Chương 87: Trốn chạy (1)
Khách sạn West Seoul, phòng 1802.
Khóe mắt Saya hơi giật giật, tri giác dần dần hồi tỉnh lại sau một giấc ngủ dài.
Cảm giác đầu tiên ập tới chính là sự mệt mỏi đang lan tỏa khắp cơ thể, từ đầu tới chân đều giống như đã mất đi toàn bộ sức lực.
Không gian xung quanh không ngừng quay cuồng, khiến cho đầu của Saya đau đớn muốn nứt ra làm hai.
Bên tai cô lùng bùng từng mớ âm thanh không rõ ràng, chẳng khác nào một chiếc chuông mỏng manh bị người ta dùng búa sắt gõ lên hết lần này tới lần khác.
Thần trí Saya vẫn còn có vài phần mê man, chưa thể hoàn toàn tỉnh táo lại để mà định hình những thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Căn phòng này...? Tại sao mình lại ở đây?
Vài phút sau, khi mà thân thể đã bắt đầu ổn định hơn đôi chút, Saya mới ý thức được vấn đề.
Mình b·ị b·ắt cóc !?
Saya cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, thế nhưng não bộ của cô còn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng của thuốc mê, cho nên từng mảnh ký ức đều rất vụn vặt và rời rạc, khó mà có thể chắp nối chúng lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh được.
Trường học... Thư viện... Taxi...
Cơn đau đầu cứ nhói lên hết lần này tới lần khác, khiến cho cô chẳng thể nào suy nghĩ được gì nhiều.
Tuy nhiên, có một điều mà Saya chắc chắn, đó là tình thế của mình hiện tại rất tệ.
Vô cùng tệ.
Dẫu rằng không biết được chính xác nguyên nhân mà những kẻ không quen biết kia b·ắt c·óc mình tới đây, nhưng có thể khẳng định ý đồ của bọn họ không đặt trên người mình.
Đúng vậy, cô chỉ là một nữ sinh năm thứ hai đại học, ngoại trừ nhan sắc có chút hơn người ra, thì chẳng còn điểm nào xuất chúng cả.
Không có lý do gì chính đáng để khiến đối phương phải phí công sức đi b·ắt c·óc một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn như vậy được, ngoại trừ một khả năng duy nhất.
Bọn họ muốn nhắm vào cha của cô - Murasaki Sakai.
Cha của Saya là thành viên trung tâm trong gia tộc Murasaki - nhà tài phiệt khét tiếng Nhật Bản, một trong số ít những zaibatsu* tồn tại từ trước thế chiến thứ hai.
Mấy năm trước, Sakai được phân công quản lý các công ty con của gia tộc tại Hàn Quốc, cho nên cả gia đình ông ta đều chuyển tới Incheon sinh sống, mà Saya dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Quãng thời gian này của cô trôi qua khá bình lặng, mỗi ngày đều gói gọn trong một vòng tròn bất di bất dịch.
Tới trường, về nhà, rồi lại tới trường.
Rất hiếm khi Saya đi tới những nơi khác ngoài trường học, thậm chí ngay cả giao lưu bạn bè cũng không nhiều, hầu hết trong số đó đều dừng lại ở mức quan hệ xã giao thông thường mà thôi.
Cũng không phải Saya kiêu căng hay hướng nội, mà thực tế những người xung quanh đều không thích tiếp xúc với cô, nếu không muốn nói là bài xích ra mặt.
Nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản: Bọn họ có ác cảm với xuất thân của Saya.
Hay nói một cách chính xác hơn, là với dòng máu Nhật Bản đang chảy xuôi trong huyết quản cô gái trẻ này.
Đây là vấn đề hoàn toàn không có cách giải quyết, cho nên Saya cũng không mong chờ vào việc có thể khiến cho những người xung quanh thay đổi cái nhìn về mình, từ đó trở nên thân thiện và tôn trọng hơn.
Mặc dù không được chào đón cho lắm, tuy nhiên từ trước tới giờ cũng chưa có ai chủ động gây phiền phức với cô cả, cho nên cuộc sống trôi qua cũng tính là khá êm đềm, không một gợn sóng.
Bởi vậy nên ngày hôm nay có thể coi là lần đầu tiên Saya gặp rắc rối lớn kể từ khi bước chân tới Hàn Quốc.
Nếu đổi lại là người khác, thì có thể lúc này tâm trí đã rơi vào cơn hoảng loạn tột độ, không thể suy nghĩ được bất kỳ thứ gì nữa.
Nhưng Saya thì khác, chẳng những cô không hề tỏ ra sợ hãi thái quá, mà còn có thể miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo nhất định.
Sở dĩ cô nàng này bình tĩnh tới như vậy, không phải vì tâm trí cứng rắn sắt đá gì hết, mà đơn giản là bởi đây không phải lần đầu tiên Saya rơi vào tình huống như thế này.
Đúng vậy, trước kia Saya cũng đã từng b·ị b·ắt cóc, hơn nữa còn không phải chỉ một lần!
Thân là con cháu trong một gia đình tài phiệt, đương nhiên sẽ khó mà tránh khỏi những nguy cơ tương tự.
Ở bất cứ đâu trên thế giới, cũng đều có một vài tổ chức t·ội p·hạm chuyên nhắm vào thành viên của các gia tộc lớn, muốn dựa vào việc b·ắt c·óc và uy h·iếp để t·ống t·iền, kiếm một khoản kếch sù.
Trong mắt bọn chúng, người giàu chính là những kẻ s·ợ c·hết nhất, có thể sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền lớn để mua sự an toàn cho bản thân và gia đình.
Mà nếu mục đích của những người kia chỉ là tiền, thì cũng có nghĩa là tính mạng của mình sẽ không gặp nguy hiểm.
Hiểu được điểm này, Saya có thể bình tâm lại rất nhiều.
Dù sao tiền bạc đối với gia đình cô không phải là vấn đề lớn, chỉ cần đối phương không đưa ra những yêu cầu quá đáng, vậy thì mọi chuyện rất nhanh sẽ được giải quyết gọn gàng.
Không quá lâu sau khi Saya tỉnh lại, lúc này bên ngoài lại truyền tới một tiếng lạch cạch nhỏ, nghe qua có vẻ giống như ai đó đang mở cửa.
Saya lập tức gục đầu xuống, giả vờ như mình còn đang hôn mê chưa tỉnh.
Người tới đây chắc chắn chỉ có thể là đám b·ắt c·óc kia, ngộ nhỡ bọn chúng không che mặt, mà bản thân mình lại chứng kiến diện mạo thực của họ, vậy thì tình thế liền trở nên nguy hiểm rồi.
Trong phần lớn những vụ b·ắt c·óc, ngay từ ban đầu mục đích của t·ội p·hạm đều không phải là g·iết người, mà chỉ muốn mượn việc này để uy h·iếp người nhà n·ạn n·hân mà thôi.
Nhưng nếu trong quá trình đó mà có vấn đề phát sinh, ví dụ như gia đình kiên quyết không trả tiền, báo cảnh sát, hoặc n·ạn n·hân nhìn thấy khuôn mặt của kẻ gây án, thì có thể sẽ dẫn tới hậu quả khó lường.
Saya không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể hiểu được điểm này, cho nên cô mới chọn cách tránh nặng tìm nhẹ, giả vờ như mình vẫn còn đang trong trạng thái mê man.
Tít tít... Cạch...
Cánh cửa phòng hơi hé mở, hai người đàn ông mặc đồ công sở nhanh chóng lách vào, sau đó vội vàng đóng sập cửa lại.
Thoạt nhìn qua, cả hai người này hoàn toàn không có điểm nào đặc biệt, nếu không muốn nói là vô cùng bình thường, hệt như bao nhiêu nhân viên văn phòng khác ngoài kia.
Bên trên chiếc áo sơ mi xanh nhạt, cổ tay được xắn lên vài lần, không có cà vạt hay phụ kiện gì cả.
Phía dưới là quần âu sẫm màu, kết hợp với giày và thắt lưng da, chính là cách ăn mặc phổ thông của giới nhân viên văn phòng.
Với vẻ bề ngoài như vậy, thật khó để có thể để lại ấn tượng trong lòng người khác, nhất là khi chỉ lướt qua nhau trên đường.
"Có vẻ còn chưa tỉnh lại."
Một trong số hai người đàn ông mở miệng thì thầm.
Gã còn khá trẻ, chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trên mặt trưng ra một nụ cười thành thật, khiến cho kẻ đối diện bất giác sinh ra thiện cảm.
"Đại ca, con hàng ngon thế này, cứ thế g·iết đi thì lãng phí quá. Hay là để em..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của hắn đã rơi trên bộ ngực của Saya, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất dâm dục cùng tàn nhẫn, trái ngược hoàn toàn với ấn tượng thiện lành ban đầu mà hắn mang lại cho người khác.
Bốp!!
Một âm thanh chát chúa vang lên.
Gã thanh niên bụm tay ôm lấy gò má đang đỏ rát, trên mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
"Ngu xuẩn."
Người đàn ông trung niên đi cùng hắn lạnh lùng gằn từng chữ:
"Tao không cần biết ở ngoài mày làm gì, nhưng công việc là công việc, mày đi theo tao nhiều năm như vậy mà không rõ à?"
Đoạn, hắn liếc mắt nhìn Saya lúc này đang "hôn mê" lắc đầu nói:
"Chuyện lần này vô cùng hệ trọng, làm không tốt thì cả tao và mày đều khó mà sống yên đươc. Cho nên nếu mày còn muốn làm ra mấy cái trò đần độn, chính tay tao sẽ cắt cổ mày, hiểu chưa?"
Tên thanh niên nuốt nước bọt, gật gật đầu như giã tỏi, không dám phản kháng một câu nửa chữ.
Hắn đã đi theo đại ca nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ tính cách của đối phương, đã nói là làm, tuyệt không có chút nương tay hay thương xót nào.
"Đã qua mười hai tiếng đồng hồ, tên người Nhật kia hẳn là sắp chuẩn bị đủ tiền rồi."
Gã đàn ông trung niên nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, sau đó thấp giọng lẩm bẩm:
"Người của chúng ta trong sở cảnh sát không có động tĩnh gì, nên tiếp theo cứ tiến hành đúng kế hoạch là được. Còn sau khi lão già đã tới điểm hẹn, vậy thì phần việc của chúng ta cũng kết thúc, những thứ còn lại cứ để cho đám người kia tự xử lý là được."
"Nếu đã vậy, chi bằng tiễn con nhỏ này đi trước...?"
"Không được, lỡ như trước khi hắn ta tới điểm hẹn, lại bất ngờ muốn nói chuyện cùng con bé trước thì sao? Cứ chờ tới khi xong việc rồi giải quyết nó sau cũng không muộn. Bây giờ tao ra ngoài sắp xếp vài việc, mày ở đây trông chừng nó."
Tên thanh niên gật đầu, nói:
"Em hiểu rồi."
"Nhớ kỹ, cấm mày động vào nó, nếu không đừng trách tao ác."
Gã trung niên nghiêm giọng nhắc nhở:
"Đám người Nhật này rất bảo thủ, cần sĩ diện hơn cần mạng. Nếu chẳng may nó quẫn trí mà cắn lưỡi t·ự t·ử thì hỏng bét. Cho nên cứ để cho nó thoải mái một chút, giữ lại vài phần hi vọng, như vậy mới dễ làm."
...
Ba mươi phút trôi qua.
Tên thanh niên nhàm chán nằm trên giường bấm điện thoại, hoàn toàn chẳng hề để ý tới cô gái đang ngồi gục đầu trước mặt mình.
Trên miệng hắn vẫn ngậm điếu thuốc, phì phèo phun ra từng hơi khói.
Saya im lặng giả ngất, hoàn toàn không dám mảy may phát ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Cô đã nghe trọn vẹn toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người kia, cũng hiểu được bản thân mình đang trong tình thế nguy hiểm tới mức nào.
Lần này rõ ràng không chỉ đơn giản là b·ắt c·óc t·ống t·iền, mà dường như đối phương còn có toan tính gì khác nhắm vào cha cô.
Quan trọng nhất là bọn chúng không có ý định thả cho Saya toàn mạng rời khỏi đây.
Mỗi một giây trôi qua, Saya lại cảm thấy mình đang đến gần với quỷ môn quan hơn một bước.
Khoảng chừng mười phút sau, chiếc điện thoại trên tay tên thanh niên vang lên âm thanh báo hiệu có cuộc gọi đến.
"Đại ca, em đây... Dưới đại sảnh ạ...? Vâng, em xuống ngay bây giờ..."
Gã đứng bật dậy, phun điếu thuốc hút dở đang ngậm trong mồm xuống đất, sau đó nhanh chóng sải bước rời đi.
Chờ khi tiếng đóng cửa vừa vang lên, Saya lập tức mở mắt, vội vã quan sát xung quanh.
Chẳng rõ vì nguyên nhân gì, mà lúc này đầu óc của cô lại vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không có một chút hỗn loạn hay rối trí nào.
Đây có thể chính là cơ hội duy nhất, nếu không tận dụng được thì chỉ có cầm chắc c·ái c·hết.
Rất nhanh, Saya liền phát hiện ra điếu thuốc còn đang cháy dở nằm lăn lóc trên nền gạch, cách chỗ cô đang ngồi chỉ vài bước chân.
Cô không dám nghĩ ngợi quá nhiều, dùng hết toàn bộ sức lực để giãy giụa, khiến cho toàn thân rung lắc dữ dội, cố gắng xô đổ chiếc ghế đang trói buộc mình.
Rầm!
Chiếc ghế mang theo Saya ngã nhào xuống mặt đất.
Cả cơ thể của cô đều căng lên, không ngừng lay động, cố gắng nhúc nhích từng chút một tiến gần lại phía điếu thuốc kia.
Mười giây... Ba mươi giây... Một phút...
Thời gian vội vã trôi đi.
Mồ hôi trên trán bắt đầu chảy xuống ròng ròng, từng thớ cơ trên người đều mỏi nhừ, cổ tay và chân bị sợi dây trói siết chặt rách cả da thịt, đau tới ứa nước mắt, thế nhưng Saya vẫn không dám buông lỏng một chút nào, tận lực mà lết tới.
Rốt cuộc sau những nỗ lực không ngơi nghỉ, bàn tay của cô cuối cùng cũng cảm nhận được một tia bỏng rát nhói lên.
Chạm tới rồi!
Saya vặn vẹo người, cố gắng để cho đầu thuốc sắp tàn kia chạm vào sợi dây rút nhựa đang trói chặt tay mình.
Mùi khen khét của da thịt cháy xém dần dần tỏa ra từ phía sau lưng, Saya cắn chặt răng, nhịn xuống cơn đau, tiếp tục ra sức điều chỉnh tư thế.
Đây là một cuộc chạy đua với thời gian, mà giải thưởng chính là mạng sống của bản thân.
Không còn bất kỳ đường lui nào nữa, bỏ cuộc đồng nghĩa với c·ái c·hết.