Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 85: Dàn xếp (4)




Chương 85: Dàn xếp (4)

Lâm Đại Bưu vội vã rảo bước tiến ra khỏi cánh cổng trụ sở cảnh sát phân khu Bắc.

Hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau thành một đường cong gồ ghề, càng khiến cho vẻ đăm chiêu trên mặt của hắn trở nên rõ nét hơn gấp bội phần.

Cố nhiên thái độ của Lâm Đại Bưu lúc này không hoàn toàn là vì bản thân hắn vừa bị giam giữ mấy ngày liên tục.

Nếu tất cả chỉ dừng lại ở việc tạm giữ để lấy lời khai thông thường thì không có gì đáng kể, bởi dù sao thì đối với những người như Lâm Đại Bưu, việc phải tới thăm trụ sở cảnh sát dăm ba hôm cũng chẳng còn là chuyện xa lạ gì nữa.

Dẫu rằng hiện tại hắn đã thu mình lại khá nhiều, không còn ngang tàng kiêu ngạo như khi còn trẻ nữa, thế nhưng có thể khẳng định một điều, đó là từ trước tới nay Lâm Đại Bưu chưa từng ngại rắc rối.

Vào thời điểm hắn vừa mới bước chân ra đường lăn lộn, cũng trùng hợp chính là giai đoạn mà các thế lực ngầm bắt đầu sinh sôi nảy nở như nấm sau mưa.

Tất cả chỉ có thể miêu tả bằng một từ duy nhất: Loạn.

Tranh giành địa bàn, mưu quyền đoạt vị, hiềm khích cá nhân... Bất cứ thứ gì cũng có thể khiến cho xung đột giữa người với người nảy sinh trong chớp mắt.

Lâm Đại Bưu tung hoành ngang dọc mười mấy năm, đấu đá với kẻ khác nhiều không đếm xuể, đương nhiên không tránh khỏi mấy lần vào sinh ra tử.

Đã ra chơi thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý, một là có thể ngồi tù, hai là có thể nằm nhà xác bất cứ lúc nào.

Không biết được có phải là do Lâm Đại Bưu may mắn hay không, mà trong suốt cả quãng thời gian điên cuồng ấy, hắn chưa từng một lần phải trải qua cảnh cơm cân áo số, thân thể vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì nhiều, dù cho những vết sẹo lớn nhỏ trên người cũng chẳng ít hơn ai.

Ngồi hầu đồn đã trở thành thói quen, Lâm Đại Bưu không quá quan tâm tới chuyện ấy.

Chỉ có điều lần này thì khác.

Trong suốt mấy ngày vừa qua, Lâm Đại Bưu đã lờ mờ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn dang diễn ra ngoài kia.

Sự việc vốn dĩ chẳng có gì đáng kể, chỉ là xô xát cá nhân đơn thuần, thậm chí còn chẳng có ai b·ị t·hương nặng.

Thế nhưng không rõ vì lý do nào đó, mà một trong số những điều tra viên lại cố tìm cách gây khó dễ cho Lâm Đại Bưu, khiến hắn phải chịu không ít khổ cực.

Mặt khác, những người trước nay vẫn qua lại với hắn, bỗng nhiên lại im hơi lặng tiếng không có hồi âm, mặc dù ngay khi vừa bị cảnh sát đưa đi Lâm Đại Bưu đã để cho đàn em của mình liên hệ với họ.

Dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang nắm chặt lại, ép hắn phải dính vào mớ rắc rối trước mắt, không để cho Lâm Đại Bưu có thể thoát ra một cách dễ dàng.

Lâm Đại Bưu biết chuyện lần này chắc chắn có liên quan tới Đào tử, tuy nhiên công bằng mà nói thì với năng lực của một mình Đào tử, rất khó bày ra được cục diện như bây giờ.

Điều này cũng có nghĩa là thế lực phía sau Đào tử đã bắt đầu ra tay, chỉ là chưa rõ mục tiêu của bọn chúng có phải là mình hay không thôi.

Việc Đào tử bị mình loại ra khỏi công ty, Thẩm Hoàng cũng có tham dự ít nhiều, nếu không muốn nói thằng nhóc này chính là người mở đầu chuyện đó.

Đào tử có lý do để căm hận Thẩm Hoàng, cho nên nếu hắn có ý đồ trả thù thì cũng không quá khó hiểu.

Còn muốn người đứng đằng sau Đào tử ra tay, vận dụng tiền bạc và quan hệ chỉ để xử lý một mục tiêu cỏn con như thằng nhóc họ Thẩm thì quả thực là không hợp lý chút nào.

Lâm Đại Bưu có thể là người nóng nảy và tương đối lỗ mãng, thế nhưng lại không phải là kẻ vô tri chỉ biết dùng tới nắm đấm.



Những gì xảy ra lần này cũng giống như một hồi chuông cảnh báo tới hắn, khiến cho Lâm Đại Bưu không thể không đề phòng.

Còn may là Sở Thiên đã kịp thời can thiệp, mới khiến cho hắn có thể tránh khỏi một hồi rắc rối...

Lâm Đại Bưu vừa đi ra phía bên ngoài đồn cảnh sát, liền phát hiện ra Lâm Nhị Cẩu và Thẩm Hoàng đã chờ sẵn bên ngoài.

Vừa thoáng thấy bóng dáng Lâm Đại Bưu, Lâm Nhị Cẩu liền vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới hỏi han:

"Anh, anh không sao chứ?"

Thẩm Hoàng cũng theo sát phía sau, nhanh chóng rút từ trong túi áo ra một bao thuốc, đưa tới phía Lâm Đại Bưu.

"Giám đốc, hút điếu thuốc trước đã."

Lâm Đại Bưu nhận lấy điếu thuốc lá từ tay Thẩm Hoàng, ngậm lên miệng, lại hơi ghé đầu tới để đối phương châm thuốc cho mình.

Rít liền mấy hơi dài, Lâm Đại Bưu mới lớn tiếng mắng một câu:

"Con mẹ nó, sảng khoái!"

Đoạn, hắn nhìn về phía Lâm Nhị Cẩu, trừng mắt nạt nộ:

"Sao cái xxx! Mày nhìn mặt tao có giống đang ổn lắm không? Xxx con mẹ nó, bị chúng nó hành lên hành xuống mấy ngày liên tục, ê ẩm hết cả người rồi."

Lâm Nhị Cẩu cười ngượng, cúi đầu lí nhí:

"Em xin lỗi... Anh à, mấy thằng xxx kia khốn nạn quá. Bình thường nhận tiền của chúng ta, đi ăn uống nhậu nhẹt cũng xưng huynh gọi đệ, cứ như là thân thiết lắm. Vừa đụng chuyện một cái liền biến mất không thấy tăm hơi, thật tức c·hết người mà."

Lâm Đại Bưu lắc đầu, gằn giọng nói:

"Tao nghe thằng Báo kể lại rồi, chuyện này không trách mày được. Hừ, mấy thằng chó đó, cầm tiền của tao còn dám chơi lá mặt lá trái. Lần này ông đây phải đòi lại cả vốn lẫn lời!"

Dứt lời, hắn quay sang phía Thẩm Hoàng, hỏi:

"Ông già mày sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?"

"Cảm ơn giám đốc, cha em ổn rồi."

Nghe thấy đối phương hỏi thăm mình, Thẩm Hoàng liền vội vã đáp lời:

"Cũng may chỉ b·ị t·hương phần mềm, không ảnh hưởng gì tới não cả."

"Ừ, vậy thì tốt."

Lâm Đại Bưu vân vê mấy sợi râu cứng như dây kẽm trên cằm, yên lặng suy nghĩ vài giây, sau đó mới trầm giọng tiếp tục:

"Việc lần này chắc chắn Đào tử không tránh khỏi liên quan. Mấy ngày tiếp theo tụi mày nên hạn chế ra ngoài đường, chờ tới khi mọi sự lắng xuống rồi tính tiếp. À quên, A Báo không đi cùng tụi mày tới đây sao? Chẳng phải hôm qua tao đã dặn nó tới ngay khi tao ra mà?"

Thẩm Hoàng hơi chần chừ, ngập ngừng muốn nói lại thôi, dường như còn đang cân nhắc chuyện gì đó.



Mà Lâm Nhị Cẩu lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhanh nhảu đáp:

"Anh Báo đang nằm viện rồi, không tới được."

"Cái gì?"

Cặp mắt Lâm Đại Bưu trừng lớn, tông giọng cũng bất giác tăng thêm vài bậc:

"Mày nói nó đang nằm viện? Chẳng phải vừa hôm qua nó vẫn còn khỏe mạnh sao?"

"Chuyện này... Đêm hôm qua anh ấy về nhà muộn, trên đường đi gặp phải mấy thằng ma cô. Cũng không rõ vì sao mà đôi bên lại xảy ra cãi cọ, cuối cùng anh Báo bị tụi nó đâm mấy nhát. Còn may là không phải v·ết t·hương nghiêm trọng gì, chỉ cần nằm tĩnh dưỡng vài tuần là ổn..."

"Xxx con mẹ nó, thế còn bọn kia thì sao? Bắt được chưa?"

Lâm Nhị Cẩu ngập ngừng vài giây, sau đó mới lúng túng nói:

"Không bắt được, khi cảnh sát tới nơi thì chúng nó đã chạy hết rồi..."

Khuôn mặt Lâm Đại Bưu nhăn lại, gân xanh trên trán đã nổi lên, quai hàm bạnh ra như thể sắp ăn tươi nuốt sống những người xung quanh vậy.

Mấy ngày gần đây hắn đã phải chịu không ít dồn nén, lại thêm chuyện xảy ra với A Báo - mà tới chín mươi chín phần trăm cũng là sản phẩm của Đào tử - đã khiến cho Lâm Đại Bưu không còn nín nhịn thêm được nữa.

Hắn vung tay ném mạnh điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống đất, dùng chân giẫm lên di di vài lần, sau đó gằn giọng thốt ra từng chữ:

"Gọi mấy anh em khác, xem thằng Đào tử đang ở đâu. Xxx con mẹ nó, hôm nay tao phải băm c·hết thằng chó đó."

Lâm Nhị Cẩu nuốt nước bọt đánh ực một cái, lấy điện thoại trong túi áo ra bấm số.

Hắn sống với anh trai từ nhỏ tới lớn, đương nhiên hiểu rõ tính cách của Lâm Đại Bưu hơn ai hết.

Mấy năm gần đây Lâm Đại Bưu luôn cố gắng tỏ ra là một người thành đạt, rất không thích làm những việc bẩn tay trước đây, tuy nhiên nếu vì vậy mà nghĩ con hổ này đã mất đi nanh vuốt thì quả thực là vô cùng sai lầm.

Một kẻ đã từng đơn thương độc mã đi vào địa bàn của đối phương, chặt tàn phế bốn năm tên đầu trâu mặt ngựa, sao có thể chịu được việc bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ cơ chứ?

Hơn ai hết, Lâm Nhị Cẩu biết cơn giận có thể khiến cho Lâm Đại Bưu trở nên tàn bạo tới mức nào.

Thẩm Hoàng muốn khuyên ngăn Lâm Đại Bưu nên kiềm chế, nhưng lại không dám mở miệng nói ra dù chỉ một câu, bởi làm như thế chẳng khác nào đưa tay vào lò than đang cháy cả.

Đến em trai ruột của đại ca còn không dám can thiệp vào chuyện này, nói gì tới một người dưng nước lã như mình.

Thế nhưng... Nếu như cứ để mặc Lâm Đại Bưu làm những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, thì chắc chắn cái giá phải trả sẽ rất đắt, cho chính bản thân hắn và cho cả mình nữa.

Thẩm Hoàng không phải kẻ ngu ngốc, hắn hiểu rất rõ giá trị của mình trong mắt Sở Thiên chỉ nằm gọn ở hai điểm.

Một là vì quan hệ giữa vị thiếu gia họ Sở kia và chị gái mình, hai là bởi mối quan hệ giữa mình và Lâm Đại Bưu còn có giá trị để cho đối phương lợi dụng.



Thẩm Hoàng không rõ giữa Thẩm Tiểu Ái và Sở Thiên rốt cuộc nông sâu ra sao, tuy nhiên đứng ở góc nhìn của một người ngoài cuộc, thì hắn không đặt quá nhiều kỳ vọng vào sự lâu bền của mối quan hệ này.

Sở Thiên là kẻ đào hoa có tiếng, thay người yêu so với thay áo còn nhanh hơn, chẳng có gì đảm bảo hắn thật lòng yêu thích chị gái của mình, mà không phải chỉ là vui chơi qua đường cả.

Mặt khác, nếu Lâm Đại Bưu phải ngồi tù, thì chắc chắn Sở Thiên sẽ chẳng cần tới người này nữa, mà bản thân Thẩm Hoàng cũng nghiễm nhiên không còn chút giá trị nào hết.

Bây giờ cha mẹ đã có tiền chữa bệnh, chị gái được ưu tiên trong công việc, mà chính mình cũng có điều kiện tiêu xài thoải mái hơn...

Tất cả những thứ đó đâu phải từ trên trời rơi xuống?

Nếu như Thẩm Hoàng, hay nói rộng hơn là cả gia hắn, đều bị Sở Thiên vứt bỏ, vậy thì bọn họ còn lại gì trong tay nữa chứ?

Đổi lại là trước đây, khi tất cả còn chưa có gì thay đổi, thì Thẩm Hoàng chắc hẳn sẽ chẳng thèm để tâm tới chuyện này.

Cùng lắm thì lại ra ngoài lêu lổng quậy phá, bao giờ túng quá thì tới vòi tiền bà chị gái là được rồi.

Thế nhưng Thẩm Hoàng của ngày hôm nay đã không còn là tên thanh niên lông bông đầu óc rỗng tuếch như trước.

Hắn được nếm qua mùi vị xài tiền phủ phê, được ngồi vào vị trí thân tín của đại ca, nói có người nghe đe có người sợ, nào muốn trở về làm thằng côn đồ cắc ké không có tiền đồ ngày xưa nữa?

Trong đầu Thẩm Hoàng lúc này đã rất vội, tuy nhiên lại chẳng nghĩ ra cách nào để ngăn cản Lâm Đại Bưu lại, cho nên chỉ có thể dấm dúi lấy ra chiếc điện thoại di động, muốn tới một góc nào đó gọi cho Sở Thiên, hỏi ý kiến của hắn.

Mà đúng vào lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên phía sau lưng hắn, khiến cho Thẩm Hoàng ngay lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Anh Bưu, trước tiên đừng nóng vội, chuyện đâu còn có đó mà."

Nhạc Dương từ phía trong đồn cảnh sát bước ra, tiến tới gần đám người Lâm Đại Bưu, mỉm cười nói lớn:

"Vừa tự do được mấy phút, lại đã định trở lại nhà giam rồi sao?"

Lâm Đại Bưu biết người trước mặt không phải là loại mà mình đắc tội được, huống hồ đối phương còn vừa mới giúp mình thoát khỏi rắc rối, cho nên chỉ đành kìm nén cơn giận trong lòng xuống, miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Nhạc thiếu gia đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói bừa vài câu cho bõ tức thôi."

"Vậy thì tốt rồi."

Nhạc Dương đứng trước mặt Lâm Đại Bưu, lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, đưa tới phía đối phương:

"Lần này là Sở Thiên kêu tôi nhờ người quen giúp đỡ anh, nếu như anh vừa ra ngoài mà lại vướng vào rắc rối nữa thì tôi khó ăn nói với người ta lắm."

Bản thân Nhạc Dương chỉ mới gặp qua Lâm Đại Bưu một lần, giữa đôi bên gần như chẳng có quan hệ gì đáng kể, ngoại trừ việc cùng quen biết với Sở Thiên.

Nói thẳng ra, nếu không phải vì nể mặt thằng bạn thân, thì chắc chắn Nhạc Dương đã khách khí với Lâm Đại Bưu như vậy.

Lâm Đại Bưu vội vã nhận lấy thuốc lá từ tay Nhạc Dương, lại tiện tay châm lửa giúp hắn, rồi sau đó mới tự đốt một điếu cho mình.

"Việc này quả thực là làm phiền Nhạc thiếu gia rồi. Chỉ có điều... Người như bọn tôi, quan trọng nhất chính là mặt mũi, nếu như để mặc kẻ khác tùy ý giẫm đạp lên mình, thì sau này khó mà làm ăn tiếp được nữa..."

Nhạc Dương gật đầu, đáp:

"Tôi hiểu tình thế của anh Bưu lúc này. Nhưng mà tính sổ cũng có năm bảy đường, không nhất thiết phải vì chuyện hả giận một lúc mà rước thiệt vào mình. Việc xảy ra với anh, Sở Thiên cũng đã nắm được ít nhiều. Hắn nói anh tạm thời nên kìm lại, chờ tới khi hắn trở về sẽ giúp anh sắp xếp mọi việc sao cho tốt nhất."

"Nói vậy là... Sở thiếu gia hiện tại không ở Đông Hải?"

"Ừm, sáng nay thằng nhóc đó vừa mới lên máy bay, nghe nói là tới Mỹ thì phải...?"