền chắc hơn gấp bội phần.

Mà khi đó bất kỳ kẻ nào có ý định nhắm vào hắn, cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải đối mặt với cả một đoàn thể to lớn, hơn nữa mỗi cá nhân trong đó đều cực kỳ đáng gờm.

Sở Thiên chầm chậm hút từng hơi thuốc, trong đầu tiếp tục toan tính những bước tiếp theo.



Kính coong...

Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Sở Thiên.

Thoạt đầu Sở Thiên còn tưởng rằng bên ngoài là nhân viên phục vụ của khách sạn, cho nên mới nhanh chóng rít nốt một hơi, muốn bước ra mở cửa.

Kính coong... Kính coong... Kính coong...

Còn chưa để cho hắn kịp đi tới nơi, tiếng chuông cửa lại tiếp tục dồn dập vang lên không ngừng, ồn ào chói tai tới mức khiến cho Sở Thiên phải nhíu mày, trong lòng thầm chửi bậy một tiếng.

Con mẹ nó, thúc giục cái gì vậy, c·háy n·hà rồi sao?

Nhưng vẫn còn chưa hết.

Ngay khi Sở Thiên vừa tiến gần tới cánh cửa phòng, thì âm thanh bên ngoài từ tiếng chuông đã chuyển thành tiếng đập cửa rầm rầm, kèm theo một tràng tiếng Hàn Quốc mà hắn hoàn toàn chẳng thể nghe hiểu được bất kỳ từ nào trong đó.

Sở Thiên cẩn thận cài dây xích chốt cửa, sau đó mới hé mở một khe nhỏ để nhìn ra ngoài.

Là một cô gái?

Hắn hơi dè dặt đưa chân chặn sau cánh cửa, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn nói vọng ra ngoài:

"Cô là ai?"

May mắn đối phương còn biết ngoại ngữ, lập tức đáp lại lời hắn, trong giọng nói còn không giấu nổi một tia gấp gáp cùng lo sợ.

"Tôi... Anh có thể cho tôi gọi nhờ một cuộc điện thoại không?"

Saya không dám nói rằng bản thân là n·ạn n·hân trong một vụ b·ắt c·óc, bởi cô lo rằng điều này sẽ khiến cho người đối diện với mình sinh ra tâm lý e ngại, vì sợ vướng vào rắc rối mà từ chối giúp đỡ.

Điều này thực ra rất hợp lý, trong xã hội hiện đại ngày nay, con người nói chung càng ngày càng thận trọng với việc giúp đỡ những kẻ g·ặp n·ạn xung quanh mình.

Không phải vì họ nhẫn tâm, cũng không phải vì họ không thể làm được gì hơn, mà chỉ đơn giản là sợ làm phúc phải họa mà thôi.

Không thiếu những vụ việc giúp người gặp t·ai n·ạn trên đường, sau đó chẳng những không nhận được một câu cảm ơn, ngược lại còn bị đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu.

Nhẹ thì mất tiền, mất thời gian, trường hợp nặng thì ngay cả m·ất m·ạng cũng không phải hiếm gặp.

Cho nên thực sự phải công nhận rằng Saya đã rất nhanh trí khi biết cách tránh nặng tìm nhẹ.

Tuy vậy, người đối diện với cô không phải ai khác, mà lại là Sở Thiên - tay luật sư cáo già lọc lõi bậc nhất New York.

Hắn chỉ nhìn lướt trên người Saya một chút, lập tức đoán được đại khái vấn đề.



Cổ tay và chân có vết bầm do dây trói, trên cánh tay có vài vết xước, có thể là do trong lúc vật lộn hoặc bị người ta kéo lê đi để lại.

Quần áo hơi xộc xệch, phần trên cằm và quanh môi còn hơi ửng đỏ, rất có khả năng là do vừa tháo đi lớp băng keo dán trên miệng.

Quan trọng nhất chính là ánh mắt của cô nàng này không tập trung vào một điểm cụ thể, mà thường xuyên liếc nhìn xung quanh, đặc biệt chú ý hơn cả là vị trí cửa thang máy.

Chắc hẳn là cô ta đã bị người nào đó giam giữ, nhân lúc đối phương ra ngoài thì trốn thoát được, tuy nhiên người kia còn chưa rời khỏi khách sạn này, cho nên cô ta cũng không dám tùy tiện tìm đường thoát, sợ trong lúc vô tình b·ị b·ắt gặp.

Nói ra thì dài dòng, nhưng những suy nghĩ kia chỉ chợt lóe lên trong đầu Sở Thiên khoảng vài giây ngắn ngủi mà thôi.

"Cô vào phòng trước đã, tôi đi lấy điện thoại."

Dứt lời, Sở Thiên đưa tay gỡ chốt, sau đó mở rộng cửa để cho Saya tiến vào.

Vốn dĩ hắn có thể chọn cách bỏ qua không quan tâm tới sống c·hết của cô gái này, bởi dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện của hắn, hơn nữa ai mà biết được việc này sẽ còn kéo theo bao nhiêu rắc rối nữa chứ?

Nhưng Sở Thiên lại không làm như vậy, hắn lựa chọn cứu giúp một người mà bản thân thậm chí còn chưa biết tên.

Hắn chẳng phải chiến binh công lý hay cảnh sát, mà chỉ là kẻ qua đường, đang tạm thời đặt chân ở nơi đất khách quê người trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Hắn cũng chẳng được lợi lộc gì từ việc đang làm, mà ngược lại còn có thể gây nguy hiểm cho chính bản thân vì hành động này.

Sở dĩ hắn không bỏ mặc Saya, chỉ đơn giản là bởi... Hắn là con người, có lương tâm và đạo đức của riêng mình.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Sở Thiên cũng chưa từng nương tay với những kẻ dám cả gan x·âm p·hạm tới những thứ thuộc về mình.

Quách An chính là một ví dụ điển hình.

Tuy nhiên điều đó không đồng nghĩa với việc hắn phải là một kẻ hung tàn máu lạnh, không có một chút thương xót hay đồng cảm nào.

Tựu chung lại, con người chính là một loài động vật vô cùng khó giải thích, mà Sở Thiên cũng không nằm ngoài ranh giới đó.

Bàn tay Saya hơi run rẩy, cẩn thận cầm lấy chiếc điện thoại từ tay Sở Thiên, vội vàng bấm một dãy số rồi nhấn nút gọi đi.

Tút... Tút...

Mấy chục giây trôi qua, đầu dây bên kia vẫn không có người nào bắt máy, mà sắc mặt Saya lại càng lúc càng tái nhợt đi, tựa như đang dần mất đi hi vọng.

Cô ngắt cuộc gọi, sau đó lại nhập vào một số điện thoại khác, tiếp tục thử lại.



Lần này thì may mắn hơn, chỉ khoảng mười giây là cuộc gọi đã được kết nối.

"......"

Saya gấp gáp nói vài câu, Sở Thiên chẳng nghe hiểu được chữ nào, bởi vì ngôn ngữ cô đang sử dụng không phải tiếng Anh mà là tiếng Nhật.

Tất nhiên hắn cũng không nhất thiết phải hiểu được nội dung cuộc trò chuyện kia thì mới đoán được là cô gái này đang cố gắng liên hệ với gia đình mình.

Đợi khi Saya đã cúp máy, Sở Thiên mới nghiêm túc nhắc nhở:

"Nếu cô gặp rắc rối gì, tốt nhất nên báo cảnh sát trước."

"Tôi không..."

Saya chần chừ trong giây lát, dường như đang rất phân vân.

Tuy nhiên ngay khi cô bắt gặp ánh mắt của đối phương đang nhìn thẳng vào mình, trong lòng Saya lại bất giác không muốn tiếp tục lấp liếm cho qua chuyện nữa.

Một mặt, cô cảm thấy dường như người đàn ông trẻ tuổi này cũng không giống với những kẻ tầm thường chỉ biết bo bo giữ mình, luôn lo sợ rước lấy thiệt thòi ngoài kia.

Mặt khác ngay ở thời điểm hiện tại Saya đã không thể dựa dẫm vào bất kỳ ai khác, cho nên cô buộc phải lựa chọn giữa hai phương án: Rời khỏi căn phòng này, hoặc là tin tưởng vào nhân cách của người đối diện.

Mà tâm lý chung của người bình thường khi bị đặt vào trạng thái ngàn cân treo sợi tóc đều là tìm lấy một điểm tựa cho mình, bất kể việc đó có thực sự giúp ích được gì hay không.

"Không thể báo cảnh sát được... Bọn họ có người..."

Saya thì thào, trên mặt không giấu nổi nét ngập ngừng, đôi mắt trong suốt như pha lê dán chặt lên người Sở Thiên, quan sát phản ứng của hắn.

Sở Thiên hơi nhíu mày, lập tức đánh hơi thấy mùi vị không đúng.

"Ý của cô là... Cảnh sát không tin được?"

Saya thở nhẹ một hơi kín đáo, gật gật đầu.

Cô rất sợ khi vừa nói ra điều này, đối phương vì lo ngại rắc rối sẽ lập tức trở mặt với mình.

Dẫu sao Saya cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ đơn độc, còn những kẻ phản diện kia lại có thủ đoạn thông thiên, thậm chí có thể ảnh hưởng tới cả cơ quan thực thi pháp luật.

Saya tự hỏi nếu như đặt bản thân mình vào vị trí của người đối diện, cô có dám vì giúp đỡ một người không quen không biết mà rước lấy vô số phiền phức thậm chí là nguy hiểm cho bản thân mình hay không?

Câu trả lời có lẽ đã nằm ngay trong câu hỏi rồi.

Thế nhưng trái với những lo ngại của cô, Sở Thiên vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc có phần lạnh nhạt, hoàn toàn không hề tỏ ra hoảng hốt hay e sợ.

Hắn tiện tay châm một điếu thuốc, rít sâu vài hơi, sau đó gõ nhè nhẹ lên bàn như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Saya không nói thêm gì, chỉ im lặng đứng ở một bên chờ đợi.

Người này... Có lẽ sẽ giúp được mình...