Chương 90: Trốn chạy (4)
Sở Thiên dẫn theo Saya không ngừng chạy thẳng lên trên, mãi cho tới khi nhìn thấy cánh cửa sắt dẫn ra sân thượng của tòa nhà mới ngừng lại.
Hắn gấp gáp thở hắt ra vài hơi ngắn, toàn thân từ trên xuống dưới đã ướt đẫm mồ hôi.
Thời gian gần đây mặc dù đã cố gắng duy trì thói quen luyện tập thể dục vào buổi sáng, tuy nhiên Sở Thiên vẫn cảm thấy cơ thể này chưa thực sự cải thiện rõ rệt lắm, so với kiếp trước thì còn kém rất xa.
Vấn đề này hẳn là cần phải có một quá trình dài nữa, bởi dẫu sao thì hắn cũng vừa mới phục hồi sau phẫu thuật chưa được bao lâu, hơn nữa bản thân gã "Sở Thiên" này trước đây quá ham mê nữ sắc, khiến cho phủ tạng suy yếu dài ngày, không phải nói khôi phục liền khôi phục ngay được.
Mà cô nàng đi cùng với Sở Thiên lúc này cũng không khá hơn hắn là bao.
Thân là nữ nhi chân yếu tay mềm, lại sinh ra trong gia đình giàu sang phú quý, từ nhỏ tới lớn chưa từng phải động vào bất kỳ công việc nặng nhọc nào, cho nên thân thể của Saya dĩ nhiên cũng không khỏe mạnh rắn rỏi gì cho cam.
Làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc, thân hình nhỏ nhắn, mềm mại như tơ liễu, phảng phất nét mong manh yếu đuối, chỉ cần bị gió thổi lướt qua cũng có thể tan ra được vậy.
Nếu là ngày bình thường, thì đây chính là hình mẫu tiêu chuẩn mà không biết bao nhiêu cô gái phải ao ước, nhưng đổi lại trong tình huống nguy nan như lúc này, sự mảnh mai yếu ớt ấy lại tựa như nhược điểm khiến người ta phải phiền não.
Đương nhiên Sở Thiên lúc này cũng chẳng còn tâm tư nào mà thưởng thức nhan sắc của đối phương, hắn cố gắng thở gấp mấy hơi liền, ổn định lại thân thể đôi chút, sau đó rút điện thoại trong túi ra.
Đã đến nước này rồi, đành phải thử liều một phen vậy.
Sở Thiên mở ra trình duyệt web, tìm kiếm trong giây lát, rốt cuộc đã thấy được thứ mình cần.
Saya đứng bên cạnh cũng tò mò không biết đối phương muốn làm gì, cho nên liền ghé đầu tới gần màn hình điện thoại của hắn.
Cơ quan cảnh sát Hàn Quốc?
Hắn đang tìm số điện thoại của cảnh sát sao?
Saya lập tức sợ hãi, không tự chủ được mà bám chặt lấy tay Sở Thiên, gấp gáp nói:
"Không được đâu, bọn chúng có..."
"Có gì mà không được chứ."
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, lắc đầu đáp:
"Bọn chúng chẳng phải có tay trong ở sở cảnh sát sao? Tốt thôi, tôi sẽ mời tới người mà chúng không có khả năng khống chế."
Nói đoạn, Sở Thiên nhanh chóng bấm điện thoại, gọi tới đường dây nóng.
"..."
Đầu dây bên kia ngay lập tức được nối thông, tuy nhiên cán bộ tổng đài kia lại đang nói tiếng Hàn Quốc, cho nên Sở Thiên dĩ nhiên không thể hiểu được.
"Tôi là người ngoại quốc, có thể gặp nhân viên nói tiếng Anh hay không?"
Vài giây sau tổng đài đã phản hồi lại:
"Cơ quan cảnh sát Hàn Quốc. Tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Tôi đang ở khách sạn West Seoul, nằm ở đường XX, gần sân bay quốc tế Incheon."
Sở Thiên nhanh chóng nói:
"Có một đám người Triều Tiên đang ở đây, hiện tại người nhà của tôi đã bị bọn họ bắt giữ."
Nhân viên tổng đài vừa nghe thấy hai chữ Triều Tiên, ngay lập tức giật mình kinh ngạc, thái độ cũng nghiêm túc hơn gấp mấy lần.
"Anh nói cụ thể hơn được không? Bọn họ có bao nhiêu người, có v·ũ k·hí hay không?"
"Khoảng hơn mười người, tất cả đều có súng, còn mang theo rất nhiều thùng gỗ sơn màu xanh lá, bên trong chứa gì thì tôi không rõ lắm. Làm ơn, mau cử người tới đây đi."
"Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này sớm nhất có thể. Trong thời gian đó, anh hãy ở yên vị trí hiện tại và chờ đợi, tuyệt đối không được gây ra bất kỳ hành động gì nguy hiểm."
Viên cảnh sát trực tổng đài cúp máy, sau đó vội vã liên hệ với cấp trên, không dám chậm trễ một giây phút nào.
Phải biết rằng ở Hàn Quốc, tất cả những vấn đề liên quan tới Triều Tiên đều rất n·hạy c·ảm, đặc biệt là xung đột vũ trang.
Bỗng nhiên không rõ từ đâu xuất hiện một đám người Triều Tiên được trang bị v·ũ k·hí nóng, lại ở ngay gần sân bay quốc tế lớn nhất Hàn Quốc, khiến cho tính chất nghiêm trọng của sự việc liền được đẩy lên tới đỉnh điểm.
Chỉ sau không tới hai phút, thông tin này đã được truyền tới cơ quan tình báo Hàn Quốc cùng NCTC.
Lực lượng đặc biệt tại Incheon ngay lập tức được điều động toàn quân số, trực chỉ khách sạn West Seoul đồng loạt xuất kích.
Ở phía bên này, Sở Thiên đương nhiên sẽ không thể nắm được thông tin gì từ bọn họ, tuy vậy theo hắn dự đoán thì sẽ không mất quá nhiều thời gian để phía cảnh sát điều người tới đây, hơn nữa chắc chắn không phải chỉ đơn độc vài ba người, mà chí ít cũng là một hoặc hai tiểu đội, thậm chí nhiều hơn.
Hắn quay sang phía Saya, nhe răng cười nói:
"Bây giờ thì rắc rối to rồi, mong là người nhà cô không phải thường dân áo vải giống như tôi, nếu không thì cả hai chúng ta đều xong phim."
Nói đoạn, hắn cúi đầu thở dài một hơi, chậm rãi châm thuốc hút.
"Nhưng nói gì thì nói, phiền phức dù lớn tới cỡ nào, so với m·ất m·ạng cũng tốt hơn rất nhiều, phải không nào?"
Saya ngơ ngác nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đang thong dong nhả khói, trong lòng bất giác cảm thấy hơi yên tâm hơn.
Người này... Rất đặc biệt.
Ở trong tình huống vô cùng phức tạp, hắn vẫn không ngần ngại lựa chọn đưa tay ra giúp đỡ một người không quen biết là mình, chẳng màng tới quyết định này có hay không đẩy bản thân vào trong vòng hiểm nguy.
Một câu cảm tạ, dường như không thể nói được hết sự biết ơn của cô với hắn.
Saya thầm tự nhủ, chắc chắn không thể để đối phương phải vướng vào rắc rối với pháp luật được, dù bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ sự trong sạch cho hắn.
Báo án giả thực chất không phải là t·rọng t·ội, cùng lắm thì chỉ phạt hành chính, cảnh cáo sơ sơ một lượt mà thôi.
Tuy nhiên nếu đánh động tới cả cơ quan tình báo lẫn trung tâm chống khủng bố, thì tính chất sự việc liền thay đổi hoàn toàn.
Nhẹ thì tạm giam vài tuần, vài tháng để điều tra, kèm theo một khoản tiền phạt lớn, và tất nhiên là không thể tránh khỏi nếm mùi khổ cực.
Nặng thì bị khép vào tội làm giả tin tình báo, cấu kết t·ội p·hạm, gây ảnh hưởng an ninh quốc gia... Vậy thì phiền phức hơn rất nhiều, thậm chí sẽ phải ngồi tù mấy năm không chừng.
Bản thân Saya là người bị hại, cho nên không có gì đáng ngại cả, chí ít cô sẽ không vì chuyện này mà gặp phải rắc rối quá lớn.
Chưa kể tới việc gia tộc Murasaki là một trong những tài phiệt lớn nhất Nhật Bản, sức ảnh hưởng bên trong hai giới thương chính vô cùng lớn.
Mà ngay từ trước đó khi mới gặp Sở Thiên, Saya đã sử dụng điện thoại của hắn để liên hệ về cho gia đình, yêu cầu sự giúp đỡ từ Đại sứ quán Nhật Bản tại Seoul.
Chỉ cần có sự can thiệp từ cơ quan ngoại giao, sự việc sẽ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Thế nhưng Sở Thiên thì lại khác.
Saya không rõ người này có lai lịch ra sao, chỉ là từ cách ăn mặc cùng với phong thái của Sở Thiên cô cũng có thể đoán được hắn là kẻ có tiền.
Có điều chuyện lần này không chỉ cần tiền là giải quyết được, mà còn phải có quyền lực thông thiên nữa.
Nếu như thế lực phía sau lưng Saya chịu ra mặt thay cho hắn, vậy thì chắc hẳn không cần phải quá lo lắng.
...
Rầm!
Cánh cửa phòng ngủ rốt cuộc cũng không chịu nổi sức va đập liên tục không ngừng nghỉ của hai người đàn ông, bị đẩy tung ra phía trước.
Gã đàn ông trung niên bước ra ngoài, ánh mắt lạnh như băng, trong tay siết chặt khẩu súng ngắn.
Hắn bây giờ đang rất muốn g·iết người!
Mà đối tượng hắn nhắm tới ngoài Sở Thiên ra thì còn có thể là ai khác đây?
"Đại ca..."
Tên thanh niên thở hổn hển đi theo sau, trên trán ướt đẫm mồ hôi, quần áo trên người xộc xệch như vừa đi đánh trận về, quả thực là vô cùng nhếch nhác.
"Bây giờ làm thế nào đây?"
"Còn thế nào nữa, đuổi theo chúng nó chứ sao?"
Vừa đáp, trên khóe mắt hắn vừa lóe lên một tia tàn nhẫn, hoàn toàn không che giấu sát khí nồng đậm ẩn chứa bên trong.
Có kẻ dám phá hỏng việc của mình, với tính cách của gã trung niên mà nói, dứt khoát sẽ không bỏ qua cho đối phương.
"Hai đứa nó vẫn còn đang ở trong khách sạn, bây giờ tao và mày lập tức đi bắt chúng lại, may ra còn có thể vãn hồi cục diện."
Tên thanh niên hơi ngập ngừng, dường như có gì đó muốn nói mà lại không dám nói.
"Mày còn chờ gì nữa, đi, mỗi người một đường, tìm bằng được bọn nó cho tao."
"Nhưng... Con bé kia có thể đã gọi người rồi, nếu chúng ta còn ở lại đây, chỉ e rằng lát nữa khó mà thoát thân được..."
"Thằng ngu, nó là người Nhật, không phải người Hàn Quốc. Ở chỗ này con ranh đó chỉ là một đứa ngoại quốc tứ cố vô thân, nó gọi được ai chứ?"
Gã trung niên gầm lên một tiếng, hai mắt long sòng sọc như sắp rớt ra ngoài:
"Mày còn lắm lời nữa, ông đây liền b·ắn c·hết xxx mẹ mày! Cút!"
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi gã trung niên vang lên lanh lảnh, báo hiệu có cuộc gọi đến.
Hắn hơi sững người, trong đầu lập tức nảy sinh một dự cảm bất ổn.
"Alo..."
Đầu dây bên kia truyền tới vài chữ ngắn gọn mà lạnh lùng như băng tuyết.
"Bên phía này có động, sự việc đã bại lộ rồi, mau rút đi."
"Nhưng..."
"Tút... Tút... Tút..."
Cúp máy rồi!
Gã trung niên thẫn thờ đứng như trời trồng, trên mặt đã mất đi hoàn toàn vẻ hung dữ, mà thay vào đó là một sự hỗn loạn cùng hoang mang khó nói thành lời.
Tên thanh niên đứng ngay bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi:
"Đại ca, có chuyện gì vậy...?"
Gã trung niên lắc đầu, trầm giọng đáp:
"Thất bại rồi, chuồn thôi."
Đoạn, hắn thở dài một hơi nặng nề, cất khẩu súng trong tay vào túi áo, sau đó quay lưng bước về phía thang máy.
Tên đàn em vội vàng bám theo sau, vừa đi vừa cẩn thận hỏi han:
"Bây giờ về Seoul, hay là...?"
"Làm không xong việc, còn ở lại Hàn Quốc chờ bọn chúng tới cắt cổ hay sao? Đi, ra bến tàu, trong ngày hôm nay trở về Cát Lâm. Hừ, coi như lần này xui xẻo, tao cũng không tin bàn tay đám người kia có thể với tới tận Diên Biên."
Gã đàn ông trung niên gằn giọng, trong lời nói mang theo một vẻ không cam tâm.
Hắn và đám đàn em tới Hàn Quốc lăn lộn mấy năm, cũng coi như đã gây dựng được một phen sự nghiệp, có tiền có nhà có xe, thậm chí trong số đó còn có đứa đã cưới vợ sinh con ở đây nữa.
Hiện tại phải từ bỏ hết tất cả để trở về cái vùng đất cằn cỗi, chó ăn đá gà ăn sỏi kia, trong lòng hắn đương nhiên không hề dễ chịu một chút nào.
Thế nhưng tình thế hiện tại đã không cho phép hắn có nhiều sự lựa chọn.
Trở về Diên Biên, chí ít còn có thể giữ được cái mạng, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.
Nếu cứ bất chấp tất cả mà gắng gượng ở lại đây, thì chỉ e cả hắn và đám đàn em đều không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.
Còn về phần thằng nhãi ranh kia... Hừ, đừng để ông đây tóm được mày, nếu không tao sẽ có vô số cách khiến cho mày phải hối hận vì đã sinh ra trên đời.